Từ cái hôm Trần Miễn tức giận rời đi, cô luôn cảm thấy trong lòng hoảng loạn một cách kỳ lạ, cảm thấy gần đây có phải sẽ có chuyện gì xảy ra không.
Hoa Hoa còn nói vì cô quá mệt, nghỉ ngơi tốt sẽ hết.
Nhưng Tô Lê lại không nghĩ như vậy, có những chuyện, đột nhiên xuất hiện trước mắt cô làm cô một chút phòng bị cũng không có.
Tô Lê sững sỡ đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông đang dìu Giang lão gia chầm chậm đi tới.
Anh ta là một người quen thuộc, diện mạo quen thuộc, thần thái quen thuộc, rõ ràng cô đã quen anh ta mười mấy năm, từ nhỏ đã quen. Nhưng lúc này, anh làm cô cảm thấy thật xa lạ.
Trần Miễn?
Một lúc sau, trong đầu Tô Lê mới tổ chức lại ra một cái tên, Trần Miễn, là Trần Miễn!
Là anh, không ngời lại là anh.
Sao cậu ấy lại ở đây? Đây.. đây rốt cuộc là chuyện gì?
Đối ngược với mọi người tâm sự trùng trùng, thì Giang lão gia lại tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Mà Tô Lê lại một chút phản ứng cũng không có, cô chỉ nghe thấy lão gia nói là con trai của chú ba.
Những lời phía sau, dường như cô đều không nghe rõ, chỉ mơ màng đi theo sau đám người, ngồi trước bàn ăn…
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trần Miễn, nhưng lúc này có một điểm là rõ ràng, Trần Miễn là con cháu Giang gia.
Chuyện này sau đó mới từ miệng Giang Thần Hy làm rõ từ đầu đến cuối.
Hóa ra, Giang lão gia còn có một người con trai thứ ba, từ nhỏ đã được lão gia vô cùng yêu thích.
Bởi vì con trai cả, cũng chính là bác cả của Giang Thần Hy, trời sinh không phù hợp với làm kinh doanh, trở thành một tên ăn chơi, chuyện nhỏ làm không xong, chuyện lớn gánh không nổi, cho nên Giang lão gia không kỳ vọng bất kỳ nguyện vọng gì với ông ta.
Con trai thứ, chính là cha của Giang Thần Hy, mặc dù có chút tài năng, nhưng đáng tiếc là chết sớm, nhưng cũng may là còn có ba người con trai.
Còn người con trai thứ ba, rất ít khi được nhắc đến trong Giang gia.
Trên thực tế, người con trai này rất được Giang lão gia yêu quý, bất luận là học thức hay thực tế, Giang lão gia đều thiên về người con này.
Chỉ đáng tiếc, người con thứ ba không có hứng thú gì với việc kinh doanh của gia đình, chí nguyện của anh ta là làm một bác dĩ, nhưng lại gặp phải sự phản đối của Giang lão gia, vì vậy ông ấy và Giang lão gia cãi nhau một trận lớn. Sau đó, ông ấy kết hôn với một y tá, sau khi kết hôn lại đi làm tình nguyện không biên giới, Giang lão gia trong cơn tức giận liền nói từ nay về sau không được trở lại Giang gia nữa. Mà thực tế, cha của Trần Miễn đúng là chết ở Châu Phi.
Ngày trước Tô Lê nghe Trần Miễn nói qua, nghe nói là nhiễm phải loại vi rút nào đó không chữa được nên qua đời.
Sau đó, mẹ anh đưa anh đi làm việc ở Giáo hội, Trần Miễn lúc đó đã hơn mười tuổi rồi.
Chỉ là Tô Lê chưa bao giờ nghĩ, Tô Lê lại có quan hệ với Giang gia.
Giang lão gia cực kỳ vui mừng, liên tục bảo Trần Miễn ăn nhiều thức ăn, tất cả sự chú ý của ông đều tập trung vào Trần Miễn. Luôn miệng bảo Trần Miễn ăn cơm, cả bàn mười mấy con người, mà dường như trong mắt ông chỉ là không khí.
Giang phu nhân và Giang Hạo Đông nhìn nhau, hiển nhiên trong lòng đang tính toán gì đấy. Giang phu nhân cười hỏi anh, không muốn mất đi phong thái của thân phận Giang phu nhân.
Mặc dù trong lòng bà cực kỳ căm hận, nhưng khuôn mặt vẫn duy trì nét cười, cười vô cùng thâm thúy.
Ngay cả bác gái lớn bình thường hay nói, chỉ sợ thiên hạ không loạn thì trên bàn ăn lúc này cũng không dám nói gì, chỉ nhìn nhìn, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
Bà ta nhìn chồng mình, cũng không biết là bác trai cả thực sự không có chút tâm cơ nào, không nhìn ra được khác biệt lúc này, hay là ông ta thực sự không quan tâm, chỉ biết ăn đồ ăn của mình, thỉnh thoảng muốn nói mấy câu thì lại bị bác gái trừng mắt cho im mồm.
Tô Lê ngồi bên cạnh Giang Thần Hy, đối diện với Trần Miễn, hai người chỉ cách nhau mấy thước. Nhưng mà không biết tại sao, cô cảm thấy khoảng cách của bọn họ xa hơn bao giờ hết, xa hơn cả trời đất.
Cô vốn dĩ bị sốt, đầu óc choáng váng nặng nề, thêm cảnh tượng trước mặt càng làm cô không có tâm trạng ăn uống.
Chỉ là biểu hiện của Giang Thần Hy thì bình thản hơn ai hết, giống như chuyện này không có chút liên quan gì đến hắn. Ngược lại, ân cần gắp thức ăn cho Tô Lê, hỏi nóng hỏi lạnh, lúc này lại đặc biệt có phong phạm của một người chồng quan tâm vợ.
Tô Lê trầm mặc ngồi một bên, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Trần Miễn. Nhưng Trần Miễn lại giống như một người xa lạ.
Sau khi kết thúc ăn tối, vì Tô Lê phát sốt không thoái mái nên rời đi trước.
Giang Thần Hy trước mặt tất cả mọi người, ôm chặt cô vào lòng trực tiếp mang lên lầu.
Cũng gọi người hầu mang cốc nước ấm lên lầu.
Giang Thần Hy đưa thuốc đến trước mặt cô, nhìn cô uống thuốc xong, bình thản nói: “ Nằm xuống, ngủ sớm đi.”
Tô Lê nhìn anh, bình thản hỏi: “ Biểu hiện của tất cả mọi người hôm nay rất lạ, nhưng hình như Giang thiếu không quan tâm chút nào?”
Giang Thần Hy nhìn cô, bình thản cười, nói: “Trần Miễn là ai, anh đã sớm biết rồi. Cậu ấy muốn trở lại là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Tô Lê nghe xong thì sững sờ.
Giang Thần Hy nhìn cô, cười cười nói:” Cậu ấy không nên trở lại.” Câu này của Giang Thần Hy vô cùng thâm thúy, cô không thể xác định được ý nghĩa.
Cô cụp mắt cười khẽ một tiếng, nói: “ Đúng vậy, có thể nhìn ra, Giang lão gia đối với người cháu trai này còn thân thiện hơn với anh.”
Giang Thần Hy không chút nào để ý cười nói: “ Chú ba của anh, từ trước đến giờ đều là người thích hợp nhất để kế thừa gia nghiệp trong lòng ông nội. Mà người cháu trai này, ngoài mặt thì ông nội không quan tâm nhưng lại quan tâm hơn bất kỳ ai. Đương nhiên, anh cũng biết sự tồn tại của cậu ấy.”
Ngừng một lát, Giang Thần Hy lại thay đổi chủ đề, bình thản nói: “ Ý của anh là, cậu ấy đã vứt bỏ hết những gì em bỏ ra để đổi lấy rồi. Cậu ấy không nên quay lại.” Dứt lời lại cười khẽ một tiếng, cũng không nhìn ra cảm xúc ra sao, bình thản nói: “ Em cho cậu ấy tự do, ước mơ. Hiện tại, tất cả đều bị vứt bỏ rồi. Cuối cùng, cậu ấy vẫn lựa chọn quay lại. Vì một người như vậy mà hy sinh, đáng sao?”
Tô Lê nhìn anh, cụp mắt xuống, không nhịn được cười khẽ, cô quay người co người vào chăn, quay lưng về phía anh, nói: “ Đối với em mà nói, cậu ấy còn hơn cả người thân. Phần tình cảm này, anh vĩnh viễn cũng không hiểu, cho nên làm cái gì cũng đáng.”
Giang Thần Hy nhìn cô, giơ tay xoa xoa tóc cô, trầm giọng cười, trong mắt lộ ra ý vị không rõ ràng…
Tô Lê nghe thấy tiếng Giang Thần Hy đi vào nhà vệ sinh, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Bố cục trước mắt, không phải cô không hiểu.
Giang lão gia không che giấu tình cảm với Trần Miễn đã nói lên tất cả.
Anh sẽ có được sự ủng hộ của Giang lão gia, trở thành đối thủ của Giang Thần Hy.
Tô Lê nhắm mắt, cô hiểu rõ tại sao Trần Miễn lại làm như vậy.
Mà cô tin rằng, Trần Miễn không phải là kẻ ham vinh hoa phú quý, hồi trước cậu ấy còn không có tiền ăn cơm, Trần Miễn thà đi đua xe bất hợp pháp, lấy mạng sống của mình để kiếm tiền, cũng không muốn quay lại cầm một xu của Giang gia.
Nhưng mà hiện tại…
Tô Lê không dám nghĩ tiếp, dưới tác dụng của thuốc, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, cho đến cuối cùng cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác…
Qua hai ngày, bữa ăn tất niên náo nhiệt của đại gia tộc, vô cùng lạnh lẽo.
Tô Lê đã khỏi ốm, đã có tinh thần trở lại.
Ở trong đại trạch lớn của Giang gia, giống như ở trong một lồng giam hoa lejee.
Ánh mặt trời không tệ, Tô Lê nhàm chán tìm một cái ban công để tắm nắng.
“ Sức khỏe của cậu tốt hơn chưa?” giọng nói của Trần Miễn từ trên đầu vọng xuống, Tô Lê hơi sững người, ngẩng đầu nhìn đối diện.
Trần Miễn giơ tay xoa xoa trán Tô Lê, nhưng cô lại hơi nghiêng đầu, tránh tay anh.
Trần Miễn nhìn cô, nói: “ Sao lại để bản thân thành ra thế này?”
Tô Lê nhìn anh, trầm mặc một lát, bình thản nói: “ Cậu là ai?”
Trần Miễn nghe xong hơi sững sờ, nhưng sau đó lại hít sâu một hơi, cười nhạt: “ Cậu nói xem?”
Tô Lê đỏ mắt nhìn anh, nói: “ Trần Miễn, cậu nói cho mình, rốt cuộc cậu là ai?”
Trần Miễn bình tĩnh nhìn cô, thầm hít sâu một hơi, cụp mắt xuống cười khẽ, khàn khàn nói: “ Tô Lê, cậu có biết chuyện nuối tiếc nhất đời này của mình là gì không?”
Ngừng một lát, Trần Miễn nhìn cô, nói: “ Chuyện mình hối hận nhất chính là không bảo vệ tốt cậu, mình thà đi lái xe trộm lấy tiền nuôi cậu, mình thà chất trong cuộc đua trộm, nhưng không muốn cậu bán mình. Cậu có biết khi mình biết cậu vì mình, vì đội xe của mình mà đi làm tình nhân cho Giang Thần Hy, cậu có biết lúc đó mình chỉ muốn giết chính bản thân mình không? Cậu nghĩ mình không biết, người tài trợ cho đội xe của mình bây giờ là ai sao?” Trần Miễn nhìn cô, trời mới biết anh đã phải kìm nén bao nhiêu cảm xúc mới có thể bình tĩnh nói ra những chuyện này như vậy.
Tô Lê nhìn anh, khàn khàn nói: “Mình và Giang Thần Hy ở bên nhau, không chỉ vì các cậu, mình đã nói rồi.”
Trần Miễn nhìn cô, hít sâu một hơi, cụp mắt cười nhẹ, nói: “ Mình biết, cậu muốn làm diễn viên, đây là ước mơ từ nhỏ của cậu. Mình biết cậu đã chịu đựng rất nhiều, mình biết mình không làm được gì. Nếu cậu đã không ra được, thì mình vào trong với cậu.”
Trần Miễn, cậu là đồ ngốc. Cậu cho rằng như vậy là được rồi sao? Từ ba năm trước, Tô Lê đã không rơi nước mắt nữa. Nhưng lần này cô không khống chế được cảm xúc, nước mắt trào ra.
Cậu không thấy là sự trở lại của cậu làm Giang gia đều thay đổi sao? Cậu không thấy là địa vị của cậu, sớm muộn cũng sẽ trở thành đối thủ của Giang Thần Hy sao? Ngừng một lát, Tô Lê nhìn Trần Miễn, rơi nước mắt nói: Hay là cậu đã sớm biết rõ, nên có chuẩn bị tinh thần rồi.
Trần Miễn nhìn cô, cụp mắt nói: Tô Lê, mình đã nói sẽ bảo vệ cậu cả đời.Mình không hy vọng vì vậy mà hủy đi cả đời cậu.
Cho nên, cậu liền hủy đi cả đời cậu sao? Tô Lê nghẹn giọng không nói ra lời: Cậu muốn tranh giành Giang gia với Giang Thần Hy sao? Sau đó thì sao? Sau đó cậu định làm gì?