Giang Thần Hy cười híp mắt nói: “Tôi là người làm ăn, có đáng hay không trong lòng tôi tự khác có tính toán. Hơn nữa, buổi bán đấu giá thì có gì hay mà viết, người trong sạch như tôi tại sao phải trốn tránh? Vả lại scandal của cả hai chúng ta chẳng phải rất tốt hay sao?”
Tô Lê tươi cười trả lời: “Có được không vậy? Chẳng có chút ý tưởng mới mẻ nào, cách viết ấy cũ rích rồi, xem tới phát chán.”
Giang Thần Hy lại tiếp tục cười híp mắt lại, nhẹ nhàng chớp mắt, mím mím môi: “Ồ là như vậy sao. Vậy em cảm thấy nên viết thế nào thì mới có sự mới mẻ đây, hả?”
Một cô gái hư hỏng mà lại thông minh như vậy, cực kì làm cho người ta khó mà khống chế được dục vọng của mình.
Tô Lê tươi cười, nghiêng người nói với anh ta: “Tôi cũng đâu phải đám người truyền thông đó, chuyện này anh phải đi hỏi đám phóng viên đó chứ.”
Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng.
Ngay sau đó anh lặng lẽ tiến gần lại bên cô, Tô Lê cảm nhận được anh đang lại gần mình, nhưng đằng sao chính là cây cột, vả lại Tô Lê cũng dường như không có chút ý định trốn tránh nào, hai cánh tay chắp sau lưng, lần này đổi lại cô dựa vào phía trên chiếc cột.”
Giang Thần Hy hơi cúi người, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gần tới mức có thể cảm nhận một cách rõ ràng hơi thở ngày một gấp gáp của đối phương.
“Nhưng thứ tôi cần em giải thích không phải là điều này.” Giang Thần Hy cất giọng trầm nói. Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu.
Giang Thần Hy nắm lấy cằm cô, lại tiến sát hơn chút nữa nói: “Trần Miễn, mối quan hệ của em đối với anh ta hình như không bình thường, tôi cảm thấy em cần giải thích với tôi một chút.”
“Chẳng có gì để giải thích cả.” Tô Lê điềm nhiên đáp.
“Nghe nói anh ta là chủ hộp đêm…” Giang Thần Hy nhìn chằm chằm vào mắt cô nói.
“Ánh mắt của Tô Lê có chút hoảng loạn, bởi vì cô cảm nhận được giọng điệu không mấy vui vẻ của Giang Thần Hy, ngay lập tức thái độ của cô trở nên nhún nhường hơn rồi nói rằng: “Anh ấy chỉ là bạn của tôi, bất luận anh có tin hay không, mỗi quan hệ giữa tôi và anh ấy cũng không giống như những gì mà anh nghĩ.”
“Xem ra anh ta đối với em mà nói rất quan trọng?” Giang Thần Hy nhìn dáng vẻ bối rối của cô, ánh mắt bỗng chốc trầm xuống.
Tô Lê hít sâu một hơi, trả lời: “Đúng vậy, rất quan trọng.”
“Nhưng em không được quên rằng, em phải chịu trách nhiệm với tôi…” Vừa dứt lời, Giang Thần Hy bèn cúi xuống hôn lên đôi môi của cô.
“Hự hự….” Lúc này, có ngưởi ở phía sau ho lên một tiếng phá hỏng bầu không khí ấm áp. Giang Thần Hy cũng dừng lại, ngẩng đầu lên, là người trợ lí A Hào của anh.
“Có việc gì?” Giang Thần Hy cất giọng trầm hỏi.
A Hào cũng không cảm thấy có gì thiếu thoải mái, bình thản trả lời: “Tiên sinh, lão gia tới tìm anh, đang ở phòng nghỉ đợi anh qua đó.”
Tô Lê cười híp cả mắt lại.
Giang Thần Hy dường như không để tâm chút nào chuyện lão gia tới tìm anh, nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, cất giọng trầm ổn: “Phiền phức của anh tới rồi, em còn cười?”
Tô Lê nhìn thấy khóe miệng anh vẫn còn dính chút ít dấu son môi của cô bèn đưa tay lên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay giúp anh lau sạch, cô bày ra bộ dạng vô tội, nhún nhún vai, mỉm cười nói với anh: “Thứ phiền phức này là do Giang thiếu tự tìm tới, đây gọi là tự làm tự chịu.”
Giang Thần hy lại nắm lấy chiếc cằm của cô, mỉm cười đáp rằng: “Ồ! Nhưng em đừng nghĩ rằng có thể chối bỏ trách nhiệm với tôi.”
Tô Lê chớp chớp mắt nhìn anh.
Giang Thần Hy cất giọng trầm nói: “Chỗ cũ, đợi tôi qua đó tính sổ với em.”
Tô Lê cười nói: “Hôm nay e rằng không được, tôi không tiện.”
Giang Thần Hy híp mắt lại nhìn cô, nhưng anh không nói gì cả mà dứt khoát xoay người rời đi.