Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 208: Chương 208




Giang Thần Hy nhìn cô, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cô, rồi liếm liếm chút kem bánh ngọt còn sót lại bên khóe miệng, trầm giọng cười nói: “Đúng vậy, em ngoan như vậy anh phải vui mới đúng.”

Tô Lê nhìn anh rồi lại múc một miếng bánh đưa vào trong miệng rồi nói: “Em chỉ là muốn ở bên cạnh Giang thiếu, nếu như Giang thiếu không thích, em sẽ ở lại đây đợi anh được không?”

Giang Thần Hy uống một ngụm sâm banh, rồi hướng mắt nhìn Tô Lê, nghe thấy cô nói vậy, không nhịn được bật cười, anh đưa tay ra nắm nhẹ lấy cằm của cô, hơi nhếch miệng lên cười nói: “Ấm ức vậy sao, hả?”

Tô Lê nhai miếng bánh ở trong miệng, nhìn anh nói: “Giang thiếu không thích thì đương nhiên là em phải ấm ức rồi.”

Giang Thần Hy nhìn cô, bước lên phía trước, hơi tiến người lại hôn lên khóe miệng cô, liếm đi chút kem còn dính ở đó, anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi thì thầm bên tai cô: “Anh thích, chỉ cần là em thì anh đều thích. Bất luận là em có thế nào.”

Tô Lê nghe xong hơi hốt hoảng một chút, trong lòng bỗng dưng cảm thấy rất buồn bực khó chịu, cô chớp chớp mắt, một dòng nước mắt chảy xuống……

Tô Lê nhắm mắt lại, nói: “Sau này em sẽ ngoan ngoãn, Giang thiếu, em sẽ không gây ra phiền phức cho anh nữa.”

Giang Thần Hy cũng không nói gì, chỉ đưa tay ra ôm cô vào trong lòng……

Lúc hôn lễ đang được cử hành thì Tô Lê cần phải tới nhà vệ sinh nên rời khỏi hội trường.

Cô ở trong nhà vệ sinh trang điểm lại, may mà cô cũng không gặp phải người phụ nữ nhiều chuyện nào ở trong nhà vệ sinh, cô bước ra ngoài hành lang nhìn xung quanh rồi hít thở sâu một hơi.

Trong đêm tối mùa hè, đến cơn gió cũng mang tới sự nóng nực.

Cô hít một hơi, rồi định xoay người rời đi thì lại nhìn thấy Trần Miễn đang đứng ở đằng xa nhìn cô.

Tô Lê hít một hơi, muốn về hội trường thì sẽ phải đi qua chỗ của anh ấy.

Tô Lê lê đôi giày cao gót màu xám bước về phía Trần Miễn, nhưng ở trước mặt Trần Miễn, cô vẫn là dừng bước lại.

Trần Miễn nhìn cô cười nói: “Anh tưởng rằng em sẽ vờ như không nhìn thấy anh rồi đi thẳng.”

Tô Lê nhìn anh nói: “Gần đây tin đồn được truyền đi khắp nơi, anh vui rồi chứ?”

Trần Miễn nhìn cô im lặng không nói gì.

Tô Lê cười khỉnh một tiếng rồi nói: “Nếu như em không đoán sai thì anh cũng sắp có động tĩnh mới rồi, đúng chứ? Mặc dù không biết rằng anh định làm gì, nhưng em tin chắc đây là chuyện gây hại tới Giang Thần Hy, có đúng không?”

Trần Miễn hít sâu một hơi, híp mắt lại cười nói: “Thật đúng là làm cho anh phải bất ngờ, em và Giang Thần Hy đúng là phu thê nghĩa nặng tình thâm, là Giang Thần Hy không thèm để ý hay là do cậu ta đại lượng không để ý tới?”

“Đây là chuyện của vợ chồng em, anh hà tất phải quan tâm?” Tô Lê nói: “Trần Miễn, em không hiểu chuyện hai người tranh giành đối đầu với nhau trên thương trường, em cũng từng nói là không để ý tới việc anh lợi dụng em, dù sao thì cũng vì anh mà em đã làm tổn thương tới Giang Thần Hy, anh là người thân duy nhất của em, em không oán trách anh, cũng không có điều gì để nói. Nhưng em nói cho anh biết, nếu như anh làm điều gì tổn hại tới anh ấy, bất luận là chuyện gì, chỉ cần là chuyện anh làm, em sẽ lấy bản thân mình đền lại gấp ngàn vạn lần, những lời em nói ngày hôm đó cũng không phải là đùa với anh, chỉ cần là chuyện mà Trần Miễn anh làm, em cũng đều đền lại giúp anh. Dù sao cái mạng này của em cũng là anh cho, nếu không có anh em cũng không sống được tới bây giờ, chắc anh cũng rất hiểu em, Tô Lê em trước giờ nói được làm được, em có hàng ngàn cách để giày vò chính mình, em sẽ sống không bằng chết cho anh xem.”

"Tô Lê em cho rằng anh không nỡ đối xử tàn nhẫn với em đúng không?" Tay của Trần Miễn ở sau lưng nắm chặt lại, anh nghiến răng nói.

Tô Lê hơi nhếch khóe miệng lên cười nói: "Đúng vậy, em chính là ỷ vào tình cảm anh dành cho em đấy, dù sao thì hiện giờ em có làm gì cũng không đúng, chuyện mà em có thể làm chỉ có thể là làm tổn thương bản thân mình để ngăn cản anh."

"Tại sao, Tô Lê! Tại sao." Trần Miễn nhìn cô, không thể chấp nhận nổi điều này: "Em nguyện ý nhìn cậu ta đối phó với tôi sao?"

Tô Lê hít sâu một hơi, nhắm mắt lại lắc đầu nói: "Trần Miễn à, anh có tin không, trước giờ Giang Thần Hy đều chưa từng đuổi cùng giết tận mấy anh em anh, anh còn có người nhà để quan tâm, còn Giang Thần Hy, anh ấy ngoài em ra thì chẳng còn gì cả. Anh luôn miệng nói là phải giành lại tập đoàn Giang Thị, nhưng lẽ nào anh không hiểu, nếu như không có Giang Thần Hy thì còn có Giang Thị sao?"

Dứt lời, cô liền bước qua anh đi thẳng về phía trước.

Trần Miễn bất giác mỉm cười nói: "Tô Lê, em vẫn là không hiểu gì cả, từ đầu tới cuối anh chỉ cần có một mình em, không hề để tâm tới tập đoàn Giang Thị kia.".......

Quay trở về bữa tiệc, Tô Lê nhìn thấy Giang Thần Hy đang khiêu vũ cũng với một người phụ nữ khác.

Sức hấp dẫn của Giang Thần Hy khó mà có thể ngăn cản lại được, được mời nhảy cũng là chuyện bình thường, nhưng điều khiến cô để ý tới là người đó lại là Kha Ninh. Thì ra trong lúc cô rời đi, mọi người ở đây đã chơi một trò chơi, đó chính là cô dâu chú rể chọn ra hai con số, và hai người nam nữ đó sẽ khiêu vũ với nhau.

Cũng không biết là do trùng hợp hay là cố ý sắp xếp nhưng mà lại bốc trúng Giang Thần Hy và Kha Ninh. Sau khi điệu nhảy kết thúc, Giang Thần Hy ga lăng dắt tay Kha Ninh xuống, Tô Lê nhìn bọn họ rồi mỉm cười với anh, nói: " Giang thiếu dẫn dắt rất tốt."

Kha Ninh lùi về phía sau một bước ngại ngùng cười trừ.

Lúc bắt đầu Tô Lê còn ngạc nhiên không hiểu vì sao Kha Ninh lại có thể đến được bữa tiệc thượng lưu này, sau đó khi nhìn thấy Giang Tiểu Ngữ đi tới, Tô Lê liền không còn cảm thấy kì lạ nữa.

Giang Thần Hy buông tay của Kha Ninh ra, sau đó tiện tay lấy hai ly sâm banh đưa cho Tô Lê, sau đó vô cùng tự nhiên chào hỏi người bên cạnh, dường như không hề để ý tới màn khiêu vũ khi nãy.

Tô Lê cũng nhận lấy ly rượu uống một ngụm.

Giang Tiểu Ngữ cười nói: "Chị dâu sẽ không ghen chứ? Vừa rồi chỉ là một trò chơi thôi, không ngờ Giang Thần Hy lại khiêu vũ cùng Kha Ninh, khi nãy khi tôi nhìn thấy dáng vẻ khiêu vũ của bọn họ liền nhớ tới chị tôi lúc đó......"

Cô ta định nói gì đó rồi lại thôi, cô ta liếc nhìn Giang Thần Hy rồi chỉ mỉm cười.

Tô Lê biết Giang Tiểu Ngữ định nói gì, híp mắt cười nói: "Giang tiểu thư cũng thật biết liên tưởng, không đi viết tiểu thuyết thì thật lãng phí thiên chất."

Giang Thần Hy đứng ở bên cạnh, mặc dù nhìn thì có vẻ giống như đang nói chuyện với người khác, nhưng trên thực tế, anh lại đang lắng nghe cuộc đối thoại ở bên cạnh, anh lắng nghe không sót một chữ, nghe được ra Tô Lê nghe xong có chút tức giận, nhưng anh có thể nhìn ra, từ ban đầu khi anh cố ý nói từng chơi trò mạo hiểm với Lạc Nhan, cô đã có ý né tránh.

Là cô đang để ý tới anh hay là không để ý nên mới cố ý né tránh đây?

Lúc này, Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, hai người bốn mắt gặp nhau.

Tô Lê không ngốc, cô biết Giang Thần Hy đang do thám cô, cô cười nói: “Giang thiếu, có đói hay không? Chúng ta qua đó ăn chút điểm tâm nhé?”

Giang Thần Hy nhìn cô, hít sâu một hơi rồi ừ một tiếng……

……

Bữa tiệc vô vị cuối cùng cũng kết thúc.

Trên đường lái xe về nhà, Tô Lê cứ ngáp ngủ liên tục.

Giang Thần Hy ngồi bên cạnh nhìn cô, im lặng một lúc rồi hỏi: “Đói rồi sao?”

Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, vô cùng thành thật gật đầu: “Hiện giờ quả thực rất đói.”

GIang Thần Hy lạnh nhạt nói: “Anh cũng rất đói, vừa họp xong liền tới thẳng đó.”

Tô Lê ngây người ra một lát, sau đó lạnh nhạt cười nói: “Giang thiếu, chúng ta tìm nơi nào đó ăn cơm nhé?”

Giang Thần Hy nhìn cô, sau đó bình thản cười rồi ừ một tiếng, nói: “Được, vậy em có biết gần đây có quán ăn đêm nào không?”

Tô Lê nhìn khắp xung quanh, giờ này cũng không biết phải tìm quán ăn ở đâu, “Ừm……hay là em dẫn anh đi tới nơi này nhé? Có điều…….”

“Có điều làm sao?” Giang Thần Hi tò mò hỏi.

Tô Lê ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “Có điều môi trường xung quanh hơi tệ một chút, thực sự lo lắng Giang thiếu sẽ chê bai.”

Giang Thần Hy nói: “Quán ăn bên đường sao?”

Tô Lê chau mày lại rồi nhún nhún vai nói: “Đúng vậy. Giờ này em nghĩ cũng chỉ có quán ăn bên đường là dễ tìm nhất, những nhà hàng cao cấp sợ là hơi khó tìm?”

Giang Thần Hy ừ một tiếng nói: “Chỉ đường đi.”

Tô Lê ngây ra, cô nhìn xung quanh rồi nói: “Em không biết đường, Giang thiếu đợi một lát, em gọi điện thoại cho Hoa Hoa, em ấy biết đường.”

Giang Thần Hy ừ một tiếng.

Tô Lê cúp điện thoại, nhìn điện thoại rồi bình thản nói:”Hoa Hoa nói, con đường mà chúng ta đang đi cứ đi qua một ngã tư rồi rẽ trái sẽ nhìn thấy một quán ăn nhỏ, cô ấy nói lúc học cấp ba cứ khi nào cô ấy thấy đói thì bố cô ấy đều dẫn cô ấy qua đó ăn, mì thịt bò ở đó rất ngon.”

Giang Thần Hy cũng không từ chối, lái xe theo hướng mà cô đã chỉ, quả nhiên đi quả ngã tư, không bao lâu đã nhìn thấy quán ăn đêm đó.

Quán ăn bên đường đúng là quán ăn bên đường, đến một cái bàn ra hồn cũng chẳng có, bàn ăn được xếp men theo con phố, vả lại địa điểm của quán ăn cũng không được tốt, lái xe qua đó liền có thể nhìn thấy một lớp bụi phủ bên trên.

Nhưng nói thật thì môi trường ở đây tuy chả ra sao nhưng con người thì lại rất tốt.

Tô Lê không hề xa lạ với môi trường này, nhìn những người ở bên cạnh vừa uống rượu vừa nói chuyện với những người không hẹn mà gặp ở bên cạnh.

Giang Thần Hy chọn được một vị trí, đang định ngồi xuống thì Tô Lê kéo anh lại: “Đợi một chút, đừng ngồi vội.”

“Sao vậy? Không thể ngồi sao?” Giang Thần Hy nhìn cô hỏi.

Tô Lê lắc lắc đầu, sau đó lấy một tập giấy từ trong túi xách ra cười: “Để lau một chút đã.”

Thực ra Tô Lê cũng khá ưa sạch sẽ, thậm chí còn hơi mắc bệnh sạch sẽ.

Giang Thần Hy nhìn cô tỉ mỉ lau bàn ghế, không nhịn được bật cười nói: “Không sao. Anh không để ý.” Dứt lời, bèn trực tiếp ngồi xuống cười nói: “Quán ăn bên đường không phải đều dính bụi đường sao, là ngửi mùi dầu xe ô tô chạy qua sao?”

Tô Lê nhìn anh, Giang Thần Hy lại cười nói với cô, loại cảm giác buồn bực đó dường như đã biến mất, cô híp mắt cười nói: “Giang thiếu, dù sao thì quần áo trên người chúng ta cũng khá đắt, anh không đau lòng nhưng em đau lòng.”

“Em đau lòng cái gì?”

Tô Lê nhìn anh nói: “Đây là tiền mà ông xã em vất vả kiếm về được, đương nhiên em phải đau lòng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.