Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 209: Chương 209




Giang Thần Hy nhìn cô chỉ cười nhưng không nói gì.

Tô Lê nhìn anh, sau đó gọi ông chủ đến, gọi hai phần mỳ xào và một nồi lẩu khô.

Thời tiết quá nóng, Giang Thần Hy lúc xuống xe đã cởi áo khoác vứt lại trong xe.

Giang Thần Hy xắn tay áo lên, để lộ cánh tay cơ bắp săn chắc.

Da của anh không trắng, là một nước da khỏe khoắn, cánh tay anh rất có lực, Tô Lê luôn cảm thấy, được cánh tay đó ôm thật có cảm giác an toàn.

Tô Lê nhìn anh cười nói: “ ăn đi, em thấy lúc nãy Giang thiếu gia lại uống rượu tiếp khách rồi.”

Giang Thần Hy gật đầu, ăn một chút miến, miến rất mềm lại có chút dai dai, nước dùng cũng rất ngon.

“ Thấy sao? Ngon chứ ạ?” Tô Lê hỏi.

Giang Thần Hy gật đầu: “ Ừm, không tệ.”

“ Anh thích thì ăn nhiều một chút.” Nói rồi cô gắp miếng thịt ba chỉ cho anh nói: “ thịt này ngâm trong nước dùng một chút, lát nữa ăn là được.”

Giang Thần Hy nhìn cô, ánh mắt bỗng có chút kỳ lạ.

Không thích cũng không giận, không nhận ra là cảm xúc gì, chỉ là khiến cho Tô Lê bỗng sửng người ra, tim cô bỗng nhiên đập mạnh, mím môi nói: “ Em, mặt em có dính gì sao?”

Giang Thần Hy lập tức thu hồi ánh mắt đó, lắc đầu cười rồi nói: “ lớp trang điểm hư rồi.” nói rồi anh lấy khăn giấy lau đi mô hôi trên trán cô.

Tô Lê nhìn anh khẽ cười rồi nói: “Chúng ta có phải gọi sai món rồi không? Nóng như vậy còn ăn lẩu khô, cái này ăn vào mùa đông chắc chắc rất dễ chịu.”

Giang Thần Hy ăn một miếng mỳ xào trong đĩa “ Ừ” một tiếng, thật sự là có chút nóng nực.

Tô Lê ngước lên, chống cằm nhìn anh, Giang thiếu gia lúc ăn cũng rất đẹp trai.

Giang Thần Hy nhìn cô, gắp một miếng cá viên thổi thổi rồi đưa đến trước miệng cô: “ Không ăn nhìn anh làm gì?”

Tô Lê cắn một miếng rồi cười nói: “ Lúc anh ăn trông rất đẹp trai.”

Giang Thần Hy khẽ nhếch mép cười rồi nói: “ Sao hôm nay miệng em lại khéo ăn nói thế?”

Tô Lê khẽ cười nhưng không nói gì thêm.

Giang Thần Hy lại ăn một miếng mỳ xào rồi điềm đạm nói: “ Trước đây em thường đến những nơi như thế này gọi đồ ăn?”

Tô Lê nhìn anh “ Ừm” rồi nói: “ Món ăn khá nổi tiếng giá cả lại rẻ, chỉ tốn ít tiền là có thể ăn no.”

Thật ra cảm giác này rất không tốt, có chút kìm nén.

Trước đây, cô và Giang Thần Hy vốn gì cũng không có gì để nói với nhau, nhưng cho dù là không nói gì, cũng không ngại ngùng giống như bây giờ.

Dường như mỗi lời nói, có ít nhiều gì cũng cảm thấy là lạ, cho dù vài câu nói nũng nịu đều có thể khiến người ta cảm thấy là đang làm anh vui vẻ, nhưng thực chất không hề có tình cảm thực sự trong đó.

Ăn xong, tính tiền, trên đường trở về, bọn họ không ai nói thêm gì, trong xe, chỉ mở một bài nhạc không biết tên.

Tô Lê một tay chống lên trán, nghiêng người nhìn Giang Thần Hy, cô khẽ hít một hơi, cười nhẹ rồi nói: “ Vẫn còn sớm, chúng ta tìm một nơi nào đó hóng gió, nói chuyện có được không?”

Giang Thần Hy nghe xong, khẽ trầm ngâm rồi “ Ừ” một tiếng, xem như đã đáp rồi, anh cũng không nói gì, chỉ lái xe dừng lại bên cầu Đế Hậu.

Hai người xuống xe, hóng gió, thực sự dễ chịu hơn ở trong xe rất nhiều.

Hai người ngồi cạnh nhau, nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, lắng nghe âm thanh vài chiếc du thuyền đang gào thét trong trời đêm.

Chỉ là Tô Lê không nói gì, Giang Thần Hy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô châm một điếu thuốc.

Tô Lê nhìn anh, giật lấy điếu thuốc trên tay, nhưng cô không hề vứt đi, mà lại đưa lên miệng rít một hơi.

Cô hít một hơi sâu,khói thuốc từ miệng cô tản ra.

Tô Lê chau mày, có lẽ là do khói thuốc, khiến cô khẽ ho lên vài tiếng.

Giang Thần Hy nhìn cô, lấy tay giật lại điếu thuốc,điềm đạm nói: “ cái này không phải dành cho em.” nói rồi anh hút một hơi rồi tiện tay vứt đi tàn thuốc.

Tô Lê chỉ cảm thấy lưỡi có chút cay cay, cô quay người về hướng bờ sông tối om, khẽ cười rồi nói: “ Giang thiếu gia, Em thực sự là vì bảo vệ Trần Miễn nên đã gạt anh, nhưng anh phải tin em, em không có ý phản bội anh, mà là…. Em chỉ là không muốn cậu ta hủy đi sự nghiệp đua xe.”

Nói đến đây, co dừng lại một lát, khẽ cười rồi tiếp tục nói: “Giang thiếu gia, mạng của em là do Trần Miễn cứu, năm đó, em xảy ra một tai nạn xe rất nghiêm trọng, không phải nhờ cậu ấy bất chấp tất cả cứu em, thì em đã không sống đến ngày hôm nay, ơn cứu mạng này em không lấy gì có thể báo đáp được, em thừa nhận không phải là em không biết cậu ấy đối với em có ý khác,nhưng em không thể vì cảm kích mà lấy thân báo đáp được, từ đầu đến cuối em đều phân biệt rõ em và cậu ấy là quan hệ gì, em cũng hiểu rõ em cần gì, càng hiểu rõ hơn em đang làm gì.”

Nói rồi cô quay người về phía Giang Thần Hy, mím chặt môi, hít một hơi sâu rồi nói: “Giang thiếu gia, em chưa từng nghĩ đến cuộc đời này của em sẽ yêu anh, em chỉ đơn giản mà nghĩ rằng em phải sống tốt cuộc đời này, để không uổng phí ơn cứu mạng của Trần Miễn, nhưng vì anh, em mới biết được cuộc sống vẫn còn ý nghĩa khác.”

Nói rồi cô khẽ cười rồi tiếp lời: “ Nhưng em biết, lúc em sớm đã biết là em đang gạt anh, thì em không biết phải giải thích với anh như thế nào nữa, có lẽ em nói gì cũng không đúng, nói gì thì cũng rất giả tạo, Giang thiếu gia, anh không cần em nói xin lỗi, nhưng ngoài việc xin lỗi ra em không còn biết nói gì khác, em rất muốn khiến anh được vui vẻ, nhưng có lẽ trong mắt anh, cho dù em có làm gì đi nữa thì cũng giống như đang nịnh nọt anh, có đúng không?”

Giang Thần Hy hít một hơi sâu, nghiêng đầu nhìn cô rồi nói: “ Tô Lê, em vẫn không hiểu anh cần gì, anh không cần em giải thích, không cần em nói tại sao em lại làm vậy, anh nghĩ là anh vẫn rất hiểu em, có những chuyện em trước đây sẽ không làm, nhưng sau này không chắc cũng sẽ không làm, anh từng nói chúng ta là vợ chồng, anh nếu như đến em còn không tin tưởng thì anh có thể tin tưởng ai nữa đây.”

Nói rồi, anh lại rít một hơi thuốc, chỉ nhìn thấy anh chau mày, ánh mắt sâu thăm thẳm, anh vứt đi tàn thuốc trong tay, kéo Tô Lê lại,áp cô vào thân xe phía sau, anh cúi người hôn lên môi cô, bá đạo cắn vào đầu lưỡi cô, giống như đang trút ra hết giận dữ, lại giống như đang trừng phạt cô vậy. anh có chút hung bạo dùng lực ôm chặt lấy eo cô, “Tô Lê nói cho anh biết, trong mắt em, anh rốt cuộc là gì? Trong trái tim em anh chiếm được bao nhiêu phần?”

Tô Lê nghe xong bỗng sửng người, cô hoảng hốt nhìn anh, trái tim cô như bị bóp chặt, cảm thấy ngạt thở.

Cô há miệng, nhưng lời nói lại bị mắc kẹt nơi cổ họng, không thốt nên lời.

Cô sửng người nhìn anh: “ Giang thiếu gia……”

“ Trả lời anh, anh đối với em có quan trọng hay không?” Giang Thần Hy nhìn cô ánh mắt anh sâu thẳm, khiến người đối diện cảm thấy ngạt thở.

Giang Thần Hy nhắm nghiền mắt, cúi người cắn lên bờ môi mềm mại của cô, khàn giọng nói: “ Em có thể nói ra được vị trí của Trần Miễn trong tim em, đối với em mà nói quan trọng nhường nào, vậy còn anh thì sao? Em có thể vì bảo vệ cậu ta mà lừa gạt anh, anh là chồng em, anh tin tưởng em như vậy mà em lại vì bảo vệ người khác mà lừa gạt anh, nhưng anh vẫn chọn tin tưởng em, bởi vì em là vợ anh. Tô Lê, em cảm thấy em nói những điều đó anh sẽ không biết sao? Nhưng anh muốn biết là những thứ anh không biết kia kìa, em có hiểu không?”

Ánh mắt Tô Lê hoảng hốt, mắt cô cay cay không còn có thể kìm chế được.

Giang Thần Hy đột nhiên dùng lực cắn mạnh bờ môi cô, là rất mạnh.

Nhưng Tô Lê không hề đẩy anh ra, cô chỉ khẽ chau mày chịu đựng nổi đau này.

Rất nhanh bờ môi cô đã phản phất mùi máu.

Lúc này, Giang Thần Hy mới buông cô ra, anh nhìn cô trầm giọng hỏi lần nữa: “ Tô Lê, nói cho anh biết, trong tim em, anh có vị trí gì?”

Tô Lê nhìn anh nhưng lại trầm ngâm, hai người giằng co rất lâu, cuối cùng Giang Thần Hy nhắm nghiền mắt lại hít một hơi sâu cười rồi nói: “ anh hiểu rồi!”

Nói rồi anh buông cô ra, nhìn cô khẽ cười lùi bước về phía sau, trầm giọng nói: “ Trời nhìn như có vẻ sắp mưa rồi, chúng ta về thôi.” Nói rồi anh quay lưng bước lên xe.

Anh ngồi ở vị trí lái, nhắm mắt hít một hơi sâu, giống như đang cố kìm nén sự giận dữ trong lòng lại.

Còn Tô Lê vẫn đứng bên ngoài, cô không hề lên xe, cô dựa người vào thân xe, ánh mắt trùng xuống, khẽ cười rồi nói: “ xin lỗi, em cũng không biết nên trả lời như thế nào với anh, em xin lỗi!...”

Lúc này, trời bỗng nổ sấm chớp, cô ngẩn đầu lên nhìn bầu trời, hít một hơi sâu rồi lên xe, cô nghiêng đầu nhìn qua Giang Thần Hy, làm như chưa từng có gì xảy ra nhìn anh cười rồi nói: “ chúng ta về nhà thôi, sắp mưa rồi.”

Giang Thần Hy nhìn cô, chốc chốc khẽ sửng người, nhưng rồi cũng đáp một tiếng, cho xe khởi động.

Tô Lê là một diễn viên, vì vậy việc che đậy cảm xúc và tâm trạng của bản thân là một điều quá đơn giản.

Cô không có cách nào để trả lời anh, bởi vì cô cũng không biết nên trả lời anh như thế nào.

Hai người cứ như thế chìm vào không gian yên tĩnh khiến người ta cảm thấy ngạt thở.

“ Giang thiếu gia, ngày mai chúng ta cùng đi xem phim nhé!” Tô Lê đột nhiên mở miệng, cô nghiêng đầu nhìn Giang Thần Hy đang lái xe.

Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc rồi đáp: “ Ngày mai thì không được.”

Tô Lê khẽ thở dài rồi nói: “ Vậy thì cùng ăn cơm, được không?”

Giang Thần Hy im lặng một lát, mở gạt nước ô tô, không biết từ lúc nào trời đã mưa to như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.