Diệp Minh cau mày, anh tiến lên trước một tay nắm chặt cánh tay của Tô Lê, trầm mặc nói: “ Tại sao em lại thay đổi tới mức này chứ, trước đây em có như thế này đâu. Sao em có thể hạ thấp mình đi làm người tình của Giang Thần Hy như thế chứ” Nhưng rất nhanh, Diệp Minh cũng ý thức được câu nói của mình có chút hơi quá, anh hít một hơi sâu, nói: “Xin lỗi, anh không có ý gì khác đâu, chỉ à anh không muốn nhìn thấy em như thế này. Nếu em cần tiền, từ nay em có thể tìm anh, Giang Thần Hy quả thực không phải là người tốt gì đâu, em rời xa hắn đi.”
Tô Lê nhìn anh, cười, nói: “ ý anh giờ muốn làm kim chủ của tôi sao?”
“Tô Lê, em” Diệp Minh có chút tức giận.
Tô Lê cười nhìn anh nói, “ Diệp Minh, anh bỏ rơi vợ sắp cưới của mình chạy theo tôi như thế, người không biết lại tưởng rằng Tô Lê tôi lại đi mê hoặc người đàn ông của người khác, sau này chúng ta không nên có bất cứ liên hệ nào, tránh việc lại gây them phiền phức cho tôi.”
Cô lên trước, nhấn thang máy, đi xuống tầng.
Giang Thần Hy vẫn luôn dựa trên lan can lầu trên, ngón tay kẹp một điếu thuốc, nhẹ nhàng hỏi người đang đứng bên cạnh là A hào, “ người vừa nãy có phải là con trai út của Diệp Hoằng không?”
A Hào trả lời: “ Vâng, nghe nói anh ta mới về nước.” Ngừng một lúc, A hào tiếp tục nói: “ Vả lại anh ta dường như từng có chút quá khứ với Tô tiểu thư.”
Giang Thần Hy nghe xong tin này vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói: “ Vậy sao.”
Quay người, Giang Thần Hy đi về phía cầu thang máy.
A Hào nhanh chân trước để ấn thang máy, sau đó để cho Giang Thần Hy vào thang máy trước, đóng cửa thang máy lại, thang máy chạy thẳng lên tầng thượng.
Tô Lê có một chiếc xe nhỏ riêng, là Giang Thần Hy mua.
Ngồi lên xe, khi Tô Lê thắt dây an toàn mà cô vẫn hơi thất thần một lúc, những chuyện đó, dường như đối với cô mà nói, từ lâu đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, vết thương sớm cũng đã lành lại, tuy rằng cũng để lại một vết sẹo xấu xí, nhưng nó cũng không còn đau nữa, nếu như không có ai nhắc gợi lại, thì cô căn bản cũng không để ý tới sự tồn tại của vết sẹo đó nữa.
Không biết rằng ở đâu có súp gà tinh thần, nói rằng thời gian có thể khiến bạn quên đi tất cả mọi chuyện.
Tô Lê tin.
Đang thất thần, cô nhận được tin nhắn của Giang Thần Hy, nói hẹn cô cùng ăn tối.
Cô chỉ trả lời vẻn vẹn một chữ: “ được.”
Cô nhìn vào điện thoại trên tay, tinh thần có chút lơ đãng.
Thực ra dạo gần đây tần suất Giang Thần Hy hẹn với cô tương đối nhiều, như tần suất chuyện hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm cũng là gần đây mới xảy ra.
Trong mắt của người khác, bọn họ dường như rất giống đang hẹn hò, nhưng chỉ có cô mới hiểu, Giang Thần Hy có mục đích của anh ta, bởi vì anh ta từ trước tới nay vốn dĩ không bao giờ làm những chuyện lãng phí thời gian.
Buổi tối, Tô Lê đi đến nhà hàng nơi hẹn với Giang Thần Hy, nhưng mà anh ta vẫn chưa tới.
Đây là lần đầu tiên cô tới nhà hàng này ăn cơm, là kiểu nhà hàng theo phong cách cổ điển của thế kỉ trước được tu sửa lại.
Tô Lê ngồi dựa vào cửa sổ để ngắm nhìn ra phong cảnh dòng sông ở cách cửa sổ nơi cô ngồi không xa. Cô còn có thể nghe được âm thanh o o o của con tàu đang đi trên dòng song, cô nhìn bức tranh đằng kia, có chút gì ngây người.
“ Nghĩ gì thế” Giang Thần Hy không biết tới từ khi nào, tiến thẳng về phía cô.
Tô Lê lấy lại bình tĩnh ngoảnh lại nhìn anh, nhẹ nhàng lấy lại hình tượng đôi môi thanh tú và xinh đẹp, cười nói: “ Anh đoán xem.”
Giang Thần Hy nhìn cô khẽ nheo mắt lại, đưa tay véo nhẹ hàm dưới của cô, mỉm cười, nhưng cười có vẻ gượng gạo, “ đừng để anh biết được rằng em đang nghĩ tới người đàn ông khác.” Nói rồi, anh tiến tới, nói thầm vào tai cô: “ ví dụ như người yêu cũ của em chẳng hạn.”