Tô Lê cười khỉnh một tiếng nói: “Vậy nếu như hiện giờ em đang nhớ tới người yêu cũ của em là Diệp Minh, không biết Giang thiếu sẽ làm gì đây?”
Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Vậy em nghĩ tôi sẽ làm ra những chuyện gì đây, hả?”
Tô Lê tươi cười đáp: “Chỉ cần không gây ra án mạng thì hình như cũng chẳng liên quan gì tới em.”
Giang Thần Hy ồ một tiếng, giọng nói và khóe miệng từ từ nhếch lên cao, dường như khiến cho người ta cảm thấy anh âm thầm lộ ra vài tia lạnh lẽo, mặc dù trên môi anh vẫn tươi nở nụ cười.
Tô Lê nhìn anh, lại tiếp tục cười nói: “Anh tức giận rồi sao?”
Giang Thần Hy xoay người, đôi tay áp lên người cô, nghiêng mình về phía lan can, từ từ tiến lại gần phía cô nói: “Lẽ nào tôi nên vui khi mà trong tim người phụ nữ của mình toàn là hình bóng của người đàn ông khác hay sao, hả?”
Tô Lê chau mày, cười đáp: “Em là đang nghĩ cho anh mà…”
Giang Thần Hy nghe xong, ánh mắt liền trở nên hiền hòa hơn rất nhiều: “Nghĩ cho tôi sao?”
Tô Lê lại chau mày, cười nói: “Đúng vậy.”
“Ồ? Tại sao vậy?” Giang Thần Hy hỏi mang theo đôi chút nghi hoặc.
Tô Lê tiếp tục chau mày nói: “Bởi vì những việc nhỏ nhặt như vậy không đáng để làm phiền anh,tin hay không tùy anh.”
Giang Thần Hy lại tiến sát về phía cô hơn chút nữa, lặng lẽ nhìn cô, cất giọng trầm nói: “Tôi tin.”
Tô Lệ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh: “Vậy từ nay anh đừng có nói là em lừa gạt anh đấy.”
Giang Thần Hy nhìn cô hỏi: “Đó là người tình trước của em, sau khi chia tay liền không liên lạc gì nữa sao?”
“Liên lạc?” Tô Lê nghe xong cười hì hì đáp: “Đã qua lâu như vậy rồi, cũng chẳng còn chút cảm giác nào, còn liên lạc làm gì cơ chứ?”
Giang Thần Hy chau mày, tiếp tục tiến lại gần, hôn lên đôi môi của cô, nụ hôn của anh rất nghiêm túc, giống như là đang hưởng thụ một loại hương vị đặc biệt vậy…”
Tô Lê khép mắt lại, kì thực cô rất hưởng thụ nụ hôn của anh, nói thật, kĩ thuật hôn của anh khá tốt, khiến cho người ta không kìm được mà muốn đắm chìm vào trong đó…
Giang Thần Hy cắn mút đôi môi của cô một lát, Tô Lê hơi chau mày, mở mắt ra nhìn anh, ánh mắt của Giang Thần hy trở nên thâm trầm hơn một chút nói: “Đừng quên rằng em là người phụ nữ của anh.”
Tô Lê nhìn anh, cười một tiếng nhưng cũng không nói gì cả…
Bữa tối vẫn là một bàn ăn thịnh soạn, nhưng hai người họ vẫn như lúc trước không có lời gì để cùng trò chuyện, cũng giống như hai người họ khi đi ngủ luôn luôn quay lưng lại với nhau.
Giang Thần Hy ngắm nhìn Tô Lê đang ăn uống ngon lành trước mắt, anh thì ngược lại không hề động đũa.
Anh chỉ lấy một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn cô ăn.
“Tô Lê, cuối tuần sau chúng ta kết hôn.” Giang Thần Hy đột nhiên nói một cách bình thản.
Tô Lê nghe xong, hơi lặng người đi trong giây lát, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông trước mặt hỏi: “Cái gì cơ?”
Thực ra Tô Lê hoàn toàn không để ý, Giang Thần Hy ngồi nhìn cô rất lâu.
Hai mắt chạm nhau, Tô Lê nuốt thật nhanh mọi thức ăn trong miệng. Sau đó liền đưa tay ra lấy giấy lau, lau sạch khuôn miệng của mình, rồi không kìm được cười phá lên nói: “Giang thiếu, em không nghe nhầm đấy chứ? Anh nói muốn kết hôn với em?”
Giang Thần Hy đưa tay lên hít một hơi thuốc, sau đó từ từ nhả khói ra, khói thuốc che mất đi đôi mắt của anh, anh híp mắt lại bình thản ừ một tiếng rồi lại nói tiếp: “Hiện giờ tôi đang cần có một Giang phu nhân.”
Sau khi trầm mặc một hồi, Tô Lê đưa tay ra bưng lấy ly rượu vang đỏ đưa lên môi uống một ngụm rồi cười nói: “Tại sao lại là em chứ? Em không quyền không thế lại không có gia cảnh tốt, nếu như Giang thiếu kết hôn với em thì có thể có được lợi ích gì đây?”
“Không có chút lợi ích gì hết.” Giang Thần Hy bình thản đáp.