Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 260: Chương 260




Lại có tin vui?

Tô Lê tắt máy, trong lòng khẽ cân nhắc một chút.

Giang gia thì có chuyện gì vui chứ?

Cô nâng cốc sữa bò suy nghĩ, khẽ thở dài, bỏ đi, nếu Giang gia đã gọi qua, thì cũng không thể như thế mà từ chối, tối về hỏi ý kiến Giang Thần Hy vậy.

Tô Lê nhìn tiểu Gạo Nếp đang đùa nghịch trên giường, cô hít một hơi thật sâu, chống vào lan can, nhìn cục cưng bên trong, cô lấy đồ chơi đến trêu tiểu Gạo Nếp, cười rồi nói: “ Con cứ vô lo vô nghĩ, nhưng mẹ vẫn không muốn đưa con đến Giang Gia, bên trong toàn là cạm bẫy, bọn họ toàn là lòng lang dạ sói.”

Tiểu Gạo Nếp không biết là có hiểu hay không, đôi mắt cứ mở tròn xoe, ôm lấy cánh tay của cô hihi haha, cũng không biết nó muốn biểu đạt điều gì, nhưng nhìn dáng vẻ của nó, trong lòng cô cảm thấy vững vàng phần nào.

Buổi tối, Giang Thần Hy có một buổi tiệc, nên về trễ một chút.

Công việc của Tô Lê cũng không nhiều, cuối năm, cô cũng nhận được không ít lời mời tham gia những buổi tiệc trao giải, gần đây Hoa Hoa cũng đang giúp cô làm chuyện này, vì việc tham gia dạ tiệc cần phải chuẩn bị lễ phục, giày dép, trang sức.

Buổi tối 8,9 giờ, trên đường về, Giang Thần Hy gọi điện thoại cho Tô Lê, anh uống một ít rượu, tựa vào ghế ngồi, hít một hơi sâu nói: “ anh vừa hay đi qua cái quán nổi tiếng đấy, anh mua hai phần mỳ sao đem về, thế nào?”

Tô Lê cười nói: “ Một phần là được rồi,em không ăn đêm.”

Giang Thần Hy trầm giọng đáp: “ Được.” sau đó liền tắt máy.

Rất nhanh, Giang Thần Hy đã trở về mang theo đồ ăn đêm.

Tô Lê đang thử quần áo, phối với giày và trang sức.

“ Đang làm gì vậy?” Giang Thần Hy tiện tay đặt đồ ăn lên bàn, cởi áo khoác ra điềm đạm nói.

Tô Lê cầm trên tay hai đôi giày hỏi: “ Hai đôi cao gót này đôi nào đẹp nhỉ?”

Giang Thần Hy khẽ cười rồi nói: “ Chân em rất đẹp, nên đi đôi nào cũng đẹp.”

“ Giang thiếu gia là đang dỗ em sao?” Tô Lê ngẩn đầu nhìn anh cười rồi nói.

Giang Thần Hy khẽ véo nhẹ má cô đáp: “ vợ anh, chỗ nào cũng đẹp.”

Tô Lê khẽ cười, Giang Thần Hy kéo cô vào lòng, cô tựa đầu vào vai anh, cảm giác rất bình yên.

Tô Lê rất thích cảm giác như thế này.

Giang Thần Hy vẫn chưa ăn gì, ngồi bên cạnh ăn mì xào.

Tô Lê nhích qua bảo Giang Thần Hy đút cô một miếng, thực sự, mỳ xào của tiệm này rất ngon.

“ Đúng rồi, quản gia bên đó gọi điện đến, bảo cuối tuần mời chúng ta về nahf dùng cơm, nói là có chuyện gì tốt lành đấy cần nói.” Tô Lê dựa vào người anh nói.

Giang Thần Hy điềm đạm nói: “ xem ra cô trợ lý của em không chuyên tâm làm việc rồi.”

“ Việc này liên quan gì đến Hoa Hoa chứ?” Tô Lê không hiểu liền hỏi.

Giang Thần Hy khẽ cười rồi nói: “ Gần đay trên mạng có tin đồn, thiếu phu nhân nhà họ Giang Kiều Vi thường xuyên ra vào khoa sản bệnh viện.”

Tô Lê nhìn anh nói: “ Ý của anh là…., Kiều Vi có thai?”

Giang Thần Hy “ Ừm” một tiếng “ Chắc là thật rồi.”

Tô Lê khẽ trầm ngâm một lúc.

Giang Thần Hy nhìn cô hỏi: “ Sao vậy, nghĩ gì thế?”

Tô Lê nhìn anh khẽ thở dài: “ Thật ra em không biết bây giờ nên chúc mừng cho Trần Miễn hay là thay cậu ấy như thế nào nữa, nhưng anh lại nói đúng, đường đi là do mình tự chọn, tất cả hậu quả bản thân nên tự mình đối mặt, hơn nữa, bọn họ là vợ chồng, cho dù có tình cảm hay không, mang thai sinh con cũng là chuyện thường tình.”

Giang Thần Hy khẽ véo nhẹ má cô nói: “ Thật ra đây cũng là lẽ thường tình, trong cái vòng này, làm gì có chuyện tình em anh nguyện nhiều như vậy cơ chứ, yêu thích kéo dài, bởi vì mọi người đều qua chú tâm vấn đề môn đăng hộ đối, lợi ích đôi bên, chỉ cần có lợi ích, những thứ khác đều mặc kệ, huống hồ gì, kết hôn sinh con, lại là lẽ thường tình.”

“ Anh nói đúng.” Tô Lê đáp.

Thật ta Tô Lê cũng mừng thay cho Trần Miễn, dù gì thì đó cũng là con của cậu, những thứ khác khoan đã nhắc đến, nhưng trẻ con là món quà mà thượng đế ban cho, đây là những gì biến đổi trong suy nghĩ của cô sau khi làm mẹ, lần trước đứa con của Vương Nhã Tịnh, sau đấy lại sảy thai, thật ra cô cũng biết, Trần Miễn trong lòng rất buồn, cho dù là không có tình cảm, con cái thì vẫn là con của mình, tâm trạng đó chỉ những người từng trải qua như cô mới có thể hiểu được.

Tô Lê nhìn Giang Thần Hy đang xem tài liệu, cô cười rồi nói: “ Anh có ăn không, em đi lấy cho anh ít trái cây.”

Giang Thần Hy chỉ “ Ừm” một tiếng, anh đang tập trung vào công việc.

Tô Lê nhìn anh rồi khẽ hôn lên môi anh, ghé sát vào tai anh thầm thì: “ hôm nay anh cứ định dán mắt vào máy tính như vậy sao?”

Nói rồi cô đi thẳng vào phòng bếp.

Giang Thần Hy dừng lại công việc, nhìn theo bóng dáng Tô Lê đi vào phòng bếp.

Anh khẽ liếm bờ môi vừa được cô hôn, khẽ cười, cô đáng trách anh không quan tâm đến cô?

Nghĩ đến đây, anh khẽ bật cười.

Anh đặt giấy tờ đang cầm trên tay xuống liền đứng dậy theo cô vào phòng bếp.

Tô Lê đang nhặt từng quả nho, cẩm thận cắt dưa lưới thàng từng miếng từng miếng.

Anh nắm chặt lấy tay cô, quay người ôm chặt cô từ đằng sau, tay anh nắm chặt lấy bàn tay đang cắt trái cây của cô.

“ Cẩn thận tay.” Anh khẽ thì thầm vào tai cô.

Tô Lê dựa vào người anh, giống như đang làm nũng nói: “ Giang thiếu gia vẫn còn đang bận việc, sao lại vào đây rồi?”

Giang Thần Hy cười rồi nói: “ Em đã hờn như vậy, anh cũng không đến mức không nhận ra.”

Tô Lê nghe xong bỗng bật cười.

Giang Thần Hy trầm giọng nói: “ ngẩn ra đó làm gì? Không phải nói là cắt trái cây cho anh sao?”

Tô Lê nhìn anh: “ Không phải anh cắt giúp em sao?”

Giang Thần Hy bỗng buông cô ra nói: “ Ai nói vậy.”

Nói rồi anh đứng qua một bên nhìn cô nhắc nhở: “ cẩn thận đứt tay.”

Tô Lê nhìn anh, rõ ràng là anh đang cố tình.

Tô Lê cắt một dĩa đầy trái cây đưa đến trước mặt anh nói: “ Không tệ chứ, thấy em cắt như thế nào?”

Giang Thần Hy trầm giọng cười rồi nói: “ Tay anh bận, em đút anh ăn đi.”

Tô Lê suy nghĩ, rõ ràng lúc nãy anh vừa rửa tay, cô vớ lấy một lát dưa lưới đưa đến trước miệng Giang Thần Hy, nhưng anh không hề mở miệng định ăn.

Anh chỉ nhìn cô, nụ cười lộ ra vài phần xấu xa: “ Như thế này đút anh sao?”

“ Vậy Giang thiếu gia muốn em đút như thế nào?” Tô Lê hiểu ý của anh, cô cắn một miếng, nhót chân đưa đến miệng Giang Thần Hy.

Giang Thần Hy ngẩn đầu ăn miếng dưa lưới trên miệng cô.

“ Ngọt chứ?” Tô Lê nhìn anh hỏi.

“ Một miếng không cảm nhận được mùi vị.” anh là đang cố tình.

Tô Lê nhìn anh, lại tiếp tục cắn một miếng đưa đến miệng anh, Giang Thần Hy đột nhiên bóp chặt cằm cô, cúi người hôn thật sâu.

Giang Thần Hy áp cô vào một góc giữa tủ lạnh và cái tủ, Tô Lê đẩy ra ngăn anh làm càng: “Đừng, trong nhà còn có người.”

Giang Thần Hy trầm giọng: “ họ ngủ hết rồi.”

“ Đừng mà”Tô Lê lại ngăn anh lại: “ đừng mà, không được mà, anh ngoan nào, chúng ta lên lầu có được không?”

Cuối cùng Giang Thần Hy cũng thỏa thuận, hai người lên lầu, tiểu Gạo Nếp ngủ rồi, Giang Thần Hy mỗi lần đều muốn nhanh chóng làm một lần, là sợ làm người tình bé nhỏ tỉnh giấc.

Kết quả hai người không cẩn thận làm rơi bình hoa trên bàn, choảng một cái, âm thanh rất to, dọa tỉnh tiểu Gạo Nếp rồi.

Tiểu Gạo Nếp bật khóc oe oe.

Hai người lúc đó dừng lại ở kia, bốn mắt nhìn nhau.

Tô Lê đẩy Giang Thần Hy ra, hai người mới làm một nửa đã dừng lại.

Nhóc con bị dọa không nhẹ, vừa khóc vừa uất ức, không biết là muốn nói gì, nhưng rất rõ ràng là đang chống cự.

Giang Thần Hy đành rời khỏi Tô Lê, hai người chỉnh lại quần áo, Tô Lê đến bế tiểu Gạo Nếp.

Giang Thần Hy chạy vào nhà tắm rửa mặt cho bình tĩnh.

Tiểu Gạo Nếp khóc trông rất thương xót, nước mắt nước mũi ướt đẫm cả người Tô Lê.

Giang Thần Hy bình tĩnh trở lại, đến bế tiểu Gạo Nếp. dỗ dành rất lâu mới chịu nín, nhưng có điều, cũng không thể đặt cô bé vào lại chiếc giường nhỏ nữa rồi.

Cuối cùng chỉ có thể để tiểu Gạo Nếp ngủ giữa ba mẹ thôi.

Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, biết là anh không dễ chịu: “ Giang thiếu gia…”

Giang Thần Hy chỉ “ Ừm một tiếng.

“ Giang thiếu gia giận rồi?”

Giang Thần Hy nghiêng đầu nhìn cô khẽ cười, hít một hơi sâu rồi nói: “ Ngủ đi, ngày tháng còn dài…”

Tô Lê nhìn anh, có thể nhận ra không được thoải mái.

Nhưng cũng không làm gì được.

Đêm nay, e rằng sẽ là một đêm khó khăn và bất lực của Giang Thần Hy.

Nhìn Tiểu Gạo Nếp ngăn ở giữa, lại nhìn qua một người khác ngủ bên cạnh, thật bất lực.

Cuối cùng chỉ có thể xê ra một bên, ai ngủ phần người nấy.

Ngày hôm sau, sắc mặt của Giang Thần Hy tự nhiên cũng không tốt, Tô Lê nói chuyện với anh, anh cũng không có tâm trạng để tâm đến.

Tô Lên nhìn nhóc con đang nằm trên giường, thở dài, khẽ véo nhẹ đôi má phúng phính nói: “ con đấy, hại bố con thảm như vậy, có phải kiếp trước bố nợ con gì không hả?”

Tiểu Gạo Nếp đương nhiên không hiểu mẹ đang nói gì với mình, nhìn Tô Lê cười vui vẻ, miệng cười haha, trông có vẻ rất vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.