Giang Thần Hy ăn xong bữa sáng liền đi luôn, dì Trương thấy sắc mặt anh không được tốt, liền hỏi Tô Lê: “Phu nhân, tiên sinh sao vậy, hai người không phải lại giận dỗi nhau đấy chứ? Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có mà chuyện gì cũng để trong lòng, biết không? Vợ chồng phải chia sẻ nhiều với nhau.”
Dì Trương thấy hai người họ dần dần tốt lên, ban đầu mối quan hệ giữa họ vẫn rất mập mờ, khó khăn lắm mới phát triển được như hiện tại.
Tô Lê cười lắc đầu nói: “Chúng cháu không sao, tối qua Tiểu Mễ hơi quấy, buổi tối đều là Giang thiếu chăm sóc cô bé.”
Dì Trương nghe thấy vậy có chút lo lắng: “Tiểu Mễ không sao chứ, đừa nhỏ này bình thường ngoan như vậy, có phải chỗ nào không thoải mái không?”
Tô Lê lắc đầu nói: “Không phải, là do buổi tối hôm qua không cẩn thận làm Tiểu Mễ thức giấc, nên đứa bé mới quấy.”
“Ra là vậy.” Dì Trương cười nói.
Tô Lê nghĩ xong liền nói: “Dì Trương, buổi trưa có phải sẽ nầu canh xương bò không?”
“Đúng vậy, tôi đã dạy đun từ sáng sớm rồi.” Dì Trương cười nói.
Tô Lê nghĩ rồi nói: “Vậy lát nữa cháu gọi trợ lí tới lấy, buổi trưa cháu đem qua đó cho Giang thiếu.”
Dí Trương lập tức cười nói: “Được rồi, yên tâm đi.” Bà nghĩ một lúc rồi cười nói: “Ầy, khi nãy tôi có xem ti vi, hôm nay có phải chúc mừng năm mới gì đó không, mấy người trẻ mấy người đúng là có nhiều kiểu ăn mừng khác nhau, mấy hôm trước thì là lễ Giáng sinh, nếu như tối nay hai người muốn đi đâu thì cứ để Tiểu Mễ cho tôi.”
Dì Trương là nghĩ cho Giang Thần Hy, dù sao bà cũng nhìn thấy anh trưởng thành.
Nhưng dì Trương nói như vậy, Tô Lê mới nghĩ ra, hôm nay là ngày cuối cùng của năm.
Buổi trưa thì bên ngoài trời vẫn đang mưa, từng đợt gió lạnh truyền tới, bên ngoài tuyết rơi rất dày.
Tô Lê quả thực cũng không biết nên cùng Giang Thần Hy trải qua ngày này như thế nào, năm đó quảng trường thế kỉ cũng vì có chuyện phát sinh, cho nên sau này tất cả mọi chuyện đều đặt nặng vấn đề an toàn nên đã hủy bỏ rồi.
Hoa hoa hôm nay đặc biệt xin Tô Lê nghỉ, nó muốn đi xem hòa nhạc của thần tượng của mình, Tô Lê đương nhiên là đồng ý.
Tô Lê làm xong việc liền ôm lấy canh mà Hoa Hoa mang tới, sau đó tự mình lái xe tới văn phòng chủ tịch của tập đoàn Giang Thị.
Điện thoại cũng rất nhanh đã được kết nối,”Ừ? Chuyện gì vậy?” Giọng nói ở đầu dây bên kia rất trầm, rất dễ nghe.
“Giang thiếu ở công ty sao?” Tô Lê hỏi trực tiếp.
Đầu dây bên kia có tiếng nói, rất kiều diễm, cũng không biết là cô thư kí trong phòng thư kí của anh.
“Ừ, ở trên lầu.” Giang Thần Hy hình như đang làm việc, thái độ không nóng không lạnh, cũng không vì cuộc điện thoại của cô mà bị gián đoạn.
Có điều Tô Lê cũng quen rồi, dù sao cũng đang ở công ty, Giang Thần Hy cũng là tổng tài, cũng không thể vì cô mà mất đi phong độ của mình.
Tô Lê đưa tay ra xoa nhẹ bát cặp lồng canh thịt bò đã chuẩn bị sẵn cho Giang Thần Hy, híp mắt cười nói: “Em ở dưới công ty, dì Trương nấu canh thịt bò, mùi vị không tồi, cho nên em mang một ít tới cho Giang thiếu.”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, nghe thấy giọng nói hơi thấp ừ một tiếng rồi nói: “Em lên đây đi.”
Tô Lê cúp điện thoại, sau đó mang theo bình đựng canh lên lầu.
Cô lê đôi giày cao gót, bước những bước đi mềm mại uyển chuyển, đi thẳng vào trong thang máy.
Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, không ngờ người từ trong thang máy đi ra lại là Trần Miễn.
Trần Miễn nhìn cô, rồi từ trong thang máy bước ra.
Hoảng loạn trong phút chốc, cảm giác xa lạ và khoảng cách giữa hai người họ ngày càng lớn.
Tô Lê cười với anh, “Trần Miễn, nghe nói Kiều Vy mang thai rồi, có phải thật không vậy? Hôm đó quản gia gọi điện tới nói lão gia bảo cuối tuần tới ăn cơm, nói trong nhà có việc tốt lành, em đoán là chuyện này?”
Trần Miễn nhìn cô ừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.
“Vậy thì phải chúc mừng anh rồi.” Tô Lê cười nói.
Trần Miễn nhìn cô im lặng một lúc rồi nói: “Cảm ơn.”
Tô Lê híp mắt cười nói: “Sau này Tiểu Mễ có em trai em gái rồi, thật tốt.”
Trần Miễn thu lại tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Anh còn có chuyện phải ra ngoài.”
Tô Lê nhìn anh bước thẳng ra ngoài, cũng không nói gì, cuối cùng xoay người nhấn thang máy sau đó liền bước vào.
Nhìn thấy Trần Miễn, trong lòng cô không được thoải mái lắm.
Lên tới tầng thượng,
Có điều vừa bước ra khỏi thang máy, liếc máy nhìn vào trong phòng làm việc đã thấy một người phụ nữ có dáng người khá cao đứng bên cạnh Giang Thần Hy, trông khá lạ mắt, chắc là người mới đến của phòng thư kí.
Tô Lê nhìn thấy bọn họ liền bước thẳng tới cửa văn phòng, gõ cửa, Giang Thần Hy đang cúi đầu xem văn kiện, nghe thấy tiếng gõ cửa liền tùy tiện đáp lại một tiếng, sau đó Tô Lê đẩy cửa đi vào.
Tô Lê không biết trước khi cô đi vào người phụ nữ đó đã cùng Giang Thần Hy làm chuyện gì, nhưng Tô Lê vừa đẩy cửa bước vào, người phụ nữ đó liền lộ ra vẻ ngại ngùng, mặt cũng hơi đỏ lên.
Cô ta nhìn Tô Lê, Tô Lê cũng nhìn cô ta.
Giang Thần Hy vẫn cúi đầu xem văn kiện trong tay, anh lấy bút rồi kí tên, gập văn kiện lại, sau đó hướng mắt về phía người phụ nữ bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Nếu như không có chuyện gì khác, thì sắp xếp mọi thứ theo ý của tôi.”
Gương mặt của người phụ nữ đó lại càng đỏ hơn, vội vàng nói: “Được, được thưa tổng tài.”
Giang Thần Hy ừ một tiếng, ánh mắt lại chuyển tới Tô Lê đang cầm chiếc bình giữ nhiệt.
Người phụ nữ đó cầm văn kiện bước qua người Tô Lê, sau đó cô nhìn cô ta ra ngoài.
Tô Lê lại nhìn Giang Thần Hy, cười hỏi: “Cô ta là người mới sao? Trước đây chưa từng gặp qua. Sao mặt cô ta lại đỏ như vậy chứ?”
Giang Thần Hy nhìn cô, ánh mắt lộ ra vài tia xỏa quyệt, sau đó liền bước thẳng tới trước mặt Tô Lê, Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút hoảng loạn.
Giang Thần hy bước một bước, đôi chân của Tô Lê lại không nghe lời lùi về phía sau một bước, cho tới khi tới chân tường, Giang Thần Hy mới đưa tay ra ấn cô lên tường, anh hơi tiến gần lại, nói: “Vậy sao mặt em lại đỏ như vậy, hả?”
Trong phút chốc Tô Lê như đơ ra, hơi nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh, nói: “Đâu có chứ. Đây là do em đánh má hồng thôi.”
“Màu phấn hồng lại đẹp như vậy sao, hả?” Giang Thần Hy hơi kề người lại, nhìn cô cười nói.
Tô Lê hơi chau mày lại, cười khỉnh một tiếng nói: “Xem ra Giang thiếu không hiểu về đồ trang điểm của con gái chút nào, em nghĩ Giang thiếu chỉ nghĩ là đánh son đã là trang điểm, không đánh son thì có nghĩa là không trang điểm.”
Giang Thần Hy đưa tay ra giữ lấy cằm cô, lại gần hơn rồi nói: “Ừm…..nói như vậy thì anh cản thấy, hôm nay màu son của em rất đẹp.”
Dứt lời, anh híp mắt lại cười, rồi lại giữ chắc hơn một chút, tiến gần lại nhìn cô cười nhàn nhạt nói: “Đừng hiểu lầm, anh chỉ cảm thấy mùi nước hoa trên người cô ta…… khá đặc biệt, nên liếc nhìn cô ta một cái, anh cũng không biết tại sao cô ta lại đỏ mặt.”
“Mùi nước hoa đặc biệt?” Tô Lê bước lại người anh ngửi ngửi, nói: “Cho nên có phải Giang thiếu đã dựa vào người cô ta không?”
Giang Thần Hy bất lực cười, vuốt ve sống mũi của cô, kề người lại hôn lên đôi môi của cô.
Anh vừa uống cà phê, Giang Thần Hy thích uống loại cà phê Lam Triều, không lâu trước có nhìn thấy ở trong nhà, mùi rất đậm.
Tô Lê nhìn anh nói: “Bác sĩ nói rồi, mỗi ngày uống một ly cà phê có thể bảo vệ tim mạch, nhưng uống nhiều sẽ không tốt đâu.”
Giang Thần Hy đưa tay ra giữ chặt lấy eo cô rồi ôm cô vào trong lòng nói: “Vậy em bảo anh phải làm gì mới tỉnh táo được đây, hả? Tối qua giày vò anh cả một buổi, hại anh không được ngủ ngon.”
Tô lê vội vàng đưa chiếc bình giữ nhiệt trong tay ra trước mặt nói: “Canh thịt bò này rất ngon, Giang thiếu ăn cơm chưa? Nếu như trước khi ăn cơm uống một bát thì vừa may, còn nếu ăn rồi thì uống để giữ ấm cơ thể?”
Giang Thần Hy nhìn cô, cười khỉnh một tiếng: “Canh đâu có ngon bằng em chứ?”
Tô Lê nhìn anh, sau đó híp mắt cười nói: “Giang thiếu, nếu như đã không thích uống canh xương vậy thì chi bằng ngày mai em bảo dì Trương nấu ít canh lòng bò cho anh bồi bổ nhé?”
Giang Thần Hy đưa tay ra giữ nhẹ tay cô, cười một tiếng nói: “Đồ xấu xa, cố ý có đúng không?” Hiện giờ đã không thể thỏa mãn yêu cầu của anh rồi, còn uống canh lòng bò để anh không chịu nổi sao? “Được rồi, đừng làm ồn nữa, uống canh đi, em vừa ăn xong, có điều cơm cũng không ăn nói, dạ dày có chút khó chịu, vừa may có một bát canh nóng.”
Dứt lời, anh dẫn Tô Lê tới sô pha ngồi.
Sauk hi ngồi xuống, Tô Lê rót một bát canh nóng ra, đưa cho anh nói: “Công ty đều là điều hòa trung ương, nhất định rất khô, cẩn thận nóng.” Cô ngừng một lát, nhìn Giang Thần Hy ngoan ngoãn uống canh, nói tiếp: “Sao phòng làm việc của anh lại không có máy làm ẩm không khí vậy?”
Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: “Anh không cần cái đó.”
Trong nhà có, vả lại trong phòng khách, tầng trên tầng dưới có mấy cái, Tô Lê còn đang định bỏ thêm tinh dầu vào trong đó.
Trong nhà rất ấm, anh cảm thấy mấy thứ đó chỉ là đồ chơi của phụ nữ. Thực ra anh cũng không hiểu những thứ đó lắm.
“Sao lại không cần, đặc biệt là những nơi như ở đây, đều dựa vào hệ thống không khí tuần hoàn, đều không mở cửa sổ, chỗ này của anh là đặc biệt cần. Nói chung là ngày mai anh không cần đi làm nữa. Chúng ta đi mua một cái? Được không?”
Tô Lê rất sợ khô da, bởi vì da không tốt, làm một diễn viên cô rất phải chú ý đến những điều này.
Giang Thần Hy gật đầu nói: “Được, đều nghe theo em.”
Tô Lê thấy vậy rất vui, mỉm cười ôm lấy cánh tay anh, đầu dựa vào cánh tay anh.
Giang Thần Hy nhìn cô hỏi: “Bên ngoài có tuyết rồi, em tới đây kiểu gì vậy?”
Tô Lê nhìn anh, dựa vào người anh, ấm ức nói: “Sáng nay Giang thiếu không vui, cho nên em mang canh đến cho anh, dỗ cho anh vui.”
Giang Thần Hy nhìn cô rồi đưa tay giữ lấy cằm cô nói: “Vậy em định dỗ cho tôi vui kiểu gì đây, chỉ một bát canh thôi thì không được đâu, hửm?”
Tô Lê nhìn anh, đôi mắt sáng rực lên, cười nói: “Vậy tối nay chúng ta không về nhà có được không?”