Giang Thần Hy cười nhạt một tiếng, anh không nói gì cả, anh tiện tay đem quả bóng golf trong tay cho người trợ lý bên canh, anh nói: “Anh nói xem trong hai chúng ta, bóng của ai sẽ vào lỗ trước?”
Trần Miễn lạnh nhạt nói: “Nếu tôi thắng thì anh phải hợp tác với tôi, còn nếu tôi thua rồi thì tôi phải hợp tác với anh.”
Giang Thần Hy lạnh lùng cong khoé môi, anh cười nói: “Anh ít nhất phải 3 gậy mới đánh vào được, nhưng mà tôi chỉ cần hai gậy, cho nên tôi thắng.”
Trần Miễn cười nhạt, anh nói: “Giang Thần Hy, lẽ nào anh không hoài nghi tôi có mục đích khác hay sao?”
Giang Thần Hy nhìn về phía anh rồi nói: “Hoài nghi chứ. Nhưng mà tôi nghĩ anh ít nhất sẽ không lợi dụng Tô Lê? Anh cũng không muốn một chút tình cảm giữa anh và Tô Lê cũng biến mất, phải vậy không?”
Trần Miễn nhìn anh, không đáp lời.
Giang Thần Hy tiếp tục nói: “Nếu như bỏ qua việc người kế thừa Giang gia, chỉ nói về tình hình trước mắt, hạng mục núi Tiểu Ngư chỉ có hai chúng ta cùng hợp tác lại thì mới có thể kiếm được tiền, có lẽ anh càng hiểu rõ mưu tính của cha nuôi cậu hơn tôi, nếu như anh đã muốn hợp tác cùng tôi, thì chắc anh cũng đã có dự tính riêng rồi.”
Trần Miễn trầm mặc, anh không phủ nhận, sau khi trầm mặc một lúc lâu anh mới nói: “Kiều Minh sở dĩ tin tưởng tôi như vậy là vì ông ta hiểu rõ giữa chúng ta có mâu thuân. Mục đích của ông ta không chỉ là một cái hạng mục.”
Giang Thần Hy cười nói: “Xem ra cậu cũng nhòm ngó hạng mục này lâu rồi.”
Trần Miễn lạnh nhạt đáp lại: “Nếu như tôi có thể lấy được hạng mục do Tân Thành công bố,thì kế hoạch phát triển núi Tiểu Ngư sẽ trở nên thuận lợi hơn, hơn nữa tôi cũng có thể đóng góp chút ít vào quy hoạch thành phố, cả hai chúng ta đều có lợi, tôi không nghĩ ra lí do gì khiến anh không tìm tôi hợp tác. “ Nói xong anh ta bèn giơ tay ra, “Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Giang Thần Hy nhìn anh ta, sau đó anh cũng giơ tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”
Trần Miền nhận một cuộc điện thoại nói có tiệc xã giao gấp thế là anh ta bèn ngồi lên xe điện.
Trước khi đi Trần Miễn quay lại nói với Giang Thần Hy: “Còn có một nguyên nhân khiến tôi hợp tác với anh đó chính là Tô Lê.” Dừng một lát rồi anh nói tiếp: “Có lúc tôi không thể không tin vào số mệnh. Mọi thứ đều đã có sắp đặt sẵn rồi. Sai một bước đi đồng nghĩa với thua cuộc.
Giang Thần Hy cong môi, anh lạnh lùng nói: “Trần Miễn, tôi không hy vọng khiến Tô Lê chịu thêm bất cứ đau khổ nào nữa, cho nên có một số chuyện tôi không muốn nhắc đến nữa, tôi sẽ làm như không biết gì, bởi vì tôi và cô ấy đã nói qua rồi, anh là người quan trọng nhất đối với cô ấy, cô ấy không có mạnh mẽ giống như bề ngoài, cho nên tôi hy vọng anh sẽ không lợi dụng cô ấy nữa.”
Trần Miễn hốt hoảng hạ tầm mắt, anh ủ rũ cười, anh nói: “Tôi sớm đã hối hận rồi.”
Nói xong anh bèn bảo tài xế lái xe đi.
Nhìn Trần Miễn đi xa, Giang Thần Hy hít một hơi thật sâu.
Lúc này A Hào đi đến bên cạnh hỏi Giang Thần Hy: “Tiên sinh, ngài làm vậy có quá mạo hiểm hay không? Sau lưng Trần Miễn là đổng sự trưởng, ngài không sợ …”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh nói: “Lo lắng về cạm bẫy của ông già đó à?”
A Hào gật đầu.
Giang Thần Hy vừa đi vừa suy nghĩ, sau khi trầm mặc một lúc thì anh lên tiếng: “Tôi đánh cuộc tình cảm giữa Tô Lê và Trần Miễn.”
A Hào lắc đầu, nói: “Tiên sinh, về cái này thì tôi không hiểu, nhưng có một điểm mà tôi rất rõ ràng, năm đó chính ông ta đã thiết kế cạm bẫy để đưa phu nhân đến trước mặt ngài, nhưng ngài lại tương kế tựu kế. Hiện nay ngài lại nói là đánh cuộc tình cảm giữa Trần Miễn và Tô Lê. Như vậy không phải là mâu thuẫn hay sao.”
Giang Thần Hy nói: “Chính anh ta nói đi sai một bước đồng nghĩa với thua cuộc. Tôi nghĩ nếu như không có chuyện năm đó, thì anh ta sẽ cùng tôi tranh giành Tô Lê. Nhưng mà anh ta không có thấp kém như vậy.”
A Hào gật đầu.
Giang Thần Hy nói: “Chuyện này tôi không muốn để Tô Lê biết, chuyện này đến đây là châm dứt.”
A Hào gật đầu, “Rõ, giám đốc cứ yên tâm.”
Giang Thần Hy và A Hào cùng ngồi trên xe điện.
“A Hào, tết anh có dự định đi nghỉ ngơi đâu chưa?” Giang Thần Hy bỗng nhiên chuyển chủ đề.
A Hào ngây người trong chốc lát.
Giang Thần Hy nhìn anh, hỏi: “Sao vậy, không có dự định gì sao?”
A Hào cười nói: “Không phải, những năm trước dịp tết ngài thường không có nghỉ lễ, cùng lắm chỉ là đêm 30 trở về nhà ăn cơm, cho nên…”
Giang Thần Hy hít một hơi thật sâu, anh cười nói: “Nhiều năm như vậy cậu cũng cực khổ cho cậu rồi, cả năm cùng tôi làm việc không có nghỉ ngơi.”
A Hào cười nói: “Tiên sinh ngài khách khí quá, ngài có ân đối với tôi, tôi thấy rất vinh dự khi được ngài tin tưởng nhiều năm như vậy.”
Giang Thần Hy cười cười, anh nghiêng đầu trầm mặc một lúc rồi nói: “Năm nay tết là vào cuối tháng này, chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Sắp đến cuối năm rồi, cũng không có quá nhiều chuyện để làm, má Trương tuổi tác cũng đã lớn rồi, cậu đưa bà ấy đi đi, bà ấy chăm sóc tôi nhiều năm như vậy rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.”
A Hào bỗng thấy có chút không quen.
“Tôi dự định nghỉ ngơi một thời gian,cũng nhiều năm rồi tôi chưa nghỉ ngơi.” Giang Thần Hy cười.
Giang Thần Hy thật sự đã thay đổi rồi, có vợ con rồi nên anh dần trở nên trầm ổn hơn, tính xấu cũng bớt đi nhiều.
……
Yến thành, bỗng nhiên có tuyết rơi.
Mấy ngày nay Tô Lê bận tham gia các loại tiệc tối, quả thât có chút mệt mỏi.
Lúc tỉnh lại, cô nhìn thấy ngoài cửa là một mảnh tuyết trắng xoá, buổi trưa cô ăn no rồi bèn ôm tiểu gạo nếp dỗ nó đi ngủ, kết quả cô lại ngủ quên mất…
Trưa ngày thứ hai, Giang Thần Hy trở về.
Tô Lê đang cho tiểu gạo nếp ăn.
“Không phải nói mai mới về sao?” Tô Lê hỏi Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy cười nói: “Nhớ hai người.”
Anh cúi người xuống hôn lên trán cô, hôn lên tóc của tiểu gạo nếp.
Tiểu gạo nếp đang mải ăn bột, nó không để ý là ai đang hôn tóc nó.
Giang Thần Hy cười nói: “Anh đi ngủ một lát.”
Anh giống như đã hai ngày rồi chưa có ngủ ngon.
Tô Lê ôm tiểu gạp nếp, cô nói với anh, “Anh đi ngủ đi.”
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Giang Thần Hy, cô bỗng cảm thấy có chút đau lòng.
Giang Thần Hy ngủ cả một buổi chiều.
Giang Thần Hy từ phòng tắm đi ra nhìn thấy Tô Lê đang ngồi trước bàn trang điểm, anh đi về phía cô, đứng ở đằng sau cô.
Trên người anh hơi nóng do vừa mới tắm xong.
Cơ thể hơi ngả ra sau liền dựa vào người anh,cô ngẩng đầu nói với anh, “Buổi chiều em có lẻn vào phòng nhìn anh, thấy anh ngủ rất say.”
Giang Thần Hy cười cười, anh véo mặt cô nói: “Có trộm làm gì anh không?”
Tô Lê cười giảo hoạt, trong giọng nói của cô có chút thất vọng: “Làm chuyện sâu? Làm chuyện xấu gì chứ?”
“Giang thiếu hình như có vẻ thất vọng?” Tô Lê nhìn anh rồi nói.
Giang Thần Hy cười rồi nói: “Đương nhiên rồi, em không làm chuyện xấu với anh, xem ra là sức hấp dẫn của anh không đủ.”
Tô Lê phì cười, cô nói: “Giang thiếu ngủ say như vậy, cho dù em có làm chuyện xấu gì thì anh cũng không biết được.” Tô Lê cũng không muốn quấy rầy anh ngủ.
“Là như vậy sao…” Giang Thần Hy tỏ vẻ như vừa hiểu được một đạo lí gì đó.
Tô Lê cười cười, cô vuốt ve mặt anh, cô nói: “Anh nên cạo râu đi thôi.”
Giang Thần Hy duỗi tay sờ râu dưới cằm mình, “Giúp anh nhé?”
Tô Lê “ừ” một tiếng, nói xong cô bèn đứng dậy kéo Giang Thần Hy vào nhà tắm.
Cô ngồi trên bồn rửa tay, Giang Thần Hy đứng trước mặt cô.
Tô Lê lắc bình tạo bọt trong tay, cô phun bọt ra tay rồi bôi lên mặt của anh.
“Sao không biết nghỉ ngơi cho tốt?” Tô Lê oán hận nói. “Giang thiếu mạnh mẽ như robot mà cũng mệt thành ra như vậy, mấy ngày này chắc có không ít chuyện cần phải giải quyết.”
Giang Thần Hy nhìn cô rồi nói: “Không sao, anh chỉ là giải quyết công việc của năm ngày trong hai ngày, anh muốn về nhà sớm một chút.”
Tô Lê nhìn anh, cô nói: “Tiểu gạo nếp còn nhỏ, em không muốn cha nó vì muốn ở bên cạnh nó mà mệt thành như vậy.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “Anh hiểu, thật xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa. Trước đây mỗi dịp tết đến, anh thấy mọi người trong công ty đều không có tâm trạng làm việc, anh không hiểu là vì sao, nhưng hiện nay anh đã hiểu rồi.”
Tô Lê hỏi: “Hiểu cái gì cơ?”
Giang Thần Hy duỗi tay ôm eo cô rồi nói: “Nóng lòng về nhà.”
Tô Lê rũ mắt cười cười, cô lắc lắc đôi chân mình, nói: “Đừng có cử động, em mà cạo chệch thì anh đừng có trách em.”
Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng.
Anh rất kiên nhẫn đợi Tô Lê cạo râu, anh soi gương rồi nói: “Tay nghề không tồi. Về sau em giúp anh cạo râu nhé.”
Tô Lê cầm khăn mặt lau mặt cho anh, cô cười nói: “Vậy em phải thu tiền đấy.”
Giang Thần Hy áp sát vào người cô, tư thế của hai người rất mờ ám, anh ôm cô vào trong lòng, anh trầm giọng nói: “Em muốn bao nhiêu thì cứ lấy đi.”
Tô Lê đẩy anh ra: “Đừng có làm loạn, nói chuyện chính.”
“Còn có chuyện chính sao?” Giang Thần Hy nhìn cô.
“Vậy Giang Thiếu nói, anh ở Tân thành cùng với Trần Miễn…” Cô có chút không dám tin.
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng.
“Vây hai người nói chuyện ra sao rồi? Sao cậu ấy lại muốn tìm anh hợp tác? Anh không lo rằng sẽ bị cậu ấy tính kế hay sao?” Tô Lê có chút lo lắng.
“Em đoán xem.” Giang Thần Hy nhìn cô, anh cười nhẹ một tiếng.
Tô Lê nói: “Lúc đó em không có ở đó, sao em biết được?”
Giang Thần Hy kéo cô đến trước mặt anh rồi nói: “Tô Lê, em nói cho anh, anh phải làm sao để đổi xử tốt với em hơn?”
Tô Lê nghe vậy bèn ngây người, cô hỏi: “Sao lại nói cái này? Hai người có phải nói chuyện gì liên quan đến em hay không?”
Giang Thần Hy lắc đầu, “Không có. Chỉ là anh cảm thấy anh vẫn chưa đối xử đủ tốt với em.”
Tô Lê phì cười, cô vòng tay lên cổ anh, cô cười nói: “Em không có tham lam, em cảm thấy Giang thiếu đối với em đã đủ tốt rồi. Thật đó.”
Giang Thần Hy lắc đầu, “Vẫn chưa đủ. Anh phải đối xử tốt với em để tất cả mọi người đều cảm thấy mặc cảm tự ti.”