Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, cô cười nói: “Giang thiếu à sao em cảm thấy lời anh nói đang ám chỉ ai đó nhỉ?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng.
Tô Lê nghe vậy bèn cười nhẹ một tiếng, cô ôm chặt cổ anh và nói: “Được rồi, anh vì em mà làm bao nhiêu việc như vậy là đã quá đủ rồi. Anh đối với em đã rất tốt rồi.”
Giang Thần Hy cong môi, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nụ hôn của anh trượt dần xuống dưới, hôn nhẹ lên mũi cô, cuối cùng hôn lên xương quai xanh của cô, anh cười nói: “Tết được nghỉ mấy ngày, em muốn đi đâu nghỉ ngơi?”
Tô Lê suy nghĩ một lúc rồi nói: “Giang thiếu sắp xếp là được rồi, nhưng mà em không thích nơi nào lạnh.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh cúi người hôn lên môi cô.
Tô Lê đang mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm vừa trơn vừa mỏng, áo ngủ của cô dần dần trượt xuống dưới…
Giang Thần Hy hôn nhẹ lên cổ cô, anh đang muốn tiếp tục thì bỗng có tiếng khóc của tiểu gạo nếp từ bên ngoài.
Hai người ngay lập tức dừng động tác lại, cả hai nhìn nhau.
Giang Thần Hy nhíu chặt lông mày lại, anh hắng giọng rồi hỏi: “Con bé lại làm sao vậy?”
Bình thường thì buổi tối tiểu gạo nếp đều rất ngoan ngoãn, từ trước đến giờ chưa từng khóc làm loạn vào buổi tối bao gườ, bình thường chỉ cần ăn no trước khi ngủ thì nó có thể ngủ đến tận sáng, cho dù có bị tỉnh thì cũng là vì đói bụng mà kêu vài tiếng mà thôi, cho nên Giang Thần Hy mới thấy kì lạ.
Tô Lê cười một tiếng, cô nói: “Em nghĩ là nó thấy cha nó không có để ý đến nó cho nên mới làm loạn?”
Giang Thần Hy nở nụ cười bất lực, anh đỡ Tô Lê xuống khỏi bồn rửa tay, rồi cùng cô đi ra khỏi nhà tắm, anh nói: “Rõ ràng là lúc anh về thì nó chỉ mải ăn không thèm để ý đến anh.”
Anh bước đến bên cái giường ngủ của con, con bé nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Giang Thần Hy, con bé khua khua tay đòi ôm, nó giơ hai cái chân ngắn cũn lên, hoá ra là bỉm bị ướt.
Con bé nắm trên người cha nó, mặt dán vào lồng ngực của Giang Thần Hy, nó ngoan ngoãn giống một con cừu non vậy.
Dù sao thì bây giờ vẫn còn sớm, Tô Lê bèn cầm ipad xem phim, Giang Thần Hy cùng xem phim với cô.
Tô Lê dựa vào vai của anh, cô chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tiểu gạo nếp.
Tiểu gạo nếp mút ngón tay bụ bẫm của Tô Lê.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng vỗ vào sau đầu nó, anh rút ra một tờ giấy đưa cho Tô Lê: “Tối nay con bé không định ngủ à?”
Tô Lê đang bận xem phim, cô không để tâm trả lời anh: “Có lẽ là buổi chiều tiểu gạo nếp đã ngủ quá nhiều rồi, không sao đâu, Giang thiếu cứ ôm nó như thế đợi tí nữa mà nó sẽ ngủ thiếp đi thôi.”
Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng, anh rũ mắt nhìn con gái đang ngủ trong lòng mình, con bé díp mắt lại, có chút mơ màng sắp ngủ.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỡ tiểu gạp nếp, con bé ngáp ngủ mấy cái, cuối cùng cũng ngủ.
Tô Lê thỉnh thoảng quay qua nhìn tiểu gạo nếp, cô duỗi tay ra vuốt nhẹ mặt con bé, cô nói: “Được cha ôm trong lòng quả là khiến nó yên tâm nên đi ngủ rồi.”
Giang Thần Hy cười nói: “Anh đi đặt con về giường.”
Tô Lê “ừ” một tiếng, cô không nhịn được cười nói: “Xem ra tiểu tình nhân của Giang thiếu rất bám người.”
Giang Thần Hy bất lực cười một tiếng, anh nhẹ nhàng dỗ nó ngủ.
Tô Lê phát hiện lúc đối diện với con nhóc này thì Giang Thần Hy rất cưng chiều nó, nhiều lúc cô có chút ghen tị và sợ rằng anh sẽ chiều hư con bé.
Sau này không còn cách nào khác, con bé bá chiếm một phần ba cái giường của hai người họ.
“Tắt đèn đi ngủ thôi.” Giang Thần Hy đặt con lên trên giường, đứa bé ngủ rất say.
Tô Lê nhìn anh, cô không nhịn được cười thầm, nhưng cô cũng không có nói gì, cô ngoan ngoãn tắt đèn rồi lên giường đi ngủ.
Giang Thần Hy tắt đèn bên chỗ anh, anh không có nằm bên cạnh con gái mà xoay người đi đến nằm cạnh Tô Lê.
Tô Lê quay đầu nhìn anh, cô dịch người vào trong, “Giang thiếu, anh…”
Giang Thần Hy áp sát vào cơ thể mẫn cảm của cô, anh hôn lên môi cô: “Đừng để tiểu gạo nếp nghe thấy …”
Tô Lê không nhịn được cười, cô nói: “Giang thiếu, anh không ở cạnh tiểu tình nhân của anh, anh đến chõ em làm gì…”
Giang Thần Hy nhân lúc cô mở mồm nói chuyện bèn hôn cô, anh làm nụ hôn sâu hơn, hô hấp của hai người dần dần trở nên rối loạn…
“Ngoan… đến bên anh.” Hô hấp của Giang Thần Hy đã hỗn loạn, anh duỗi tay ôm lấy cơ thể cô, “Đừng có làm loạn… không gian của chúng ta có hạn…”
Tiểu gạo nếp đang ngủ say ở bên cạnh căn bản không biết cha mẹ mình đang chơi trò gì…
Tết năm nay đến sớm hơn năm ngoái, cuối tháng một đã là tết rồi.
Chớp mắt một cái là đã đến đêm 30.
Đêm 30 mọi người phải về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, mặc dù Tô Lê không muốn đưa tiểu gạo nếp về đó nhưng mà dù sao thì cũng là con cháu của Giang gia, tết rồi, cũng phải quay về thăm trưởng bối.
Trong nhà có thêm trẻ con càng trở nên náo nhiệt.
Mặc dù Giang gia có nhiều người nhưng không khí vẫn lạnh lẽo.
Bữa cơm đêm 30 rất phong phú, Tô Lê vẫn luôn bế tiểu gạo nếp, tính cảnh giác của con bé rất cao, nó không để cho ai ôm cả.
Bác gái cười nói: “Nhìn xem, lúc trước ta đã nói cái gì, con bé này sợ gì chứ. Thần Hy về sau con nên thường xuyên đưa con bé này về nhà, nhà này cũng có phải hang hổ đâu, có cần phải sợ sệt như vậy hay không? Nhìn xem, con bé này không thèm nhận chúng ta. Mặc dù nó là con gái nhưng cũng không phải Giang gia chúng ta không thương yêu nó.”
Lời của bác gái nói không biết nặng nhẹ, toàn nói linh tinh, mọi người trong nhà đều đã quen rồi.
Lão gia bảo quản gia đưa một lì xì cho Giang Thần Hy, nói là lì xì cho đứa bé.
Tiểu gạo nếp không quan tâm đến chuyện của người lớn, nó nằm trong lòng Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy nhận lấy bao lì xì, nói một tiếng cảm ơn, anh tiện tay đưa cho Tô Lê.
Tô Lê nhận lấy lì xì rồi cũng nói một tiếng cảm ơn.
Tầm mắt của cô nhìn thấy Trần Miễn, cô nở nụ cười với anh, Trần Miễn lấy từ trong túi ra một cái lì xì, anh đưa cho Tô Lê, anh cười nói: “Đây là tiền mừng tuổi cho con nhóc.”
Tô Lê mỉm cười, cô duỗi tay ra nhận lấy lì xì, “Cảm ơn.”
Trần Miễn cười cười, không nói gì cả…
Tô Lê nói: “Đợi con của cậu ra đời tớ sẽ mừng một bao lì xì lớn.”
Trần Miễn cười cười rồi nói: “Nói như vậy thì lúc tiểu gạo nếp ra đời tớ còn chưa cho nó một bao lì xì.”
Tô Lê rũ mắt cười nói: “Vậy cậu định tặng tiểu gạo nếp cái gì đây? Lì xì thì không cần.”
Trần Miễn cười nhẹ một cái rồi nói: “Vậy để tớ suy nghĩ đã.”
Mặc dù không khí xung quanh vẫn đông cứng nư trước nhưng mà may vẫn còn có chút ấm áp.
……
Giang Thần Hy và Tô Lê ăn xong bữa cơm đoàn viên bèn chuẩn bị rời khỏi, khó có khi nào có nhiều thời gian để ở bên cạnh vợ.
Lúc trước Tô Lê có nói muốn đi đến chỗ lúc trước mà Giang Thần Hy gặp bão.
Chỗ đó cũng không xa, tầm 3 giờ bay, lại đi thêm một đoạn nữa là đến.
Vốn dĩ định đem theo tiểu gạo nếp, nhưng con nó còn bé như vậy mang theo không tiện, nhưng Giang Thần Hy cũng không muốn vì đứa bé mà cả hai người đều không được đi đâu cả.
Những người khác ở Giang gia mùng 1 tết đã đi du lịch hết rồi. Trần Miễn cùng với Kiều Vi cũng trở về nhà mẹ đẻ, Giang gia này thật đúng là kì quái.
Sau khi máy bay cất cánh không bao lâu thì là bình minh đầu tiên của năm mới.
Tô Lê nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ máy bay, cái cảm giác đó, rất kì diệu, cảm giác mặt trời ở đây và khi ở dưới đất không hề giống nhau.
“Năm mới vui vẻ.” Giang Thần Hy ôm vai cô, anh hôn nhẹ lên trán cô.
Tô Lê ôm tiểu gạo nếp, cô nói: “Hôm đó em nghe má Trương nói tết mọi năm anh đều làm việc à?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “Cũng không phải chỉ có làm việc, anh cũng sẽ tìm một số hòn đảo để nghỉ ngơi vài ngày.”
Sau đó anh ôm cả Tô Lê và tiểu gạo nếp vào trong lòng, đây là lần đầu tiên con bé ngồi máy bay, vốn dĩ sẽ tưởng rằng con bé không quen sẽ khóc nháo, nhưng không ngờ nó lại rất ngoan.
Giang Thần Hy dịu dàng nói: “Được rồi, cả tối không có ngủ, ngủ đi thôi.”
Tô Lê gật gật đầu.
Giang Thần Hy kéo rèm cửa sổ lại, anh tắt đèn ở trên đầu, hai người dựa vào nhau, tay anh vỗ vỗ tiểu gạo nếp, anh chỉ nhắm mắt lại thôi, vẫn chưa có ngủ.
Lúc này bỗng có người lén lút giơ máy ảnh qua chỗ ngồi chụp mấy tấm ảnh hai người họ dựa vào nhau ngủ.
Giang Thần Hy có cảm giác có ánh đèn flash, anh mở mắt ra ngay lập tức.
Bởi vì ánh sáng trong khoang máy bay khá tối, muốn chụp rõ thì phải bật flash.
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê đang ngủ ở bên cạnh, anh sợ làm cô thức giấc.
Nhưng mà Tô Lê cũng vẫn chưa ngủ, cô cảm giác thấy cử động của Giang Thần Hy cho nên cô bèn mở mắt ra,: “Sao vậy?”
Cô nhỏ giọng hỏi.
Trong khoang máy bay còn có người khác nên không thể lớn tiếng.
Giang Thần Hy làm một động tác ý bảo cô đừng lên tiếng, anh chỉ về phía trước mặt, anh nói nhỏ bên tai cô: “Có người chụp hình chúng ta…”
Anh nói xong bèn che cho tiểu gạo nếp, anh ra hiệu gọi người đến đây.
Rất nhanh có một người bị tiếp viên hàng không cảnh cáo.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy rồi nói: “Giang thiếu không định tiêu huỷ tấm ảnh đó đi à?”
Giang Thần Hy nhìn cô, anh nói: “Không cần, anh và em có phải là làm chuyện gì không dám gặp người khác đâu? Bọn họ nếu như đã chụp rồi thì cứ để họ chụp, chỉ cần đứng có doạ tiểu gạo nếp là được.”
Tô Lê cúi đầu nhìn tiểu gạo nếp nằm trong lòng anh, con bé ngủ rất say.
Lần đi du lịch này rõ ràng không có ý định gì mà trải qua thế giới của hai người.
“Lần sau sẽ đưa em đi.” Giang Thần Hy nhìn Tô Lê rồi nói.
Cái bòng đèn nhỏ trong lòng anh thật khiến người ta bất lực không biết phải làm sao.