Giang Tiểu Ngữ nhìn vào bên trong, nhỏ tiếng hỏi: “Chị dâu sao vậy? em xem tin tức, hôm qua chị ấy sao còn đến trường quay cơ chứ? Còn bị fan người ta làm cho bị thương, em không yên tâm nên qua đây thăm chị ấy.”
Giang Thần Hy điềm đạm nói: “ Ở đây em không cần lo, anh đưa em về phòng.”
Giang Tiểu Ngữ nhắm hờ mắt khẽ than một tiếng rồi nói: “ đều là em liên lụy đến chị dâu, nếu không phải tại em thì chị ấy sẽ không thành ra như thế này.....”
Giang Thần Hy khẽ xoa đầu cô an ủi: “ không phải lỗi của em.”
Tay anh ấy ghì chặt lấy vai Giang Tiểu Ngữ.
Giang Tiểu Ngữ ngẩn đầu ngước mắt lên nhìn anh nói: “ Thần Hy, anh vẫn cứ nên tìm một người giúp việc hoặc một điều dưỡng đến chăm sóc chị dâu đi, nếu anh không có ý định, thì dì Trương bên em cũng rất là chu đáo, dù gì thì dì ấy mỗi ngày cũng qua đây, vậy cứ để dì ấy tốn chút tâm ý cũng được, anh như vậy vừa bận việc công ty, vừa phải tiếp đối tác,còn phải chăm sóc chị dâu, em lo sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh.”
Giang Thần Hy khẽ cười, điềm đạm nói: “ không cần đâu,anh chăm sóc cô ấy là điều nên làm, cô ấy là vợ sắp cưới của anh mà.”
Giang Tiểu Ngữ định mở miệng nói gì đó, nhưng vẫn không nói ra....
Tiếng của hai con người mỗi lúc một xa, Tô Lê khẽ từ từ mở mắt.
Thật ra tuy cô cứ sốt mê man, nhưng tiếng nói chuyện của những người bên cạnh cô vẫn có thể nghe được.
Cô chớp mắt một cái, hít một hơi thật sâu, ho vài ba tiếng,sau đó nhắm mắt,chìm vào giấc ngủ.....
Người đàn ông này chăm sóc cô quả thật rất ân cần, chu đáo. Nhưng cô biết rằng.....anh không phải của cô, vì vậy nếu đã không phải, thì không nên đòi hỏi gì cả, cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, cũng không cần khách sáo, đây là điều cô xứng đáng có được.
Khó khăn lắm mới được ra viện.
Giang Thần Hy hôm nay đặc biệt gác lại mọi công việc để đến đón Tô Lê xuất viện.
Lúc anh đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc Tô Lê đang thay quần áo.
Cô đang vòng tay ra sau lưng cài lại khóa áo ngực. Cô khẽ quay đầu nhìn anh nói: “ không phải anh nói mười giờ mới đến hay sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt có chút trầm xuống.
Anh tiếp tục bước về phía trước, ôm chặt cô từ phía sau, khẽ thì thầm vào tai cô: “ thay quần áo lại không khóa cửa, nhỡ đâu không phải tôi vào, không phải là bị người khác nhìn thấy rồi ư.”
Tô Lê cười cười, áo ngực của cô vẫn chưa được móc vào khóa gài, cô cười nói: “Ngoài anh ra,mọi người vào trước tiên đều gõ cửa.”
“ Ồ, thì ra là như vậy.” Giang Thần Hy khẽ cắn vào trái tai cô, điềm đạm nói: “Thì ra là em trách tôi vào không gõ cửa ư?”
Tô Lê khẽ cười một tiếng, nhưng cô không tiếp lời mà điềm đạm nói: “ giúp em móc khóa vào.”
Giang Thần Hy chỉ khẽ cười nói: “Tôi chỉ biết mở khóa áo của em, làm gì có chuyện cài khóa lên cơ chứ.....” nói xong, anh ôm chặt eo cô, khẽ nghiêng mình hôm lên vai cô.
Giang Thần Huy đối với thân thể người phụ nữ này không có một chút kháng cự nào. Điều này từ trước đến nay anh chưa từng phủ nhận....
Ra khỏi bệnh viện, lại đụng mặt đám phóng viên bên ngoài.
Giang Thần Hy ôm cô vào lòng, cho đến khi lên xe.
Bởi vì Tô Lê cảm lạnh vẫn chưa khỏi hẳn, đeo khẩu trang vẫn không ngừng ho khụ khụ.
Đợi Giang Thần Hy lên xe, cách biệt với tất cả âm thanh bên ngoài, xe bắt đầu lăn bánh.
Là do lúc nãy vận động thể lực, khiến cho Tô Lê vừa mới bình phục có chút mệt mỏi.
Cô tìm một tư thế thoải mái, ngả vào lòng Giang Thần Hy ngủ thiếp đi.
Giang Thần Hy cũng chu đáo đắp chăn cho cô.
Và đương nhiên, những hành động này không thoát khỏi ống kính thần thông quảng đại của phóng viên, ngày hôm sau lại được lên trang nhất.
Có điều thật sự nể phục sức tưởng tượng của phương tiện truyền thông, sốt nhiệt, cảm lạnh,qua tay bọn họ thì lại thành sinh non.
Tô Lê bị đánh thức bởi điện thoại, là Trần Miễn.
Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nghe Trần Miễn nói,“ ai nói với cậu tớ mang thai?”
Trần Miễn đang chạy bộ, đeo tai nghe trả lời: “ Trên mạng ”
Tô Lê điềm đạm nói: “ Cậu yên tâm đi, Giang Thần Hy cái gì cũng hào phóng, nhưng đối với những việc như này thì vẫn khá bủn xỉn đấy.”
Trần Miễn nghe xong không nhịn được cười, “Vậy cậu có làm sao không?, sao lại vào viện? Tại sao không nói cho mình biết?” anh quan tâm nhất vẫn là điều này.
Ánh mắt Tô Lê phản phất chút ngơ ngác, nhắm hờ đôi mắt cười nói: “ ây ya, thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là cảm lạnh thôi mà, chỉ tại cái tên Giang Thần Hy chuyện bé xé ra to. Yên tâm, bây giờ chỉ ho đôi chút,nhưng cũng không đáng lo. Mình chỉ vì sợ cậu lo lắng đấy thôi, được rồi được rồi, cậu yên tâm đi, nếu thật sự xảy ra chuyện, mình nhất định sẽ tìm cậu đầu tiên mà. ”
Trần Miễn “ ừ ” một tiếng lại nói: “ hôm đó mình xem bản tin giải trí, nghe được tin cậu bị fan của người ta làm cho bị thương? ”
Tô Lê dựa vào thành giường nói: “ nói đến chuyện này lại bực mình” Fan hâm mộ hiện nay tại sao lại thiếu suy nghĩ như vậy cơ chứ? Mình vốn dĩ không muốn tính toán với mấy đứa trẻ đó,kết quả được đằng chân lân đằng đầu, đúng là chủ nào nuôi chó đó, chuyên nuôi để cắn người mà, cái người tên Thành Phi gì đó, thế mà còn vờ làm người tốt, cậu nói xem có thể làm ngơ cho qua ư? Hại mình mất vai diễn. Mình còn định lấy lòng Giang Thần Hy, nhờ anh ta giúp mình nói vài câu.
“ Không phải chỉ là vai nữ phụ thôi sao, có đến nổi phải đi tìm Giang Thần Hy hay không?” Trần Miễn điềm đạm nói.
Tô Lê nói: “ khó khăn lắm mới có được vai diễn này, mình không thể để mất vào tay kẻ khác được.”
Về điều này, cô rất cố chấp, mặc dù cô biết, chỉ cần cô là người phụ nữ của Giang Thần Hy, thì cô hiển nhiên không có bất kỳ cơ hội nào, nhưng cô vẫn không từ bỏ kể cả đó chỉ là cơ hội rất rất nhỏ.
Trần Miễn cũng biết, về điều này, sự cố chấp của Tô Lê là đáng sợ, nhưng cũng rất đáng yêu.
“ Đúng rồi, cậu với cô gái đó thế nào rồi? Phát triển đến giai đoạn nào rồi?”
Trần Miễn không thể không thở dài nói: “ Là tự mình chuốt lấy phiền phức, mình bảo muốn chia tay, cô ta sống chết cũng không đồng ý. Cậu nói xem phải làm sao?”
“ Vậy cậu đã ngủ với cô ta chưa?” việc này cô ta rất cố chấp đấy.” Tô Lê cười nói.
“Cái con khỉ, mình không có chút hứng thú nào với cô ta cả, qua đêm với cô ta chỉ tự tìm đến phiền phức thôi, đến hôn còn chưa hôn, không có chút hứng thú nào cả.” Trần Miễn chỉ khi ở trước mặt Tô Lê, thì mới bộc lộ rõ bản tính thật của mình.
Tô Lê than thở nói: “ cũng đúng, không thích thì cậu cũng đừng miễn cưỡng, mình không mong nhìn thấy cậu không vui.”
Trần Miễn bèn cười và hỏi: “vậy lúc nào cậu qua đây ăn cơm vậy, mình còn nợ cậu một bữa cơm đấy nhé.”
Tô Lê khẽ ho lên vài tiếng nói: “mấy ngày nay thì không được, mình phải đi đòi lại vai diễn.”
“được rồi, lúc nào tìm mình cũng được.” Trần Miễn điềm đạm nói.
Tô Lê cười cười và nói: “ Được thôi.”
Cúp điện thoại. Cô nhìn đồng hồ, suy nghĩ rồi gọi điện cho Giang Thần Hy.
Có người bắt máy, là giọng một người phụ nữ, “cho hỏi cô là ai ạ?” giọng nói ỏng ẻo, không biết là người nào của phòng thư ký.
“Giang thiếu gia có ở công ty chứ?” tôi có hẹn ăn cơm trưa với anh ấy. Tô Lê ho khù khụ.
Đầu dây bên kia có vẻ đã đoán ra được là ai rồi, “ vâng, thật ngại quá, Giang thiếu gia đang họp ạ....”
“Ồ, được rồi.” Nói xong, Tô Lê cúp máy, đứng dậy đi vào phòng thay đồ.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Tô Lê đã đến tập đoàn Giang Thị.
Cô không tự lái xe, cô xuống xe và đi thẳng vào tòa nhà, bên trong có điều hòa, cô rất không thích mùa đông, bởi vì không thích bao bọc bản thân giống như một con gấu Bắc Cực, nhưng quả thực cô là một người rất sợ lạnh.
Thời gian cô đã tính cả rồi, làm người phụ nữ của Giang Thần Hy, không thể làm đúng việc vào đúng thời điểm được. Rất dễ chuốt lấy phiền phức.
Đúng lúc Giang Thần Hy từ phòng họp bước ra, cô nhanh trí vẫy tay chào Giang Thần Hy.
“ Sao em lại đến đây?” Anh điềm đạm hỏi.
Sau đó tiếp tục đi vào văn phòng.
Tô Lê đi bên cạnh anh, vừa cười vừa nói: “ tìm anh ăn cơm mà. Anh...... có hẹn rồi?”
Giang Thần Hy nhìn cô, nhưng không nói gì, chỉ rút điện thoại ra, gọi điện cho Lục Cảnh Niên, “ Trưa nay tôi có hẹn, cậu tự đi ăn nhé.”
Vừa dứt lời anh trực tiếp cúp máy.
Anh nhìn cô nhún vai, cười cười: “ bây giờ thì không.”
Tô Lê chỉ biết cười hì hì.
“ Có điều, hôm nay tôi không có chuẩn bị gì. vì thế vẫn chưa đặt nhà hàng nào cả.”Giang Thần Hy lại cười cười và nói.
Tô Lê tiếp lời: “ em biết mà, vì vậy em đặt sẵn rồi.”
Giang Thần Hy khẽ nhướng mày, sau đó đứng dậy, kéo cô vào lòng,điềm đạm nói: “ đi ăn cơm nào.”
Tô Lê đặt sẵn một nhà hàng, nhìn phong cách bày trí cũng khá bắt mắt. có điều cô vẫn chưa đến đây lần nào. vì vậy đồ ăn cô không biết có ngon hay không.
Vừa bước vào nhà hàng thì bắt gặp một người phụ nữ, cô ta đâm vào Tô Lê.
Tô Lê dáng đi loạng choạng, may nhờ có Giang Thần Hy giữ vững cô.
“ Giang thiếu gia....” một người phụ nữ khác theo phía sau người phụ nữ này đứng ra phía trước, nhanh chóng bảo cô ta xin lỗi.
Giang Thần Hy nhìn bọn họ dò xét, lạnh nhạt quay đi, cuối đầu hỏi Tô Lê: “ Đau không?.
Tô Lê quay đầu nhìn hai người phụ nữ, thu lại ánh nhìn và cười: “em biết cô ta, lúc trước có quay phim cùng nhau” cô ta cũng giống như em, là một diễn viên thấp cổ bé họng, có điều người môi giới cho cô ta là một kẻ kéo khách. Một diễn viên cỏn con dưới quyền như cô ta chắc thường hay bị ép đi tiếp khách.”
Giang Thần Hy điềm đạm nói: “có phải bây giờ em cảm thấy người môi giới của em cũng không tệ?”
Tô Lê nhìn anh, khẽ cười nói:“ Cũng khó nói lắm, trong cái vòng tròn này, quy tắc ngầm là con đường tắt giúp những diễn viên cỏn con như bọn em thăng tiến.”
Giang Thần Hy cười nói: “ hay là cảm thấy tôi bạc đãi em?”
Tô Lê nhìn anh, tiến sát lại, nhẹ nhàng nói: “ vậy hôm nay em mời anh cơm trưa, anh có thể giúp em nói vài câu, giúp em lấy lại vai diễn đó được không? ”
Giang Thần Hy khẽ híp mắt,nhìn người con gái đang nhỏng nhẽo trước mặt, cười nói: “ Người ta quy tắc ngầm đều là tiếp rượu, thậm chí là qua đêm, một bữa cơm của em mà đã muốn anh giúp, có phải rẻ quá rồi không? Huống hồ bữa cơm này cũng dùng thẻ tín dụng của anh thanh toán.”
Tô Lê nghiêng đầu, cô cười híp mắt, trông giống một con tiểu hồ ly, cô nói: “ Em chỉ nói em mời, nhưng không có nói là sẽ trả tiền mà, vả lại, em chỉ là một diễn viên thấp cổ bé họng, em làm gì có tiền cơ chứ? Còn không phải vị kim chủ như anh nuôi em sao?”