Giang Thần Hy nâng nhẹ cằm cô, khẽ nghiêng người hôn nhẹ, trầm giọng nói: “ Tiểu hư hỏng, em muốn vai diễn cũng được, có điều phải xem biểu hiện của em rồi.”
Tô Lê chớp chớp mắt, nghiêng đầu tựa vào vai Giang Thần Hy, cười nói: “ Như vậy vẫn không đủ sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, nhưng không nói gì, nâng nhẹ cằm cô và trầm giọng nói: “Em thấy sao?”
Giang Thần Hy là một người rất khó đoán, lời nói của anh ta chưa bao giờ rõ ràng, sẽ có khúc mắc, đến lúc đó, phải xem bản thân mình tự hiểu như thế nào thôi.
Tô Lê nhìn anh, khẽ cười trực tiếp chuyển chủ đề, cầm thực đơn điềm đạm nói: “ vẫn là em gọi món sao?”
Giang Thần Hy chỉ vọn vẹn “ Ừ ” một tiếng.
“ Không ngon thì anh cũng đừng có giận nhé.” Tô Lê nói.
Giang Thần Hy chỉ cười: “ Nếu không ngon thì vai diễn của em cũng….tôi không đảm bảo với em rằng tôi có giúp em lấy lại nó hay không đấy.”
Tô Lê khẽ ngước lên nhìn anh cười….
Gọi những món nổi tiếng nhất của nhà hàng này, tuy không bằng những nhà hàng hàng đầu, nhưng mùi vị cũng không tệ.
“ Ăn xong cùng tôi đến văn phòng luật sư.” Giang Thần Hy vừa cắt bít tết vừa nói.
Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, cười cười nói: “ Không có dự định chọn ngày lành tháng tốt sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, nghiêng đầu hướng ra cửa sổ nói: “ Hôm nay đẹp trời, nắng ấm, trời trong mây trắng, lẽ nào không phải ngày tốt ư?”
Tô Lê với dáng vẻ đầy suy nghĩ nhìn ra bên ngoài, miệng vẫn đang nhai một miếng thịt bò: “ Quả thực như vậy, vả lại hôm nay chắc sẽ không đột ngột xảy ra chuyện gì.”
Giang Thần Hy nhìn cô điềm đạm nói: “ sự cố như vậy, chắc chắc không có lần thứ hai.”
Tô Lê chỉ mỉm cười, tuyệt nhiên không nói gì.
Ăn cơm xong, Giang Thần Hy đưa cô đến văn phòng luật sư.
Vô tình bắt gặp Lục Tử Thần đi từ trên xuống.
Luật sư riêng của Giang Thần Hy là thầy của Lục Tử Thần, Tuy hiện nay Lục Tử Thần rất có danh tiếng, nhưng cũng không thể phủ nhận thầy giỏi dạy trò ngoan.
Danh tiếng của luật sư Vương cũng không thể xem nhẹ.
Lục Tử Thần nhìn Tô Lê, Tô Lê cũng cười chào một tiếng: “ Lục thiếu gia.”
Có điều Giang Thần Hy và Lục Tử Thần hiển nhiên không thân thiết, mỗi lần gặp mặt không khác gì kẻ thù, ẩn đầy vẻ khiêu khích.
Ngay lúc này, trợ lý của luật sư Vương đi ra, đầy vẻ tôn trọng nói: “ Giang thiếu gia, luật sư Vương đang đợi cậu bên trong.”
Giang Thần Hy chỉ “ Ừ ” một tiếng, đưa Tô Lê vào trong.
Tô Lê không lấy làm lạ, cô thân mật khoác tay Giang Thần Hy, đầu nhẹ nhàng dựa vào bờ vai Giang Thần Hy cười nói: “ Mỗi lần nhìn thấy hai người bọn anh, em đều cảm thấy giống như sắp đánh nhau tới nơi rồi cơ.”
Giang Thần Hy đưa mắt nhìn cô, cười khẽ một tiếng: “ Vậy sao? Không vui cũng không giận, cũng không nhìn ra được cậu ta đang nghĩ gì, lo lắng ư?”
Tô Lê ngẩn mặt lên nhìn anh cười: “ Không phải, chỉ là cảm thấy có chút thú vị.”
Ánh mắt Giang Thần Hy trầm xuống tuyệt nhiên không nói gì.
Luật sư Vương đã bảo trợ lý chuẩn bị xong một số giấy tờ, Giang Thần Hy bước vào, luật sư Vương ý thức được sự xuất hiện của cô gái đang dựa sát vào người Giang Thần Hy, nhìn Tô Lê chằm chằm. Cô lại mảy mảy không cảm thấy bất tiện mà còn rất tự nhiên khoác tay anh cười chào: “ Luật sư vương, nghe danh đã lâu, tôi là Tô Lê.”
Xong màn chào hỏi, ba người cùng ngồi xuống, trợ lý của luật sư vương đặt một chiếc máy quay một bên, bên kia cũng đặt một chiếc máy ghi âm.
Luật sư vương bắt đầu trần thuật về tất cả các chi tiết liên quan đến tập tài liệu trong tay.
Có điều Tô Lê không có một chút ý kiến gì, cũng không xem qua giấy tờ, liền ký tên.
Luật sư Vương cười nói: “ Cô Tô đây vẫn nên xem qua thì hơn, có gì không hiểu có thể trực tiếp nêu ra, chúng ta có thể thỏa thuận.”
Tô Lê tiện tay ném hợp đồng cho Giang Thần Hy, vuốt nhẹ tóc nói: “ Các anh đã chuẩn bị trong thời gian dài như thế, tôi cần gì xem lại nữa, về tài sản trước khi kết hôn tôi không có ý kiến gì, có điều, Giang thiếu gia không tiếc cho tôi ba ngôi nhà cùng quyền sử dụng đất? Cái giá này thật không rẻ chút nào.” Nói rồi cô nghiêng đầu nhìn sang Giang Thần Hy đang ngồi kế bên.
Giang Thần Hy điềm đạm nói: “ đây là những gì em xứng đáng có được.” giọng điệu của anh mang một chút chiều chuộng.
Tô Lê không tiếp lời, cầm cây bút trong tay, ký tên mình vào hợp đồng.
Tất cả thủ tục đã hoàn tất, Tô Lê cũng chính thức trở thành vợ hợp pháp của Giang Thần Hy. Ra khỏi văn phòng luật sư, Tô Lê thân mật khoác tay anh ra về.
Lục Tử Thần một tay cho vào túi quần, một tay hút thuốc, tựa vào trước thành lan can. Trợ lý của anh đi tới nói nhỏ: “ Luật sư Lục, lúc nãy tôi vừa từ chỗ trợ lý luật sư Vương nghe ngóng được, hôm nay, Giang thiếu gia đến làm thủ tục kết hôn.”
Lục Tử Thần không nói gì, chỉ “ Ừ” một tiếng.
Thật ra cũng có thể đoán ra được, Tô Lê đi cùng anh ta thực chất cũng không có việc gì khác ngoài việc làm thủ tục kết hôn.
Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, tiến vào văn phòng làm việc. Tô Lê ngồi vào yên trước, quay đầu sang hỏi Giang Thần Hy: “ Anh phải về công ty gấp sao?”
“ Không vội” Giang Thần Hy quay qua nhìn cô, mỉm cười trả lời. “ Vốn dĩ muốn dành thời gian ra để cùng em đi làm thủ tục kết hôn, không ngờ lại nhanh đến vậy, bây giờ em muốn đi đâu, tôi đi cùng em”
Tô Lê nhìn anh: “ Chúng ta hôm nay tốt xấu gì cũng đã kết hôn rồi, vậy thì tối nay cùng nhau ăn cơm, đi xem phim nhé.”
Giang Thần Hy “ Ừ” một tiếng, “ Em muốn ăn món Trung hay món Tây, tôi đặt.” anh ôn tồn hỏi.
Tô Lê quay mặt nhìn ra cửa sổ: “ Vẫn chưa nghĩ ra, trưa nay thức ăn vẫn chưa tiêu hóa đây này.”
Lúc này, chiếc xe chạy qua một trung tâm mua sắm cao cấp, Tô Lê quay đầu nhìn Giang Thần Hy: “ Tặng em một món quà kết hôn đi.”
“ Được thôi.” Giang Thần Hy trước giờ vẫn luôn đáp ứng các yêu cầu của cô.
Dừng xe, trong thang máy Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, dường như đã xác định được mục tiêu, nhấn tầng một. “ Dường như em đã nghĩ ra từ sớm, nói xem, em muốn gì?”
Tô Lê nhìn anh sau đó điềm đạm nói “ Nhẫn.”
Nghe cô nói, Giang Thần hy sững người, gương mặt cứng đơ giống như chịu sự điền khiển. Có điều biểu hiện ấy chỉ trong giây lát.
Nhưng biểu hiện của anh cũng lọt vào mắt của Tô Lê, Cô thu hồi ánh nhìn, nheo mắt khẽ cười nhẹ, cô nhẹ nhàng hít mọt hơi thật sâu, điềm đạm nói: “ Nếu như Giang thiếu gia không muốn tặng nhẫn cũng không sao, mua cái khác cũng được vậy.”
Giang Thần Hy nhìn cô, dùng tay kéo mạnh cô vào lòng cười nói: “ làm gì có, nếu đã kết hôn rồi, thì nhất định phải có nhẫn chứ.”
Tô Lê nhìn anh cười nhưng không nói gì, cô kéo anh đến một cửa hàng trang sức cao cấp, cửa hàng trưởng nhìn thấy Giang Thần Hy, vừa bất ngờ lại cũng rất vui mừng.
Tô Lê cười nói: “ Quản lý, lấy cho tôi chiếc nhẫn hôm trước tôi đã xem ấy.”
Thật ra đó không phải nhẫn cưới, Tô Lê cũng chưa từng mong ước Giang Thần Hy sẽ chuẩn bị cho cô một chiếc nhẫn cưới. Người quản lý lập tức gọi nhân viên đem chiếc nhẫn đó đến, ông ta đích thân giới thiệu cảm hứng thiết kế chiếc nhẫn này.
Giang Thần Hy đột nhiên ngắt lời, ông ta hoang mang nhìn Giang Thần Hy nơm nớp lo sợ hỏi: “ Giang thiếu gia, sao thế ạ? Có vấn đề gì sao?”
Tô Lê đứng kế bên tuyệt nhiên không nhìn anh, cô hít một hơi thật sâu rồi cười nói: “ Quản lý, cho tôi xem sợ dây chuyền này.”
Chưa để cô dứt lời, Giang Thần Hy chen ngang điềm đạm nói: “ Không có nhẫn đôi ư?”
Tô Lê nhìn anh.
Giang Thần Hy quay qua nhìn cô, tay anh vuốt nhẹ những sợi tóc của cô còn vươn trên vai anh, giọng điệu yêu chiều: “Mua nhẫn đôi, em không ngại chứ? ” nếu như đặt làm thì phải đặt từ trước.
Tô Lê cười ngại ngùng: “ Được, em thì không sao cả.”
Người quản lý không dám sơ suất, nhanh chóng lấy ra những cặp nhẫn cưới đẹp nhất cho bọn họ lựa chọn.
Cuối cùng hai người cũng chọn được một cặp nhẫn, anh và cô đeo nhẫn cho nhau, thật sự rất hợp.
Lên xe, Tô Lê mặt chống cằm nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Giang Thần Hy: “ Nếu anh cảm thấy không quen, tháo ra cũng không sao.” Thật ra có thể nhận thấy Giang Thần Hy đeo chiếc nhẫn này vẫn có chút miễn cưỡng.
Nhẫn cưới thể hiện lời hứa suốt một đời, là minh chứng cho tình yêu, nhưng giữa bọn họ thì thực chất không cần minh chứng gì cả.
Giang Thần Hy nhìn cô nói: “ Tối nay đã nghĩ ra đi đâu ăn chưa?”
“ Em muốn về nhà.” Tô Lê thu hồi ánh nhìn,nếu như anh đã cố tình đánh trống lãng thì hà cớ gì phải tiếp tục khó xử với vấn đề này nữa mà không cho qua. Cô cười và nói: “ Bảo người giúp việc làm một bữa cơm gia đình,ngoài kia sơn hào hải vị ăn nhiều rồi, em cũng ngán lắm rồi.”
“ Được.” Giang Thần Hy xoay vô lăng, lái xe về nhà.
Đi được nửa đường, điện thoại anh reo lên, anh đeo tai nghe màu xanh,nhấc máy: “Sao vậy?”
Là điện thoại của Lục Cảnh Niên: “ Giang thiếu gia, cậu làm thế mà được à? Mau qua đây, tôi có chuyện cần bàn.”
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê “ Ừ” một tiếng. Anh tắt máy nói với Tô Lê: “ Công ty có việc, em tự về trước nhé.”
“ Vậy cơm tối thì sao?” Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy đáp: “Tối sẽ về, 6 giờ nhé.”
Tô Lê gật đầu: “ Vâng.”
Ngã tư trước mặt, Giang Thần Hy dừng xe, trước khi xuống xe, cô cúi nhìn Giang Thần Hy cười, vẫy vẫy tay rồi nói: “Cảm ơn quà kết hôn của anh.”
Giang Thần Hy nhìn cô nhưng không nói gì. Tô Lê xuống xe, híp mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, khẽ cười nhẹ một tiếng.
“ Hey ”, cô gọi một chiếc taxi, tự mình về nhà. Hôm nay cô không hứng thú với những thứ bên ngoài, trời lạnh quá rồi.
Hôm nay nắng đẹp, bầu trời trong xanh, chỉ là nắng có đẹp đến mấy cũng không che đậy được cái tiết trời lạnh lẽo. Cũng giống như hôm nay, cô và Giang Thần Hy kết hôn, cái lạnh cũng chưa bằng một nửa.