EDITOR: DOCKE
“U nang? Ông nói cô ấy đến kỳ sinh lý lại đâu đến ngất đi, là vì trong tử cung có màng dị tật?” Cái gì mà kinh nguyệt nghịch lưu, trong tổ chức màng tử cung hình thành u nang? Theo thời gian hành kinh, sự phân bố máu loãng dâng lên, u nang cũng không ngừng lớn lên… Hắn nghe không hiểu!
“Có phương pháp chữa trị không. Trông cô ấy rất đau.” Cao Dĩ Tường có vẻ quan tâm đến vấn đề này.
“Hai người có kế hoạch sinh con không? Nếu có thể thì mau chóng làm cho cô ấy mang thai đi.” Bắc sĩ nói như thế.
“Ông quản cả chuyện tôi không muốn cô ấy mang thai.” Hắn đáp theo bản năng. Ông bác sĩ này quá nhiều chuyện rồi?
“Bởi vì ngừng kinh là cách trừ đi u nang nội mạc hữu hiệu nhất. Mặt khác, mang thai có thể gia tăng hoàng thể tố, kích thích tổ chức nội mạc. Mười tháng sau, khi sinh con, thuế màng héo rút, tế bào bị miễn dịch cũng được quét sạch. Nghe có hiểu không?” Bác sĩ trả lời.
“… Đã hiểu.” Hắn hậm hực hờn dỗi gật đầu. “Chỉ có thể như vậy sao?”
“Nếu không thì dùng cách uống thuốc trường kỳ để khống chế. Trước mắt u nang không lớn, chưa nhất thiết phải phẫu thuật, cứ để quan sát một thời gian xem sao.”
Uống thuốc, phẫu thuật – Nghe qua hình như cũng không phải là lựa chọn lý tưởng gì. Cao Dĩ Tường trầm tư.
“Mặt khác, tôi thấy trong bệnh lịch của cô ấy trước kia từng bị lưu sản. Chuyện này đã khiến cho sức khỏe của người phụ nữ bị tổn thương. Nếu không điều dưỡng tốt, thể chất sẽ ngày càng kém đi.”
“Tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ.”
***
Tắm rửa xong đi ra, cô ngồi xếp bằng trên giường, những bức hình bày la liệt trước mặt. Cô đang phân loại chúng, vì thấy một thùng lớn cũng đã sắp đầy. Đối với tác phẩm của hắn, cô đối đãi vô cùng nghiêm túc, cất giữ cũng rất gọn gàng. Hắn cũng leo lên giường, ôm cô từ phía sau, hôn lên cổ cô, vô cùng thân thiết gọi. “Bà xã!”
“Đừng quậy.” Cô sợ nhột, rụt cổ. “Em đang sắp xếp lại ảnh chụp.”
“Đừng nhìn hình nữa, mấy chỗ này anh có thể dẫn em đi ngắm tận mắt. Bây giờ em chỉ cần nhìn anh thôi.” Nhẹ nhàng ngoạm lấy vành tai cô, hai tay khiêu khích phủ lên khuôn ngực, ái muội xoa bóp.
“Bà xã ơi, bà xã à, bà xã yêu dấu!”
Cô hít sâu một hơi, bị tiếng gọi vô cùng thân thiết của hắn làm cho trái tim ấm áp ngọt ngào, lại bị hành vi lang thang ngả ngớn của hắn câu dụ, toàn thân đều mềm yếu vô lực.
Cao Dĩ Tường ôm cô ngả ra, áp thân thể cô xuống đệm giường, sau đó là những nụ hôn nóng bừng nồng nhiệt.
“Đè lên mấy bức hình rồi kìa… Ô…”
Hắn hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện, vừa hôn sâu vừa nhanh chóng lại có hiệu suất cởi bỏ quần áo.
Tấm thân này hắn đã quá quen thuộc. Hắn biết làm thế nào có thể làm cho cô vui vẻ run run, sung sướng rên rỉ ở trong lòng hắn. Hắn không vội phát tiết dục vọng của bản thân mà làm cho cô đạt được thỏa mãn trước. Khi cảm giác được cô đã đến độ cao trào thông qua những ngón tay kích thích của hắn, hắn mới động thân tiến vào, cùng cô thân mật kết hợp.
Cô gái này là vợ của hắn, là đối tượng hắn muốn quý trọng cả đời. Tất cả lo lắng đều coi sự bình yên của cô là điều kiện tiên quyết. Chỉ cần là chuyện tốt cho cô, sẽ không có gì phải do dự.
Cô thở gấp, khó có thể ức chế rên rỉ. Dưới sự công chiếm của hắn, ý thức mê muội huyễn hoặc, giống như đang ở trên mặt biển dập dềnh theo con sóng, tìm không thấy địa điểm xác định. Niềm vui sướng dâng lên, cơ hồ làm cho cô không thể thừa nhận, bất lực bật khóc, ôm chầm lấy hắn.
“Dĩ Tường!”
“Anh đây” Hắn lập tức ôm sát cô, hôn lên những giọt nước mắt vui sướng trên khóe mắt cô. Hắn đỡ sau lưng cô, đẩy hai người đến cực hạn cuối cùng.
Từ cực lạc trở về với thực tế, cô điều chỉnh hô hấp, âm điệu sau khi hoan ái trở nên mềm mại yếu đuối, cực kỳ hấp dẫn. “Anh… vừa mới… ở bên trong…”
“Ừm, ở bên trong.” Hắn vẫn chưa rời khỏi thân thể cô, ôn tồn ôm ấp, quyến luyến hôn nhẹ lên dung nhan thanh tú của vợ mình.
“Nhưng mà… thuốc tránh thai đều đã bị anh vứt đi hết rồi.” Về sau cũng không mua lại nữa.
“Không cho em uống!” Thể chất của cô bài xích thuốc tránh thai như vậy, còn dám uống?
“Nhưng mà… mấy ngày nay là thời kỳ nguy hiểm…”
Cao Dĩ Tường phủ một nụ hôn lên chiếc miệng nhỏ xinh vẫn muốn lên tiếng của cô. “Tương Tương, chúng ta sinh con đi!”
“A?” Cô ngẩn ngơ mở lớn miệng. “Vì, vì sao?” Không phải hắn đã nói, tạm thời còn chưa nghĩ đến chuyện sinh con sao? Vì sao…
“Không vì sao cả. Điều dưỡng sức khỏe của em cho tốt trước đã, nếu sức khỏe đã ổn định, thích hợp sinh con thì cố gắng thử xem. Em không muốn làm mẹ sao?”
“Muốn…” Đây là chuyện cô tha thiết mơ ước, làm gì lại không nghĩ? Có người đàn ông của cô, đứa con của cô, gia đình… của cô. Đó là niềm hạnh phúc mà cô khát khao đến mức trái tim đều phát đau.
“Vậy không thành vấn đề.” Bác sĩ nói, phụ nữ có u nang nội mạc tử cung càng không dễ thụ thai như phụ nữ bình thường, nhưng hắn vẫn quyết định thử xem sao. Dù sao, phẫu thuật hay uống thuốc dài hạn đối với cô đều không tốt.
Trong lòng có định kiến, hắn bắt đầu cảm thấy, có lẽ sinh con cũng tốt thôi.
“… Thật hay giả vậy? Có thần kỳ như thế không?” Vừa ngủ dậy, không nhìn thấy người bên gối, Nguyễn Tương Quân tìm đến phòng bếp. Chồng cô đang kẹp di động trên vai, không biết đang nói chuyện với ai, đồng thời hai tay đang vội vàng đối phó với nồi niêu xoong chảo. Đầu dây bên kia không biết nói gì đó, hắn lại bỏ một nắm cam thảo vào nồi.
“Có thể bỏ thêm nhiều cam thảo không? Mấy thức thuốc Đông Y hình như đều rất đắng. Con sợ Tương Tương uống không nổi… À mà cha này, cha có nên hỏi lại thím ba kia một chút, có cách nào làm cho hết đắng không?”
Đầu dây bên kia không biết mắng cái gì, hắn rầu rĩ trả lời. “Được rồi được rồi, con biết! Đâu có ai quy định uống thuốc nhất định phải đắng như vậy. Lời thím ba nói, tốt nhất là sự thật…”
Ngừng một lát, hắn cười ra thành tiếng. “Nói cũng đúng, nhà thím từ đại bảo đến bát bảo, mỗi lần con đều liên tưởng đến cháo bát bảo… Hơn tám mươi tuổi rồi còn cường tráng đến mức có thể đi leo núi, giống như thật sự không nên chất vấn công hiệu… Được rồi, chờ thân thể Tương Tương được điều dưỡng tròn trịa mũm mĩm, khỏe mạnh cường tráng, tụi con sẽ sinh một đứa cháu cho cha chơi.” Hắn chấm dứt cuộc nói chuyện, tùy tay để điện thoại sang bên cạnh, bắt đầu chiến đấu hăng hái với đống thuốc Đông Y trong tay. Hắn không phải là người am hiểu nấu nướng, ngày thường cũng không hay xuống bếp. Động tác chế biến đồ ăn cũng không lưu loát, nhưng không đến nỗi làm cháy nhà.
Ngẫu nhiên quật khởi, hắn sẽ nghịch ngợm sách dạy nấu ăn một chút. Mỗi khi đến kỳ sinh lý, cô không được khỏe, phòng bếp liền biến thành thiên hạ của hắn. Nếu không có yêu cầu đặc biệt về mỹ vị, hương vị thật sự có thể chấp nhận được.
Người đàn ông của cô đang ở phòng bếp vì cô lo lắng thu xếp… Một dòng chảy ấm áp lưu chuyển trong lòng, đó là hương vị của hạnh phúc.
Cô lặng lẽ tiến lên, vươn hai tay ôm vòng qua giữa lưng hắn.
Hắn cười nhẹ, ngoái đầu nhìn người vợ đang chôn mặt sau lưng hắn. “Dậy rồi à?” Thật giống như con nít, tỉnh dậy liền làm nũng tìm người ôm.
“Em không sợ đắng đâu…” giọng nói nhỏ nhẹ mơ hồ từ sau lưng hắn truyền đến.
Hắn nhìn nhìn số thuốc trong đôn. “Vậy tốt lắm, tối nay nhớ phải uống hết. Anh nhờ cha đến hỏi một người bà con xa, nói rất có công hiệu trong việc điều trị thể chất phụ nữ.”
“Dạ.” Dù đắng thế nào cô cũng uống. Cô muốn mình khỏe mạnh cường tráng, thay hắn sinh một đứa con.
Cao Dĩ Tường không ngờ, bản thân lại mạnh như vậy, ngay lần thứ ba đưa cô đi khám định kỳ, bác sĩ đã nói với hắn –
“Chúc mừng, Cao phu nhân đã có thai.”
“A?” Đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng cô sẽ khó thụ thai, mới chỉ một tháng mà thôi, nói muốn mang thai liền mang thai. Cả đời cũng chưa từng nghĩ lại thành công dễ dàng như vậy, nếu mua sổ xố cũng chuẩn như vậy thì tốt rồi.
“Xem ra hai người đã có một lựa chọn rất đúng.”
“Đương nhiên.” Uống thuốc, phẫu thuật và sinh con, dù ngốc đến đâu cũng sẽ chọn cách sinh con, ngay cả suy nghĩ cũng không cần.
“Muốn xem cục cưng của hai người không?”
Bác sĩ xốc màn bố lên. Hắn đi đến bên giường khám bệnh nơi cô nằm, vươn tay cùng cô đan những ngón tay vào nhau, lặng yên chia sẻ niềm vui khi lần đầu tiên tạo nên một sinh mệnh. Trên màn hình có một điểm nhỏ màu trắng đang di động. Bác sĩ nói với bọn họ, đó chính là cục cưng.
“Rất nhỏ… chẳng lớn hơn con nòng nọc bao nhiêu đúng không?” Bác sĩ tỉnh bơ liếc mắt nhìn hắn một cái. “Nó vốn được tạo thành từ một con nòng nọc.”
“… Cho nên chín tháng sau, vợ tôi sẽ sinh ra một con ếch sao?”
Nguyễn Tương Quân cười, đánh hắn một cái.
Siêu âm xong, Cao Dĩ Tường giúp cô lau sạch thuốc bôi trên bụng, kéo xong quần áo mới đỡ cô ra khỏi phòng khám, hỏi bác sĩ chi tiết sau này nên chăm sóc thai phụ thế nào.
Sau khi về nhà, hắn tìm ra thùng giấy đã bị cô đặt ở tầng dưới cùng của tủ quần áo, treo áp phích trẻ con lên, đặt đĩa nhạc cổ điển trên đầu giường, mỗi tối trước khi đi ngủ đều mở cho cô nghe, còn cuốn “300 ngày sinh trưởng cùng con trẻ” hắn cũng đã xem được một nửa.
Cao Dĩ Tường một khi đã nghiêm túc, lực chấp hành cũng rất kinh người.
Cô mỉm cười nghĩ, xoa xoa cái bụng vẫn còn rất bằng phẳng của mình.
Lần trước, đứa con đến quá đột ngột. Bọn họ hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, ngay cả siêu âm cũng chưa kịp làm đã mất đi rồi. Lúc này đây, bênh cạnh có hắn, chuyện gì cũng thay cô chuẩn bị chu đáo, chuyện gì cũng không đến lượt cô phiền não.
“Cục cưng, con yên tâm, có ba ba ở đây.” Nhớ đến trong nồi cơm điện còn có canh gà, hắn nói rõ hôm nay phải uống hết, cô nhấc chăn xuống giường. Khi đến gần phòng bếp lại nghe thấy hắn vừa ở ngoài ban công thu quần áo vừa nói chuyện điện thoại.
“… Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, Tương Tương đang mang thai, tạm thời tôi không nhận bất cứ công tác gì… Thật không? Được, tối nay tôi sẽ qua tìm cậu, gặp nhau rồi nói… Tương Tương? Chắc còn đang ngủ, từ lúc mang thai có chút buồn ngủ. Để cô ấy ngủ no một chút, mấy lời nói nhảm của cậu không nghe cũng thế, tránh ảnh hưởng con tôi dưỡng thai.”
Không để ý đến sự kháng nghị của đầu dây bên kia, hắn trực tiếp gác điện thoại.
Cô phản ứng theo trực giác, trước khi hắn vào nhà đã trở về giường nằm xuống, làm bộ như không nghe thấy gì.
Chỉ chốc lát sau, hắn vào phòng, tay trái ôm quần áo, tay phải bưng chén sứ.
“Tỉnh dậy vừa đúng lúc, uống hết canh gà này trước đi.”
Cô im lặng uống canh, hắn an vị ở bên cạnh gấp quần áo.
“Đúng rồi, Tiểu La vừa mới gọi điện đến, nói có việc muốn tìm anh thương lượng. Em muốn đi cùng anh hay là ở nhà nghỉ ngơi?” Hắn lơ đãng nói.
Trái tim cô căng thẳng, vẫn nở một nụ cười làm như không có việc gì. “Anh đi đi, em muốn ở nhà đọc sách.”
“Cũng được, bữa tối để anh mua về. Em có việc gì phải gọi điện cho anh ngay, biết không?”
“Dạ biết, cũng có còn là con nít nữa đâu.”
“Phụ nữ có thai và con nít chẳng có gì khác biệt.” Đều cần được che chở một cách dè dặt cẩn trọng, nửa điểm sơ xuất cũng không được.
Đem tất cả quần áo gấp xong cất vào tủ, cúi người hôn lên trán cô một cái. “Vậy anh đi đây!”
Hắn đi rồi, Nguyễn Tương Quân nằm lại trên giường, nhìn căn nhà trống vắng mà thở dài.
Vẫn là rất miễn cưỡng sao? Lúc này đây hắn lại muốn đi bao lâu?
***
Khi cao Dĩ Tường trở về, ước chừng là vào giờ cơm tối. Khắp căn nhà là một màu tối ám.
Hắn nhìn quanh căn nhà tối om, nhíu nhíu mày, đặt mấy hộp thức ăn xuống rồi vào phòng coi.
“Tương Tương?” Hắn bật đèn, tìm thấy thân hình cô đang nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn.
Cô bị chói sáng, nheo nheo mắt. “Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ rưỡi.” Hắn vươn tay sờ trán cô. “Sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?”
Cô lắc đầu.
Cho rằng trí nhớ đã phai nhạt, mãi cho đến vừa nãy mới phát hiện, bóng ma trước sau vẫn còn tồn tại.
Không có hắn, cô không dám xuống giường, không dám lộn xộn, ngay cả bật đèn cũng không dám. Lần trước chính vì vậy mà mất đi đứa con, thật sự cô… rất sợ hãi.
“Anh mua đồ ăn về rồi, ra ăn chút đi. Sau đó anh có chuyện muốn thương lượng với em.”
Xuống giường, đi hài, cô vẫn không nói một câu.
Cao Dĩ Tường vừa thu xếp bát đũa vừa nói với cô. “Vừa rồi anh đi tìm Tiểu La. Hắn muốn thay anh làm một cuộc triển lãm ảnh kỷ niệm mười năm sự nghiệp. Em biết đó, thằng cha ấy cứ coi anh như cái cây rụng tiền, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến tiền…”
“Triển lãm ảnh?”
“Phải, nhưng tư tưởng của cậu ấy anh thấy cần phải xem lại. Cậu ấy muốn triển lãm những tác phẩm mà anh chưa bao giờ công bố ra ngoài. Hơn nữa, chủ đề còn vô cùng ngốc nghếch.”
“Chủ đề gì vậy?”
“Em!”
Mười năm qua, từ du lịch đến cuộc sống hàng ngày, thật sự đã chụp hình cô không ít. Tất cả những biểu cảm của cô từ cái nhăn mặt nhíu mày, lúc cô ngoái đầu nhìn lại cho đến những nụ cười, những bức hình đều rất tự nhiên, còn rất rung động lòng người.
“Em rất ngốc nghếch sao?”
“Đương nhiên không phải.” Cũng không muốn đêm nay phải ngủ dưới sàn đâu.
“Là hắn đặt tên cho chủ đề rất ngốc nghếch. Cái gì mà “Tình yêu say đắm của chim và cá”, thật linh tinh…”
Cho nên sự nghiệp mười năm của hắn, đương nhiên trở thành thành tựu tình yêu.
“Phốc, khụ khụ khụ!” Cô bị sặc cơm.
Cao Dĩ Tường giúp cô vỗ lưng, vừa bất đắc dĩ nói. “Xem đi, ngay cả em cũng cười đến sặc sụa, có đủ ngốc nghếch chưa.”
“Không phải…” Cô xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng. “Rốt cuộc anh đã kể những gì với anh ấy vậy?”
Ngay cả chim và cá cũng biết!
“Thì…Lúc trước em đòi gả cho Từ Tĩnh HIên, anh tìm thấy bức thư em để lại cho anh… Cảm xúc thật bức bối… Ai a, đó không phải là trọng điểm! Hắn nói chuyện chúng ta kết hôn không có vài người biết đến, về sau em lại mang thai, muốn mở tiệc đãi khách lại sợ em quá mệt mỏi. Tiểu La nói, thừa dịp triển lãm lần này có thể công khai tin vui ra bên ngoài, lối vào triển lãm sẽ trưng bày ảnh cưới. Anh nói với hắn phải về hỏi ý kiến của em một chút.”
Nghe đến đây, cô lại muốn cười.
Lúc chụp ảnh cưới, nhiếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh cho bọn họ chắc là người mới. Chụp được nửa chừng, Cao đại nhiếp ảnh gia nhìn không được, bệnh nghề nghiệp phát tác, đích thân nhảy ra cầm máy.
Trừ bỏ những bức ảnh ngọt ngào hai người chụp chung, mấy bức chụp chân dung riêng của cô dâu đều do đích thân chú rể chụp.
Không ai có thể chụp được phong thái quyến rũ của người phụ nữ hắn yêu bằng hắn, từng góc độ đều rất thâm tình.
Sau đó hắn nói tiếp. “Làm ơn đi, anh cũng muốn nể mặt hắn, nhưng cô dâu xinh đẹp của anh bị hắn đạp hư thành như vậy, thật sự là nhịn không được!”
Cao Dĩ Tường nghiên cứu nét cười trên môi cô. “Biểu cảm của em cho thấy, em đồng ý bán rẻ quyền chân dung của mình sao?”
“Ông xã của mình mà, sao gọi là bán rẻ được?”
“… Được rồi, anh thừa nhận chủ đề này của Tiểu La thật ra cũng không phải là quá điên.” Người Trung Quốc trời sinh tính lãng mạn. Dùng thâm tình để làm chủ đề triển lãm, càng dễ dàng tạo nên hiệu ứng. Chỉ là hắn… không muốn chia sẻ cô với người khác. Mười năm qua, từng chút từng chút đều do hắn độc chiếm.
“Còn nữa.” Hắn buông bát đũa, tỏ vẻ khá nghiêm túc. “Bây giờ em đang mang thai, phải nghỉ dài hạn ở nhà an thai. Tính chất công việc của anh lại không thể ở nhà lâu được, cho nên!”
“Anh, ý của anh là…”
Lời này vừa nói ra, lưu ý thấy thân tể cô cứng đờ, hắn vươn tay ôm chầm lấy cô, vỗ về trấn an. “Anh nói, em có đồng ý chuyển công việc hay không? Có một nhà xuất bản đã bàn bạc qua với Tiểu La, sau này chúng ta có thể một năm ra một quyển tạp chí du lịch. Anh chụp ảnh, em soạn văn. Cách hành văn của em tốt hơn anh một trăm lần. Em cảm thấy thế nào?”
Cô có nghe lầm hay không? Hắn đang nói là…
“Cho nên anh suy nghĩ, anh sẽ không bao giờ để em lại một mình nữa. Anh đi đâu thì em đi đó. Anh muốn lúc anh về nhà, sẽ là chúng ta cùng nhau trở về nhà. Có thể như vậy được chứ? Nếu em cảm thấy như vậy không tốt, chúng ta có thể thương lượng…”
“Không, em cảm thấy rất tốt.” Cô vội vàng nói.
Hắn thở ra. “Vậy là tốt rồi. Sau này một năm chúng ta xuất ngoại một lần. Thời gian còn lại sẽ ở nhà chơi với con. Lúc muốn dạo chơi thì quăng đứa nhỏ cho ông nội nó chăm, có người đang ước được ngậm kẹo đúa cháu kìa. Bây giờ em phải chuyên tâm an thai. Anh sẽ luôn ở bên em, chuyện gì em cũng không được suy nghĩ nữa, biết không?”
“Dạ.” Mãi đến giờ khắc này, cô mới chính thức lĩnh nhận người đàn ông này thật lòng yêu cô. Hắn luôn luôn điều chỉnh bước chân, muốn cùng cô song hành.
Có lẽ, hải âu và cá yêu nhau không phải chỉ có thể có một kết cục đáng tiếc.
Cá, cho dù bay không cao, vẫn là có thể bay; Chim, ngay cả khi đang bay ở phía chân trời cũng có lúc phải dừng chân. Nó sẽ thu hồi cánh chim đúng lúc, không để mình bay quá xa đến mức không thể quay về.
Chỉ cần có tâm, không có gì là không có khả năng.