EDITOR: DOCKE
Chạy một vòng, lại quay lại cái giường này, quay lại trong lòng người đàn ông này. Là số mệnh sao? Hình như cô không thể trốn khỏi hắn. Trái tim vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, bước chân vòng quanh vòng quanh, lại trở về. Nguyễn Tương Quân mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía. Nơi này giống như không có gì thay đổi. Những cuốn sách trên bàn, đầu đĩa và đồng hồ báo thức trên đầu giường … Ngay cả sắc hoa của khăn trải giường cũng đều giống nhau.
Cô ngồi dậy xỏ hài, ánh mắt lơ đãng bị bức tranh ghép hình trên tường hấp dẫn. Cô khiếp sợ không thôi, chỉ trong nháy mắt tầm nhìn đã bị nước mắt làm cho mơ hồ.
Vòng tay trống trải, Cao Dĩ Tường tỉnh lại, cũng ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy cô. “Thích không?”
Cô chẳng thể nói gì, ngoái đầu nhìn lại. “Anh làm mất bao lâu?”
Rõ ràng hắn đã nói sẽ mệt chết mất, nhưng hắn vẫn làm! Chỉ vì một câu nói thuận miệng của cô mà hao tốn tâm tư, liều mạng ghép hết một mặt tường. “Điều đó không quan trọng, em thích là được rồi.”
“Thích, em rất thích.” Cô hấp hấp cái mũi, dựa đầu vào ngực hắn, cùng hắn xem xét. “Vì sao… lại muốn dùng tấm này?”
“Em nói muốn dùng tác phẩm kinh điển nhất của anh mà. Anh đã tìm tất cả các bức ảnh chụp mọi quốc gia trên thế giới, phát hiện không có tấm nào kinh điển hơn tấm này.”
Đó không phải là tác phẩm tiêu biểu của hắn, cũng không phải là kiệt tác hắn từng đoạt giải thưởng lớn quốc tế, mà là bức hình đã chụp trong dịp tết năm nay khi cùng cô đi Hoa Đông. Cô quay mặt ra hướng biển, cánh chim hải âu chạm nước, váy bi tung bay trong gió. Khoảnh khắc đó, trông cô rất đẹp.
Đi khắp thiên hạ, chụp hết cảnh đẹp các nơi, mới giật mình phát hiện, phong cảnh xinh đẹp nhất trong cuộc đời hắn, là cô!
Phong cảnh kiều diễm đến đâu cũng không bì nổi vẻ đẹp khi cô ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười. Cô mới là phong cảnh kinh điển của cuộc đời hắn.
“Tạnh mưa rồi.” Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nơi đó luôn có chậu hoa sơn chi tươi mát, hương thơm thoang thoảng nương theo cơn gió nhẹ của buổi sớm mai lan tỏa khắp phòng. Nhưng rõ ràng cô đã mang nó theo, chậu hoa hiện tại tuy rằng không phải chậu hoa cũ, nhưng lại rất giống.
Nguyễn Tương Quân cảm giác như cánh tay còn đang vòng bên eo cô bỗng trở nên căng thẳng.
“Em… phải đi ư?”
“Ừm.” Sắp trễ giờ làm rồi.
Cô chờ, nhưng cánh tay hắn vẫn không buông ra.
“Em… không thể ở lại ư? Nhất định phải gả cho hắn sao?” Hắn chần chờ hỏi ra miệng, lại sợ cô thật sự cự tuyệt, vội vàng bổ sung. “Chờ một chút, chờ một chút, đừng trả lời vội. Nếu nhất định phải gả đi, vậy chú rể có thể thay đổi được không?”
Tốt rồi, bây giờ hắn không sợ cô trả lời. Nếu cô lắc đầu, coi như là “Em không gả.”, nếu gật đầu, coi như thành “Được, có thể thay đổi chú rể”. Tuy rằng vô sỉ, cũng cương quyết hy vọng.
Cô lại không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ chăm chú nhìn hắn, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt hắn. “Dĩ Tường, anh là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời em, cũng là người đàn ông duy nhất.”
“Vậy không cần thay đổi, cứ để anh tiếp tục làm người đầu tiên và duy nhất ấy đi.” Hắn vội vàng nói. “Anh không thể để em làm người phụ nữ đầu tiên, nhưng anh muốn em là người cuối cùng. Được không, Tương Tương?”
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường. “Chuyến bay sáng nay của anh là lúc mấy giờ? Có bị trễ hay không?”
“Không cần lo chuyến bay gì đó đâu!” Hắn chỉ muốn nghe câu trả lời của cô thôi – Đợi chút! Ý cô đây là muốn đuổi hắn đi sao? Hắn bị cự tuyệt rồi à?
“Tương Tương, em hãy nghe anh nói. Trước kia anh luôn cảm thấy, dùng tình yêu để định nghĩa quan hệ của chúng ta thật sự rất tục tằng. Không phải anh chưa từng nghĩ đến tình yêu, nhưng mỗi lần yêu xong cảm giác gì cũng không còn. Có điều, cả hai điều đó đều không liên quan đến người lạ. Quan hệ giữa chúng ta còn quan trọng hơn, vĩnh hằng hơn cả tình yêu, vĩnh viễn sẽ không bao giờ là người lạ.”
“Nhưng mà, như vậy cũng không có nghĩa là giữa chúng ta không có tình yêu. Em yêu anh, anh cũng vậy. Chẳng qua, khác biệt ở chỗ, cho dù giữa chúng ta không còn tình yêu, em vẫn là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Tương Tương, anh thật sự rất quan tâm đến em. Bất luận căn cứ trên tình yêu hay là điều gì, em vẫn là một phần không thể phân cách trong cuộc đời anh. Đằng đẵng mười năm năm tháng, anh không tin em có thể dễ dàng từ bỏ như thế.”
“Anh biết anh đã khiến em chịu thiệt thòi nhiều. So với Từ Tĩnh Hiên, anh thật sự rất kém cỏi. Nhưng mặc kệ em nghĩ như thế nào, anh vẫn sẽ không ngừng hỏi, hỏi đến khi nào em nói ra đáp án mà anh muốn nghe mới thôi.”
Hắn liên tiếp nói một chuỗi thật dài, không cho cô có cơ hội mở miệng. Hắn nóng vội, sợ nếu không nói nhanh cho xong, sẽ không còn cơ hội nói nữa.
“Tương Tương, thật xin lỗi.” Hắn hôn cô một cái.
“Xin em hãy tha thứ cho anh.” Lại hôn cái nữa.
“Ở lại đi, hãy cho anh thêm một cơ hội.” Hôn cái thứ ba.
“Anh yêu em…” Nụ hôn cuối cùng hôn rất sâu, sâu đến nỗi hai người gần như không thở nổi. Vô sỉ cũng tốt, ích kỷ cũng tốt, hắn thật sự không muốn từ bỏ cô.
Cô vuốt ve khuôn mặt lo sợ không yên của hắn, chậm rãi nở nụ cười. “Em chỉ muốn nói, nếu không trễ chuyến bay, em có thể xin nghỉ phép nửa ngày. Công chứng kết hôn, có lẽ chỉ cần nửa ngày là đủ nhỉ?”
Hô hấp của hắn đông cứng lại, nín thở hỏi. “Anh có thể giả thiết… chú rể là anh không?”
“Đương nhiên là anh rồi.”
Mãi đến khi nghe thấy cô xác thực đồng ý, hắn mới phát giác ra bản thân đã khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Hắn thở phào, giục cô. “Chúc mừng kết hôn, vậy động phòng trước nhé!”
***
Tắm rửa xong trở về phòng, Cao Dĩ Tường nghe thấy cô đang thấp giọng nói điện thoại bên cửa sổ.
“Một lời khó mà nói hết, khi nào về công ty em sẽ kể cho anh nghe. Tóm lại, anh cứ giúp em xin nghỉ phép trước đã… Em biết em đang làm gì mà… Cám ơn anh, Tĩnh Hiên… Ừm, được, vậy ngày mai gặp.”
Cúp máy, quay lại thấy hắn chỉ cuốn có cái khăn tắm, lặng lẽ đứng ở cửa phòng.
“Xin nghỉ phép xong rồi à? Đi thôi, ra ngoài ăn cơm.” Hắn làm bộ như không có việc gì, bề bộn nhiều việc lục tủ tìm quần áo.
“Dĩ Tường, em!”
“Này, biểu cảm của em là sao vậy! Em đã hứa với anh rồi, anh không giống như hắn, sẽ không cho phép em đổi ý!” Hắn cướp lời nói trước.
“Không phải em muốn đổi ý…”
“Vậy là được rồi.” Mở tủ quần áo ra mới nhớ. “Không xong… không có quần áo để thay.” Hết sạch rồi.
“Không sao, để em đi giặt. Trong nhà có máy sấy, một chút là xong thôi.” Cô nói.
Cao Dĩ Tường kéo cô về, cười rồi hôn cô một cái. “Bà xã đảm đang, thật vui khi em chịu gả cho anh.”
Không phải hắn… bất an quá đấy chứ? Động chút lại ôm cô, hôn cô, như sợ cô sẽ đổi ý bất cứ lúc nào.
Cô vươn hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn, thật nghiêm túc nhìn hắn. “Dĩ Tường, em sẽ không rời bỏ anh đâu.”
“Ừm.” Cho dù cô cảm thấy thẹn với Từ Tĩnh Hiên, hắn cũng tuyệt đối không buông tay. “Vậy đi công chứng kết hôn trước, sau đó anh dẫn em đi trả lại phòng trọ, dọn tất cả đồ về đây.”
“Anh sẽ lỡ mất chuyến bay…”
“Chờ em làm hộ chiếu xong sẽ cùng nhau đi. Trạm thứ nhất sẽ đến thăm mẹ trước, kế tiếp muốn đi Paris, Băng Cốc hay là Venice, tùy em chọn. Coi như chúng ta đi du lịch hưởng tuần trăng mật luôn, được không?”
“Anh…” Cô cho rằng hắn thích một mình tự do tự tại, không chịu ràng buộc. Nếu dẫn cô theo, bay không cao, cũng bay không xa.
Hắn buông cô ra, mở ngăn kéo lấy ra một phong thư. Đó là tin tức cuối cùng cô để lại trong hộp thư cho hắn. Sau khi xem xong mới có thể khiến hắn đau lòng như vậy, hối hận như vậy, cảm thấy mình đã sai nhiều đến mức nào.
Hải âu và cá yêu nhau, đó chính là một chuyện ngoài ý muốn.
Hải âu có yêu cá hay không, không ai hiểu được, nhưng cá thật sự yêu hải âu. Nó muốn bay cùng hải âu, lại chỉ có thể ở mặt biển nhìn lên.
Đáng tiếc, cá không có cánh, hải âu không muốn giữ.
Mang theo thất vọng, cá trầm mình xuống đáy biển thật sâu. Nơi đó mới là thế giới của nó.
“A!” Trông thấy lá thư, cô xấu hổ nâng gò má.
Để lại lá thư chính là vì tuân thủ lời hứa với hắn, cô vốn không mong muốn hắn sẽ nhìn thấy nó. Cô đoán nếu cô bỏ đi, hắn cũng sẽ rời đi, không ngờ tới hắn lại nhớ rõ những lời cô từng nói.
“Em biết không? Có một loại cá tên là phi ngư. Nó có thể rời khỏi mặt biển bay xa vài mét. Bay không cao không quan trọng, quan trọng là nó có thể bay lên, chứ không chỉ có một lựa chọn duy nhất là chìm sâu xuống đáy biển.”
“Anh bỗng nhiên cảm thấy trước kia mình rất ngốc. Nếu em đồng ý đi theo anh, vì sao anh phải kiên trì muốn đi một mình, khiến cả hai đều cô đơn? Tình yêu và đam mê vốn không hề có xung đột, chỉ cần chúng ta có lòng.”
Cô thương hắn, thì phải sớm nói cho hắn biết chứ, thậm chí mắng cho hắn tỉnh lại càng tốt, không cần yêu đơn phương thầm lặng như vậy, cô đơn và ưu thương như vậy.
Chỉ cần cô cho hắn cơ hội, hắn sẽ chứng minh cho cô thấy. Giữa bọn họ, tuyệt đối không phải là một chuyện ngoài ý muốn, mà hắn muốn, là vĩnh hằng nhất, xinh đẹp nhất.
Hôn sự của bọn họ được quyết định thật sự rất vội vàng, không chọn ngày. Hôm đó lập tức hoàn thành công chứng, tốc chiến tốc thắng.
“Nếu em mốn có một hôn lễ long trọng, sau này sẽ làm bù.” Chuyện này đều có thể từ từ sẽ đến. Quan trọng nhất là, hắn muốn trong thời gian nhất ngắn, có được cô.
Hôm đó, sau khi hoàn thành công chứng, hắn lập tức giúp cô thu dọn đồ đạc chuyển về nhà. Nếu không phải cô nhất quyết muốn lên tiếng kêu gọi Từ Tĩnh Hiên, thật chỉ muốn vác cô bỏ chạy.
Cô ở trong phòng sửa sang lại vật phẩm thùng hòm, còn hai người đàn ông đứng ngoài cửa chờ.
“Cậu, đúng là kẻ vô sỉ.” Từ Tĩnh Hiên thản nhiên chỉ ra. Tương Quân hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
“Đâu có…” Cao Dĩ Tường không hề hổ thẹn. Cực lực tranh thủ để có được người phụ nữ mình yêu, có gì không đúng? Sự thiệt thòi của cô, hắn sẽ dùng thời gian cả đời từ từ bồi thường. Có cơ hội mà không nắm chắc, mới là ngu ngốc. “Tôi mặc kệ anh nghĩ như thế nào, Tương Tương đã là bà xã của tôi, xin mời bảo vệ tốt bổn phận đồng nghiệp cho.”
Từ Tĩnh Hiên thú vị nhíu mày. “Tương Quân không nói gì với anh sao?”
“Nói cái gì?” Hắn nheo mắt. Không đúng, vẻ mặt người này trông gian quá.
Nói y căn bản chỉ là ngụy trang, để cô có thể dứt khoát kiên quyết rời khỏi Cao Dĩ Tường. Nhưng y không định nói ra, để tránh gã này lại không kiêng nể gì, ăn hiếp cô. “Nói tốt nhất là anh nên giữ cô ấy cho thật chắc, đừng để cô ấy phải chịu uất ức rồi lại đến tìm tôi. Bằng không, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn, tôi không để ý chút nào đâu.”
“…” Nghĩ cũng không cần nghĩ! Hắn căm giận xoay người muốn vào nhà.
“Cao Dĩ Tường.” Đối phương thình lình gọi hắn lại. “Tương Quân rất yêu anh, đừng để cô ấy phải ở một mình trong căn nhà trống nữa. Đã có thai còn muốn tự mình thu xếp mọi chuyện, cơ thể suy yếu đến mức ngay cả đứa con cũng không thể giữ được, té xỉu giữa vũng máu cả một ngày không ai hay biết. Tương Quân không trách anh, anh thật sự có thể tha thứ cho mình sao?”
Hắn hơi dừng chân một chút rồi vẫn không quay đầu, đi nhanh vào nhà.
***
Lần đầu tiên cô lấy thân phận nàng dâu đi gặp mẹ chồng, đêm trước hôm xuất ngoại, Nguyễn Tương Quân khẩn trương đến mức mất ngủ cả đêm.
Hôm sau, cô say máy bay, phun rối tinh rối mù, sắc mặt tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay đường dài. Bình thường không say tàu say xe, nên không ai lường trước được cô sẽ bị say máy bay.
Cô nghĩ, Cao Dĩ Tường nhất định là xấu hổ chết mất, mấy người ngồi chung quanh đều trộm nhìn bọn họ.
Sau khi xuống máy bay, Cao Dĩ Tường để cô tựa vào vai hắn nghỉ ngơi, chờ khỏe hơn một chút mới ra xe trung chuyển.
Hắn mở chai nước khoáng cho cô uống hai ngụm.
“Khó chịu lắm sao?”
Cô lắc đầu, chôn mặt ở trước ngực hắn, không nói lời nào.
Hắn vuốt ve mái tóc cô, vòng tay ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi, ngủ một giấc cũng được. Chúng ta không vội mà.”
Ước chừng qua khoảng mười phút, di động trong túi của hắn vang lên. Cô nghe thấy hắn nhỏ giọng nói chuyện: “Mẹ, không có chuyện gì đâu. Máy bay không bị hoãn, Tương Quân hơi khó chịu một chút thôi… Mẹ tới đón chúng con? Dạ, con biết rồi.”
Kết thúc trò chuyện, hắn vỗ nhẹ lên má cô. “Tương Tương, mẹ đang ở ngoài cổng chờ chúng ta.”
Kết quả, lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng, dĩ nhiên là sắc mặt cô tái nhợt, say máy bay đến mức đầu óc choáng vang, mơ mơ hồ hồ, càng đừng nói gì đến hình tượng ung dung đối đáp thỏa đáng, hào phóng hiền tuệ.
Cô thậm chí mê mê trầm trầm ngủ ngày, ngay cả bữa tối cũng không ra bàn cơm cùng ăn với mọi người được. Đừng nói đến chuyện thỉnh an thăm hỏi mẹ chồng, cuối cùng vẫn để chồng đích thân bưng bữa tối vào phòng hầu hạ cô.
“Làm sao vậy?” Sờ thấy trán cô ướt đẫm mồ hôi, còn nét mặt cô lại dị thường trầm mặc, hắn thân thiết hỏi.
“Có phải mẹ đang rất không vui?”
“Sao lại hỏi vậy?” Hắn khó hiểu hỏi lại.
“Hôm nay em rất tệ…”
“Say máy bay thôi mà, nào có phải chuyện gì tồi tệ lắm đâu. Lần đầu tiên anh ngồi máy bay cũng choáng váng, biết rõ bị say là khó chịu thế nào.” Hắn trấn an cô như vậy.
May thay, mẹ chồng cũng như hắn nói, không chấp nhất mấy chuyện nhỏ nhặt. Chờ cô nghỉ ngơi mấy ngày khỏe lại liền dẫn cô đi chơi khắp nơi. Khi ra về, còn cho cô một bộ trang sức. Cô xem ra nó có giá trị khá xa xỉ, không dám tùy tiện nhận lấy.
“Đây là món quà mẹ chồng gặp mặt nàng dâu, cám ơn con đã đối tốt với Dĩ Tường nhà chúng ta như vậy. Đời này nếu không có con thương yêu nó, nó nhất định sẽ rất cô đơn.”
Mẹ chồng còn nói: “Đã kết hôn rồi, nghĩ xem có tểh nhanh chóng sinh mấy đứa hay không, để Dĩ Tường ra dáng người chồng người cha một chút. Đã ba mươi bốn tuổi đầu rồi mà tính tình vẫn vô chừng như vậy.”
“Chuyện này…” Cô khó xử liếc mắt nhìn về phía chồng mình đứng cách đó không xa.
Hắn luôn rất giỏi trong khoản phòng tránh thai. Cô ngĩ, hẳn là hắn chưa có ý định sinh con.
Bọn họ tiếp tục đi du lịch, vốn dự tính đi Paris trước, nhưng trước khi xuất phát một ngày, tình huống càng tệ hơn! Cô đến ngày đèn đỏ.
Ngày đầu tiên, bọn họ chẳng đi đâu, cả ngày ở lỳ trong khách sạn. Bởi vì cô đau đến xanh cả mặt, hoàn toàn không thể xuống giường, còn muốn đi chơi thế nào được?
Dĩ Tường cứ cau mày suốt. Cô không muốn làm cho hắn mất hứng, ngày thứ ba thấy tình hình có vẻ khả quan liền cùng hắn bơi thuyền trên sông Seine. Kết quả khi trở về khách sạn, đêm đó liền phát sốt, đổ mồ hôi trộm, làm hắn vô cùng sợ hãi.
Thấy sức khỏe của cô suy yếu như vậy, hắn lập tức quyết định về nhà trước. Tình trạng trước mắt của Tương Quân không thích hợp đi du lịch. Cô cần được an ổn trong hoàn cảnh quen thuộc, để cô có thể nghỉ ngơi đầy đủ.
Ngày trở về, cô càng trầm mặc. “Cá biển, quả nhiên vẫn không thể bay lên…” Giọng nói cực nhẹ cực nhỏ, nhưng Cao Dĩ Tường luôn ôm cô không ngủ vẫn nghe thấy được.
“Em đang nói cái quái gì vậy?”
“Em chỉ đang nghĩ, điều này làm cho anh cảm thấy thật phiền phức…” Lúc nào cũng phải lo lắng cho cô. Bị cô ràng buộc, thật sự hắn không thể bay cao, cũng bay không xa…
“Không có chuyện đó.” Hắn nhíu mày, nhớ tới làm vậy sẽ khiến cô hiểu lầm, liền giãn mày ra. “Biết em bị say máy bay, lần sau trước khi đi nhớ uống thuốc chống say trước. Trong kỳ sinh lý, kháng thể vốn yếu nhược. Chờ em khỏe lại rồi, muốn đi chơi đâu thì đi đó. Anh không cảm thấy phiền phức, chỉ là lo lắng cho sức khỏe của em thôi. Em không biết chứ em khi đó, ngay cả sắc môi cũng chuyển thành màu tím. Trước kia khi đến kỳ sinh lý cũng không thay em bị đau như vậy. Ngày mai anh với em đi đăng ký khám bác sĩ, nếu không anh sẽ rất lo lắng. Bây giờ thì lập tức nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ đi. Đừng suy nghĩ lung tung nữa là được rồi.”
“Ừm.” Cô lại rúc vào lòng hắn thêm chút nữa. “Dĩ Tường…” Cô nhỏ giọng thì thào vài câu, sau đó nghe lời hắn mà nhắm mắt lại, an tâm chìm vào giấc mộng.
Hắn dịu dàng nở nụ cười, khẽ hôn lên trán cô. “Anh cũng vậy.”
Rất yêu, rất yêu em.