EDITOR: DOCKE
“Này, tôi biết nghệ thuật gia đều có vẻ lôi thôi lất thất, nhưng cậu cũng nên đi sửa tóc một chút chứ. Bằng không người ta sẽ nghĩ cậu muốn đổi sang nghề làm nghệ nhân đầu đường.”
Khi Tiểu La nói với hắn như vậy, Cao Dĩ Tường mới đột nhiên nhớ tới, đã đến lúc phải đi cắt tóc.
Sau đó hắn sững người mất 3 phút, suy nghĩ xem nên đi đâu cắt. Trước kia, tóc của hắn đều do Tương Tương cắt sửa, tám năm trăm qua chưa bước chân vào tiệm cắt tóc lần nào.
Hắn nhận lời đề nghị của Tiểu La, đến tiệm đó cũng khá danh tiếng – Ngay cả thu phí cũng kinh người xứng với danh tiếng. Cắt tóc xong, lại sững sờ mất 3 phút.
“Khó coi lắm sao?” Nhà thiết kế phân tích vẻ mặt của hắn, nơm nớp lo sợ hỏi.
Không phải khó coi, chỉ là không giống kiểu tóc Tương Tương hay cắt trước đây, cảm thấy… trong lòng là lạ.
Cắt tóc xong, hắn bắt xe buýt đi về, lúc xuống xe mới phát hiện mình vẫn theo thói quen trở căn nhà cũ. A, thật sự là hao tổn tâm trí, đã ở nhiều năm như vậy, thật sự rất có cảm tình với căn nhà này.
Bởi vì cách xa nội thành, không khí tươi mát lại thanh tĩnh, rất thích hợp với tính tình yên ắng của Tương Tương, cho nên vấn đề giao thông không thuận lợi cũng trở nên chẳng đáng để quan tâm.
Hắn men theo con đường nhỏ, ngoài cửa chất một đống tạp vật, hình như muốn vứt đi. Phân tán bên ngoài thùng giấy lớn, hắn nhận ra đó là chiếc chuông gió thủ công mà lần đầu tiên hắn rời đi, khi trở về đã tặng cho cô, còn có chiếc hộp âm nhạc bên trong là cô dâu chú rể đang chậm rãi khiêu vũ, cô thường đặt lên bàn rồi ghé tai vào nghe… Cặp cá heo bằng thủy tinh và cả chiếc hộp bằng tre trúc đầy vẻ phong tình Ireland dùng để cất đựng mỗi một phong thư hắn đã viết cho cô…
Ngay cả những thứ này cô cũng không mang theo.
Đúng rồi, Tiểu La nói chỗ ở mới của cô rất nhỏ, hẳn là không có chỗ cất.
Lồng ngực bị quấn quanh bởi một cảm giác quái dị: ê ẩm, có chút buồn đau.
Bà chủ nhà cầm mấy cái túi lớn linh tinh đi ra, là những vật phẩm cô từng dùng, vài bộ quần áo không thường mặc, lược, bộ sách, laptop, đĩa CD, khăn trải bàn… Hắn khó chịu một cách kỳ lạ. Không biết cơn xúc động bắt nguồn từ đâu, hắn thốt ra. “Căn nhà này muốn bán phải không? Tôi sẽ mua.”
“Hả?” Bà chủ nhà tương đối bất ngờ.
Lúc này hắn mới phát hiện mình đang nói cái gì, nhưng tuyệt đối không hối hận, kiên định lặp lại một lần nữa. “Cô ấy thích căn nhà này, tôi sẽ mua nó. Mỗi một cách trang trí trong nhà, vui lòng đừng động vào.”
Hắn không thích người khác chạm vào đồ đạc của cô.
Đã ở lâu như vậy, muốn chuyển đi khỏi nơi này, Tương Tương nhất định càng luyến tiếc hơn hắn. Mỗi một góc trong nhà, đều do cô hao tốn tâm tư bố trí. Đối với cô mà nói, đây đã là nhà của cô. Nhìn thấy chúng nó bị vứt bỏ, trong lòng hắn cảm thấy đau đớn hiếm có.
Dành chút thời gian cùng bà chủ nhà đàm phán công việc mua bán, sang tên căn nhà xong hắn liền đem tất cả sắp xếp trở về như cũ, bao gồm cả cái cốc cô từng dùng, khăn trải bàn tự tay cô đan, chiếc khăn tắm trong phòng tắm, cái gối cô hay ôm dựa mỗi khi đọc sách trong phòng khách, mấy tờ tạp chí, sách nấu ăn đặt trên đầu giường…
Sắp xếp xong, nhìn quanh bên trong vẫn thấy trống trơn. Vì thế, hắn lại chuyển về ở, đưa tất cả đồ đạc của mình bày biện trở về. Tất cả đều ấn theo phương thức của cô mà phục hồi như cũ.
Giống như… vẫn còn thiếu cái gì.
Hôm sau, hắn đi mua một bể cá giống y như cũ, lại mua hai con cá vàng cùng loại, kích thước trọng lượng lớn nhỏ cũng giống hệt cặp cá vàng cũ thả vào. Tiếp tục xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, rốt cuộc tìm được chậu hoa sơn chi tương tự chậu hoa trước kia của cô, đặt xuống khoảng trống dưới bậu cửa sổ.
Tất cả đều đúng rồi, chỉ còn mấy thứ cô đã chuyển đi, còn có … cô…
Ngày đó, hắn ngồi trong phòng khách ngây ngốc từ sáng đến tận trưa.
Sau đó, hắn nhớ lại thật nhiều năm trước, có một ngày bọn họ cùng nhau chơi ghép hình, khi đó cô đã nói gì nhỉ… Đúng rồi, cô nói căn phòng không sinh động, muốn ghép một bức hình to gắn kín cả một mặt tường.
Không biết bức hình được hợp thành từ hơn một vạn mảnh ghép sẽ trông như thế nào?
Em điên rồi, sẽ mệt chết mất – Hắn đã trả lời như vậy.
Nhưng cô vẫn nói, chờ cho dấu chân hắn in trên khắp thế giới, nhớ chọn cho cô một tác phẩm kinh điển nhất, đẹp nhất. Cô muốn đem nó làm thành một bộ ghép hình siêu lớn, mỗi ngày đều thưởng thức.
Tác phẩm xinh đẹp nhất ư? Hắn bắt đầu lục tung tất cả những tác phẩm mình đã chụp suốt bao nhiêu năm qua.
Đầy đủ có đến mười thùng, cô đều cất chứa rất cẩn thận, đặt ở tầng dưới của tủ quần áo, còn phân loại rõ ràng.
Xem tới xem lui, chọn hết cả một buổi tối, hắn nhìn thấy một tấm ảnh. Làm sao cũng không tìm thấy tấm ảnh nào xinh đẹp, kinh điển hơn nó, vì thế, hắn quyết định dùng tấm ảnh đó.
Hắn tìm đến mấy tiệm làm tranh, nhưng công trình quá lớn, không có tiệm nào có thể làm. Vì thế, hắn lại gọi điện cho Tiểu La, vận dụng quan hệ liên lạc tìm được một nhà xưởng chế tác ghép hình đã từng hợp tác chung, đồng ý giúp hắn hoàn thành.
Thời gian sau đó, từ ngày này qua ngày khác, hắn giống như mê muội lại như cuồng dại tận sức ghép hình, cũng phải mất một tháng trời mới ghép hết.
Sau đó, hắn nằm trên giường, thất thần lại mê muội nhìn bức tường ghép hình hắn vừa mới tận lực hoàn thành.
Thực sự… rất đẹp.
Tương Tương, những gì em muốn anh đều đã thay em hoàn thành. Còn có gì nữa? Cô còn muốn điều gì nữa? Hắn nghiêm túc suy xét.
Nếu Từ Tĩnh Hiên có thể ở chung với cô, vậy hẳn là cũng không thiếu! Còn lại, gã đàn ông kia sẽ cho cô.
Kế tiếp, không thể lưu lại một chút dấu vết hắn tồn tại.
Hắn tìm mấy thùng giấy rồi mở tủ quần áo, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Hắn không cẩn thận kéo đổ một hộp giấy trên tầng thượng, những bức ảnh rơi xuống lả tả như bông tuyết. Trong ảnh tất cả đều là hắn, không có một tấm nào ngoại lệ.
Hắn lần lượt nhặt chúng lên. Hắn nhớ lúc trước khi dạy cô chụp ảnh, mỗi một bức hình cô chụp được đều cất hết vào đây.
Học chụp ảnh là vì muốn lưu lại những hình ảnh khiến mình cảm động, rung động, đem những khoảnh khắc xinh đẹp hóa thành vĩnh hằng.
Lúc ấy, hắn đã nói với cô như vậy.
Lay động trái tim xinh đẹp –… Mười năm qua, hình ảnh xinh đẹp đáng lưu giữ nhất ở trong mắt cô đều được cất giữ. Hắn đặt chúng vào chỗ cũ, nhìn thấy bên cạnh còn có một hộp giấy nữa. Trước kia hắn chưa từng thấy nó bao giờ, liền thuận tay mở ra xem.
“300 ngày sinh trưởng của con yêu”? “Các phương pháp dưỡng thai”? Áp phích trẻ con? Đĩa nhạc cổ điển? Tất cả những thứ này đều dẫn dắt người ta liên tưởng đến một điều! Cô… đã từng mang thai?
Đã từng mang thai? Cao Dĩ Tường khiếp sợ hít sâu vào một hơi, trong lòng run run, hai tay suy yếu gần như không thể cầm lên nổi sổ khám thai cùng phiếu siêu âm đặt ở phía dưới. Đúng là tên cô rồi, thời gian vào khoảng bốn tháng trước.
Theo thời gian suy đoán, ước chừng là hai tuần trước khi hắn xuất ngoại. Hắn nhớ có vài lần làm rất nhiệt liệt. Nếu trong quá trình đó có gì ngoài ý muốn, mang thai cũng không phải là không có khả năng.
Vậy sau đó thế nào? Khi gặp lại, trông cô gầy yếu, không giống thai phụ chút nào. Đứa bé làm sao rồi? Với cá tính của cô, coi trọng người nhà như vậy, nếu thật sự có con thì tuyệt đối sẽ không phá bỏ.
Từng bị bệnh…
Hắn nhớ cô đã nói như vậy. Đứa con không thể giữ được ư? Mới khiến cô trông tiều tụy như vậy, sụt cân lại gầy yếu. Đó là ‘căn bệnh’ mà cô nhắc đến sao?
Lồng ngực như bị ai hung hăng xé rách, hắn đau đớn nhắm mắt lại.
Vào lúc cô bất lực như vậy, kẻ đầu têu là hắn lại không có ở bên cạnh cô! Cô lúc đó, sợ hãi bao nhiêu, hận hắn bao nhiêu? Hắn giật mình hiểu được, cô tuyệt tâm cùng hắn cắt đứt mọi quan hệ liên lạc, không bao giờ còn muốn nhìn thấy hắn nữa. Đổi lại nếu là hắn, làm sao có thể tha thứ, đối mặt với người này?
Trên mặt có hơi nước lành lạnh, hắn giơ tay đụng đến một giọt nước mắt ẩm ướt, mới phát hiện mình đang nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
“Tương Tương…” Hắn đã phụ cô, quá nhiều.
***
Vào một ngày cuối tuần mưa phùn, Nguyễn Tương Quân nhận được điện thoại của hắn.
“Có thể ra ngoài gặp anh được không?”
Cô trầm mặc một chút, chần chừ không hưởng ứng.
“Em không cần khó xử, đây là lần cuối cùng. Anh cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
“… Em không phải có ý đó.”
Bọn họ hẹn gặp trong quán thịt nướng kiểu Hàn. Trong phòng lạnh, hắn ân cần thay cô chia thức ăn, chăm sóc cẩn thận. “Ăn nhiều một chút, em thật sự đã gầy đi rất nhiều, phải nhanh chóng bù lại mới được.”
Đồ ăn trong đĩa còn chưa ăn xong, hắn lại vẫy tay gọi phục vụ kêu thêm một đĩa thịt bò.
“Đủ rồi, Dĩ Tường, em ăn không hết.” Cứ mải gắp cho cô, chính hắn hầu như chỉ mới ăn một, hai miếng.
Cao Dĩ Tường mỉm cười, ngồi chống cằm nhìn cô ăn.
“Không biết đã nghe được ở đâu, nói là quán nướng là lựa chọn thích hợp nhất cho các đôi nam nữ yêu đương vụng trộm. Bởi vì mùi đồ nướng rất nặng, có thể che giấu mùi vị yêu đương vụng trộm. Em nghĩ xem, chúng ta có khả năng hay không!”
Hắn, hắn đang nói gì vậy? Cô hoảng, đánh nghiêng cốc nước. Hắn rút mấy tờ khăn giấy, chà lau sạch sẽ vũng nước trên bàn. “Anh chỉ nói giỡn thôi, em không cần sợ, anh còn chưa đến mức vô sỉ như thế đâu.”
Làm như không có việc gì, hắn ăn một miếng cơm trộn rồi nói tiếp. “Có từ hôn được không? Anh không nỡ.”
Cô không thể trả lời, nhìn hắn với vẻ khó xử.
Hắn gật đầu. “Như vậy, anh đã biết. Thời gian qua, có khỏe không?”
“Em rất khỏe…” Cô liếc mắt nhìn hành lý bên chân hắn. “Anh lại muốn đi? Lần này là nơi nào vậy?”
“Đi San Francisco thăm mẹ anh, sau đó, có lẽ là Paris, Băng Cốc, đảo Guam, Venice, đi khắp nơi, thăm thú khắp nơi!” Khi đến đây vốn còn ôm một tia hy vọng, đã không giữ được cô, vậy thì phải đi thôi.
Cô cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm.
Không cần đau, cũng đừng nên đau nữa… Cô đã rời đi, bắt đầu quen với cuộc sống không có hắn. Việc hắn đi hay ở không bao giờ còn có thể ảnh hưởng đến cô nữa. Đây chẳng phải là điều cô muốn hay sao?
“Trở về Đài Loan đã hơn một tháng, ngoại trừ những lúc có mục tiêu để hoàn thành, phần lớn thời gian đều cảm thấy đầu óc trống trơn, không biết nên làm cái gì. Rất kỳ quái đúng không? Anh cũng cảm thấy rất kỳ quái. Anh cứ tưởng mình đã quen sống một mình, từ nhỏ đến lớn đều sống như vậy. Anh nghĩ là vì, lúc ở bên ngoài chính là một hình thức công tác. Khi trở lại với không gian quen thuộc, cũng có một sự ỷ lại vào cuộc sống quen thuộc. Nếu trong không gian quen thuộc thiếu mất nguyên tố quen thuộc, sẽ cảm thấy trống rỗng, làm chuyện gì cũng không thích hợp.”
Hắn ngừng lại, liếc mắt nhìn cô một cái. “Sau đó, hình như anh đã hiểu vì sao em không cho anh nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của em. Không phải vì chán ghét bị can thiệp, không phải vì sự kiêu ngạo tự tôn bị quấy phá, lại càng không phải vì xem anh là người ngoài, mà là không muốn làm cho bản thân ỷ lại, đúng không? Sự ỷ lại mà anh nói, là khi anh không có ở bên cạnh sẽ không biết theo ai. Dù sao, trong một năm thì đã có nửa năm anh công tác bên ngoài, không ở bên cạnh em.”
Cô kinh ngạc, tựa hồ không thể dự đoán được hắn sẽ nói như vậy.
“Anh nói đúng rồi sao? Tương Tương.”
Hốc mắt nóng nóng, có khí nước ngưng tụ, cô nhanh chóng cúi đầu che giấu. Đợi đi khi âm thanh chẳng phải khàn khàn, cô mới mở miệng nói chuyện. “Hồi nhỏ, ngày nào mẹ cũng để sẵn quần áo sạch sẽ mà hôm đó tụi em muốn thay ở trong phòng tắm. Sau khi mẹ mất, có đến một tháng trời, em đi tắm đều không mang theo quần áo, tắm xong mới nhớ ra mình không có quần áo để thay. Còn nữa… Trước kia trong nhà lúc nào cũng có người, ra đường không cần phải nhớ mang theo chìa khóa cũng được. Bọn họ qua đời rồi, em thường xuyên bị nhốt ở ngoài cửa. Đi ra ngoài đổ rác, mua nước tương là lại không vào nhà được…”
Cho nên, người không thể ở lại bên cạnh cô, cô không dám, cũng không thể để hắn giúp cô làm nhiều việc. Như vậy, lúc không có hắn, cô vẫn có thể giống như bình thường, tự mình làm tốt tất cả mọi việc, sẽ không bởi vì đột nhiên thiếu đi sự tồn tại của ai đó mà hoảng loạn, đau lòng không biết theo ai.
Cô cho rằng, như vậy là đủ rồi. Chỉ cần đủ kiên cường, chờ đợi sẽ không quá khó khăn. Nhưng mà – kỳ thực quá khó, cô không đủ kiên cường để có thể một mình đối phó tất cả biến cố. Khi gần như đã bước một chân vào quỷ môn quan, cô mới hiểu được, chỉ kiên cường thôi thì chưa đủ.
Một mình dù kiên cường thế nào, vẫn không thể tự lực bảo vệ được đứa con của bọn họ.
“Anh cảm thấy… Thực sự có lỗi với em.” Không thể giả vờ bình tĩnh thêm nữa, giọng nói của Cao Dĩ Tường khàn hẳn. Biết được càng nhiều, mới hiểu mình đã khiến cho cô thiệt thòi nhiều và nặng cỡ nào. Tiểu La nói không sai, hắn đúng là một tên ích kỷ lại độc ác. “Nhưng cũng may, em muốn kết hôn.” Vì có thể thoát khỏi kẻ độc ác tư lợi như hắn. Từ Tĩnh Hiên tốt hơn hắn gắp trăm lần.
Hắn đẩy một túi xốp đã chuẩn bị sẵn về phía cô. “Khi em kết hôn anh không tiện tham gia. Đây là quà cưới cho em, phải nắm thật chắc niềm hạnh phúc mà em đã chờ mong bấy lâu, biết không?”
“Dĩ Tường…”
Hắn đứng lên, nghiêng người về phía trước nhẹ nhàng hôn lướt lên cánh môi mềm. “Tạm biệt. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không đến quấy rầy em nữa.”
Tay trái cầm giấy tờ, tay phải xách hành lý, hắn xoay người rời đi mà không hề quay đầu lại.
Trở về chỗ ở, Nguyễn Tương Quân quăng chìa khóa, túi xách tay xuống mặt bàn, ngồi sững trên ghế sofa. Trong túi xốp có vật gì đó rơi ra, lăn lốc dưới sàn nhà. Cô khom người nhặt lên, là dấu gốc bảo lưu của con dấu. Trong túi còn có tập giấy tờ hoàn chỉnh chủ quyền căn nhà của hắn nữa. Cô thật sự không ngờ bên trong lại là những thứ này. Lúc nhìn thấy chúng ở quán đồ nướng, cô vội vàng đuổi theo ra ngoài, đã không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
“Anh nghĩ em sẽ cần đến nó, đây cũng là điều cuối cùng anh có thể làm cho em. Thật lòng xin lỗi em, Tương Tương.”
Bên trong kèm theo một tấm giấy cùng chữ viết của hắn. Nếu hắn thật sự biết điều cô cần, vì sao… luôn luôn mang đi điều cô khát vọng nhất?
Cô cúi đầu thở dài, cầm điều khiển mở ti vi. Không gian quá mức yên tĩnh, ít ra cũng phải có chút âm thanh gì đó làm bạn.
Cô tháo khuyên tai, đồng đồ rồi đi tắm. Khi vừa từ trong phòng tắm đi ra, ti vi vừa khéo chiếu đến mục tin tức chính trong ngày.
Chuyến bay tám giờ ba mươi phút tối nay đi San Francisco vừa bắt đầu cất cánh được ba mươi phút đã gặp phải sự cố. Sau khi bay vòng vèo một đoạn, máy bay bị rơi và bất ngờ nổ mạnh, bốc cháy dữ dội. Trước mắt chỉ biết có năm người bị trọng thương, một người sau khi được đưa đến bệnh viện đã không thể qua khỏi, tử vong….
Cô mở tủ lạnh rót nước, vì không đặc biệt chú ý nên chỉ nghe được vài đoạn tin đứt quãng. Mãi đến khi mấy chữ “San Francisco”, “Bất ngờ nổ mạnh” lọt vào tai cô mới dừng động tác, khiếp sợ trừng mắt nhìn màn hình ti vi. Hôm nay hắn… nói muốn đi đâu? Paris, Băng Cốc hay là Venice? Hình như là…. San Francisco…
Tâm hoảng hốt, đánh nghiêng cốc nước, chiếc cốc thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Nhưng cô không còn lòng dạ nào để ý đến chuyện đó, vội vã tìm kiếm di động trong túi xách tay, bấm số điện thoại.
“Số máy tạm thời không liên lạc được, vui lòng chuyển đến hộp thư thoại hoặc gọi lại sau…”
Không liên lạc được!
Cô tắt máy, gọi lại. Lặp đi lặp lại hơn mười lần, vẫn không liên lạc được, cô nhắn lại trong hộp thư thoại.
“Dĩ Tường, nghe được tin nhắn của em làm ơn liên lạc lại với em gấp…” Cô vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình run rẩy như không phải giọng mình.
Cô lại gọi cho Tiểu La, lần này nhanh chóng có người bắt máy.
“Dĩ Tường? Chuyến bay hả? Tôi không rõ nữa. Gần đây hắn không nhận công tác nào hết, vé máy bay không phải do tôi đặt.”
Vì thế, cô cầu xin y hỗ trợ liên lạc, tìm được Dĩ Tường làm ơn báo ngay cho cô biết. Đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ, cầm chìa khóa lên vội vàng rời khỏi nhà.
Ở phía bên kia, Dĩ Tường vừa mới tỉnh ngủ, khởi động máy lập tức di động reo vang inh ỏi. Hắn bắt máy, đối phương vừa lên tiếng đã là lửa giận bừng bừng. “Cao Dĩ Tường, bà mẹ nó cậu đang đại chiến trên giường với yêu nữ nào vậy hả? Sao không nghe máy?!”
Hắn bị mắng mà chới với.
“Đại chiến với Chu Công chứ ai! Lúc ngủ không thể tắt máy à?”
“Cậu ngủ say như chết, xuống điện Diêm Vương luôn rồi phải không! Xảy ra chuyện gì cũng không biết!”
“Xảy ra chuyện gì?” Hắn ngồi thẳng dậy, tinh thần lập tức tỉnh táo.
“Chuyến bay đến San Francisco hôm nay gặp phải sự cố. Tương Quân tưởng cậu đi trên chuyến bay đó, bị hù đến chết khiếp, lập tức chạy ngay đến sân bay tra danh sách hành khách. Bây giờ có lẽ đã đến nơi rồi.”
Hắn thấp giọng rủa một câu. “Tôi lập tức đến đó!”
“Chờ một chút.” Tiểu La gọi hắn lại. “Muốn xác nhận danh sách hành khách, có rất nhiều cách mà, nhưng cô ấy chẳng suy nghĩ nhiều đã chạy thẳng đến sân bay, không lãng phí một giây một phút muốn tận mắt xác nhận. Cô gái này đối với cậu quả là có tình có nghĩa. Cậu không biết quý trọng, thật quá ngu ngốc.”
Sau khi tắt máy, Cao Dĩ Tường vội vàng rời khỏi nhà bắt taxi, dọc đường còn nghe lời nhắn của cô trong hộp thư thoại.
“Dĩ Tường, nghe được tin nhắn của em làm ơn liên lạc lại với em gấp…”
“Dĩ Tường, em rất lo lắng, nếu không có việc gì mau gọi điện thoại cho em đi.”
“Dĩ Tường, anh đừng làm em sợ…”
“Dĩ Tường, anh đang ở đâu…”
“Dĩ Tường… Em yêu anh…”
Cô để lại mấy lời nhắn đứt quãng, đến cuối cùng chỉ còn là tiếng khóc run run. Hắn nghe lại lời nhắn cuối cùng, trái tim chấn động, đau đớn. Hắn gần như có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng cùng sợ hãi khi cô đang nói những lời này. Cô nói – Dĩ Tường, em yêu anh.
Đây là lần đầu tiên cô nói với hắn những lời này. Hắn lập tức ấn nút hồi âm. Tiếng chuông vừa reo được hai giây đã nhanh chóng có người bắt máy.
“Dĩ Tường ư?”
“Phải, là anh.”
Đầu dây bên kia, cô gấp gáp nói một hơi. “Anh không sao chứ…”
“Ừ, anh không sao. Tiểu La đã nói hết cho anh biết, em đang ở sân bay ư?”
“Dạ, anh đang… ở đâu?”
“Trên đường đến sân bay. Em ra cổng sân bay chờ anh, anh sẽ đến ngay.”
Nguyễn Tương Quân vừa nhìn thấy hắn, lập tức chạy đến ôm chầm lấy. Sự thay đổi cảm xúc quá nhanh khiến trái tim không gánh vác nổi, lập tức òa lên khóc ngon lành.
Hắn bị dọa. “Anh không sao mà. Tương Tương, em đừng khóc…” Quen biết cô mười năm, hắn chưa từng thấy cô khóc như vậy.
Cô không thể nghĩ nhiều, chỉ biết thuận theo cảm xúc, hai tay ôm chặt làm thế nào cũng không chịu buông.
“Anh… không lên máy bay?”
“Không có. Chuyến bay của anh là sáng mai. Cha anh nói có vài thứ muốn anh chuyển cho mẹ, cho nên anh đã đến chỗ ông trước rồi ở đó một đêm.”
“Em… bị hù chết khiếp…” Cho tới bây giờ, thân thể vẫn còn hơi hơi phát run.
“Đừng sợ, có anh đây rồi.” Hắn đau lòng, ôm chặt lấy cô, liên tục an ủi.
Mưa phùn triền miên cả một ngày. Cô đi vội quá quên cả mang ô, toàn thân đều ướt sũng.
Bọn họ cùng nhau trở về căn nhà cũ đã chung sống mười năm. Hắn thay cô lau khô mái tóc ướt đẫm.
“Ở đây em còn mấy bộ quần áo, để anh đi lấy cho em thay…” Hắn đứng dậy, lại bị cô giữ chặt. “Sao vậy!”
Không kịp mở miệng, cô đã rướn môi, hôn hắn.
Lo sợ, không an tâm – cô cần một chút cam đoan, cần cảm nhận được hơi ấm của hắn, chứng minh hắn thật sự vẫn còn tồn tại.
Cao Dĩ Tường không phải đầu gỗ. Sự chủ động và bức thiết của cô nhanh chóng khơi dậy ngọn lửa đã bị nén chặt trong cơ thể hắn, lập tức có thể bùng lên mãnh liệt.
Hắn ôm lấy cô, ẵm cô đến chiếc giường mà hai người đã có vô số triền miên. Cởi bỏ tất cả cách trở, hai thân thể như dính sát vào nhau, thân ngấy triền miên.
“Có thể chứ?” Đến thời khắc quan trọng nhất, hắn khắc chế, tôn trọng hỏi.
Cô không trả lời, trực tiếp ngửa đầu hôn nuốt chút do dự dư thừa của hắn.
Hắn không chần chờ nữa, để mặc bản thân chìm đắm trong thân thể ướt át ấm áp của cô, triền miên cả đêm.