EDITOR: DOCKE
Khi cô tỉnh lại sau giấc ngủ mơ, đã sắp tám giờ. Tan tầm trở về mệt mỏi quá, chỉ định nằm nghỉ trên sofa ở phòng khách một chút thôi, không ngờ lại ngủ quên mất.
Nguyễn Tương Quân ngồi dậy, còn đang suy nghĩ bữa tối nên thế nào thì chuông cửa reo vang. Trái tim cô của cô nhảy dựng.
Là Dĩ Tường sao? E – mail đã gửi đi được hơn một tuần rồi.
Mang theo nỗi chờ mong cùng sự khẩn trương khó hiểu, cô đứng dậy mở cửa, là Từ Tĩnh Hiên.
Cảm xúc thay đổi rất nhanh, làm cho vẻ mặt cô chỉ trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng.
“Vừa tỉnh ngủ sao? Làm gì mà dại ra vậy?” Thời kỳ đầu mang thai, cảm thấy buồn ngủ là chuyện bình thường.
Ngoài cửa, Từ Tĩnh Hiên lấy ra một cà mên cơm, nói thêm. “Anh đoán em vẫn chưa ăn tối. Còn nữa, đêm nay có thể thu nhận anh lần nữa không?”
“Nhà anh lại sửa chữa, không có nước tắm à?”
“Không phải, em gái anh mời một đám bạn đến nhà mở party, ầm ỹ vô cùng. Ở đó một buổi tối anh sợ mình sẽ bị suy nhược thần kinh mất.” Y thích yên tĩnh, nhưng em gái lại có cá tính hoạt bát hướng ngoại, thích giao lưu bạn bè, có khi thực sự rất hao tổn tâm trí.
“Vào đi!” Phòng của Dĩ Tường vẫn để trống, ở nhờ một đêm cũng chẳng sao.
Từ khi biết cô mang thai, y vẫn thường ngẫu nhiên tới cửa thăm hỏi. Cô biết y lo lắng cô mang thai lại ở một mình nên ngấm ngầm muốn giúp đỡ cô.
Y đối với cô rất tốt, đã có lúc vượt qua phạm vi đồng nghiệp. Điều này làm cho cô nhớ lại lúc mới vào công ty, y cũng quan tâm đến cô đặc biệt như vậy.
Cô từng cho rằng đó là vì có ý theo đuổi, cũng có chút ngại ngùng. Có một thời gian còn cảm thấy phiền não không biết phải tỏ vẻ với y như thế nào mới tốt.
Một lần, đồng nghiệp tụ tập liên hoan, có người hỏi y có phải đang theo đuổi cô hay không? Lúc ấy, y nhìn cô một cái, ý vị thâm trường đáp lại một câu. “Tôi cũng đã nghĩ rằng mình có thể! Đã từng.”
Lúc ấy, cô không hiểu rõ lắm. Mãi cho đến mấy ngày nay, buổi trưa cùng y ra ngoài dùng cơm, trong lúc vô tình cô nhìn thấy bức hình trong bóp da của y – Hẳn là bạn gái cũ của y. Cô phát hiện mình có nhiều nét rất giống cô bạn gái cũ đó.
Không lẽ… y chưa từng quên cô bạn gái cũ ấy ư? Ngay cả người con gái tương tự cũng đều có thể khơi lại cảm xúc chua xót quen thuộc trước kia.
Một người lại có thể mang theo bên người ảnh chụp của bạn gái cũ, còn cất giữ hơn mười năm, có thể nói đó chính là áy náy. Cô có khuynh hướng tin tưởng trong lòng y vẫn còn có người kia, chưa từng vong tình!
Cho nên hiện tại… đã chuyển biến thành tâm lý bồi thường? Bởi vì luôn cảm thấy hối hận về quyết định năm đó, hy vọng cô có thể tìm được viên mãn?
“Chuyện mang thai, em đã nói với hắn chưa?” Câu hỏi của Từ Tĩnh Hiên kéo cô trở về thực tế. Y đưa hộp cơm đến trước mặt cô. Biết khẩu vị của thai phụ không tốt, y còn cẩn thận chuẩn bị thức ăn đem theo.
Nguyễn Tương Quân lắc đầu. “Vẫn chưa liên lạc được với anh ấy.”
Từ Tĩnh Hiên nhíu nhíu mày. “Vậy tám tháng kế tiếp tính sao? Khi đứa con sinh ra thì thế nào? Tã, bình sữa, đứa con đau ốm… tất cả chuyện này chẳng phải đều do hắn phụ trách sao?” Đúng vào những lúc quan trọng nhất lại liên lạc không được, một mình cô biết làm sao bây giờ? Làm thế nào chống chọi?
“Em nghĩ em có thể!”
“Đừng nói rằng em có thể. Cho dù em có thể tự mình đối phó với các tình huống đó đi chăng nữa, vậy quá trình đứa bé trưởng thành lại không cần có cha hay sao? Hắn có lý tưởng của hắn, nhưng còn trách nhiệm của hắn thì sao?”
Dựa vào hiểu biết của cô đối với Dĩ Tường, cô biết hắn sẽ làm như thế nào. Nhưng… dùng đứa con để chế trụ hắn, hắn sẽ không vui vẻ. Cô sợ… về lâu về dài, cứ miễn cưỡng như vậy sẽ tích lũy thành oán.
Tựa như cánh chim trời sinh là ở trên không trung, dùng chuồng trại giam cầm chúng, chắc chắn sẽ đánh mất sức sống. Cô không muốn nhìn thấy hắn như vậy.
Lại qua một tuần, hắn vẫn không có tin tức.
Cô bắt đầu xuất hiện trạng thái nôn nghén. Mỗi sáng đều bị tra tấn đến chết đi sống lại. Sức khỏe suy yếu đến nỗi đứng không xong, không có hơi sức đâu mà đi làm. Nhưng cô còn có cuộc sống của mình, cắn răng, một mình quản lý tất cả mọi chuyện. Càng lúc cô càng biếng ăn, có khi cả ngày cũng ăn chưa đầy chén cơm, ăn xong lại nôn ra hết. Thể trọng nhanh chóng giảm sút.
Sáng nay tỉnh dậy, toàn thân mệt mỏi hoa mắt chóng mặt. Cô yếu đến mức không thể xuống giường. Bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ phép.
Một mình nằm trên chiếc giường trống trải, cảm giác cô đơn hơn bao giờ hết, càng hy vọng giờ phút này có hắn bên cạnh…
Nhưng cô không thể khóc, đây là lựa chọn của chính cô, là con đường chính cô phải đi. Yêu đơn phương, không ai ép cô, nên cũng không thể oán trách ai được.
“Con yêu, chúng ta phải kiên nhẫn, chờ ba ba trở về, được không?” Cô khẽ vuốt bụng, dịu dàng thì thầm.
Bụng lại quặn lên từng cơn đau âm ỉ, cô muốn đi khám bác sĩ, nhưng làm sao mà đi được đây? Có lẽ nên kêu taxi, nhưng cô chẳng có cách nào lết ra đến cửa. Khát quá, uống trước chút nước chắc sẽ thấy khỏe hơn chăng… Không sao, không ai giúp cô, cô sẽ tự mình đến bệnh viện. Không có ai chăm sóc, cô sẽ tự mình đi rót nước…
Cho nên, không có vấn đề gì.
Cô xuống giường, trước mắt tối sầm. Cô chống tay vào tường chờ cho cơn hoa mắt chóng mặt qua đi mới cẩn thận lê bước. Đi đến phòng khách, hai chân lại mềm nhũn. Cô kịp thời dùng tay túm lấy vật gì đó mới có thể cân bằng được cơ thể, bên tai nghe thấy âm thanh như tiếng thủy tinh vỡ vụn. Cô ngã ngồi xuống đất, mới để ý rằng mình đã kéo rớt tấm khăn trải bàn….
Rốt cuộc đã làm vỡ nát cái gì, cô cũng không có tâm trạng đâu mà tìm tòi nghiên cứu. Một cơn đau mãnh liệt đánh úp đến, từng hạt mồ hôi lạnh bức ra thái dương. Cô giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không khởi động được thân thể.
Đau quá…
Cô không ngừng thở dốc, tầm mắt bắt đầu mờ tối.
Không sao đâu, từ trước đến giờ đều là cô tự mình gánh vác mọi chuyện, không dám ỷ lại hắn bất cứ chuyện gì. Những lúc hắn không ở bên cạnh, cũng sẽ không mờ mịt không biết gì. Lần này cũng vậy, cô có thể tự mình xử lý, thật sự không sao mà… Cô giãu dụa đi về hướng bàn trà, đầu ngón tay bấm nút di động. Ngón tay run run ấn chưa xong mấy phím, di động đã từ lòng bàn tay rơi xuống. Cô rốt cuộc chống đỡ không nổi, đành bất lực để bóng tối cắn nuốt ý thức mình.
Khi tỉnh lại, là ở trong bệnh viện. Từ Tĩnh Hiên đứng bên giường bệnh, nhìn cô với vẻ ngưng trọng.
“Là anh… đưa em vào bệnh viện ư?”
Thời gian qua hầu như ngày nào y cũng phải tạt qua nhà quan tâm cô một chút. Hôm nay không thấy cô đi làm, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, vừa tan tầm là y liền vòng qua thăm hỏi một chút. Nhấn chuông nửa ngày cũng không ai ra mở cửa, y đi dọc theo hàng rào trúc bao quanh mảnh sân nhỏ để đến bên hông nhà, xuyên qua cửa sổ sát bờ rào nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách liền khẩn cấp tìm thợ khóa đến mở cửa.
Cô té xỉu trên sàn nhà lạnh như băng, nền gạch men sứ trắng kéo ra vết máu thật dài. Thậm chí y còn không dám tưởng đoán, một mình cô rốt cuộc đã nằm ở nơi đó không được ai để ý tới bao lâu rồi – – Y hoàn toàn không thể tưởng tượng, lúc ấy cô đã sợ hãi thế nào.
Lúc đưa cô đến bệnh viện, toàn thân đều lạnh như tảng băng, mạch đập mỏng manh… Nếu đến trễ một chút, y hoàn toàn không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì!
“Tương Quân, đứa bé… đã không còn.”
Sức khỏe của cô rất yếu, không thể giữ được đứa con.
Cho rằng cô sẽ khóc, sẽ không chịu nổi, nhưng cô chỉ mở to ánh mắt, không thốt ra lời nào, sau đó trầm mặc, rũ mắt.
Trong lòng cô nhất định rất đau. Từ khi biết mình mang thai đến nay, cô rất chờ mong sinh mệnh nhỏ này, mỗi ngày đều nói chuyện với đứa bé trong bụng, còn mua một đống sách, áp phích trẻ con, đặt nhạc ở đầu giường dưỡng thai. Bây giờ đứa bé đã không còn, phản ứng không thể nào lại bình tĩnh như thế.
“Tương Quân, em khóc đi, cũng không sao mà.”
Cô lắc đầu. “Không còn… chính là không còn….” Khóc có ích lợi gì đâu? Từ rất lâu trước kia cô đã biết, nước mắt chẳng làm thay đổi được điều gì, nên không bao giờ khóc nữa.
“Cao Dĩ Tường đâu? Vẫn chưa về ư?!”
“Em không biết –…”
“Gọi hắn về đi! Lập tức!” Y không hay tức giận, rất nhiều chuyện chỉ cười một cái cho qua, không cần quá cố chấp. Nhưng giờ khắc này, y vô cùng phẫn nộ.
Nếu ngày hôm qua y không đến, đợi gã đàn ông kia trở về, nghênh đón hắn chính là một cái xác lạnh!
Bác sĩ cho rằng y là cha của đứa bé, mắng y như tạt máu chó vào mặt. “Có bản lĩnh khiến cho thai phụ suy yếu đến mức này, bộ muốn xem bi kịch một xác hai mạng có phải không? Không có cách nào chăm sóc người ta thì đừng có làm cái bụng người ta phình ra chứ!”
Lời nói này, nên gọi Cao Dĩ Tường đến nghe mới đúng.
Khi hắn tiêu dao bên ngoài, có nghĩ đến rằng Tương Quân cũng sẽ cần đến hắn, cũng sẽ có lúc cần đến sự giúp đỡ hay không? Hắn không có!
“Tĩnh Hiên, cám ơn anh, nhưng…” Đây là lựa chọn của cô, cho tới bây giờ hắn đều chưa từng yêu cầu cô chờ hắn. Ngay cả cha của Dĩ Tường cũng khuyên cô nên tìm lương duyên khác. Là cô cố chấp, tự chuốc lấy, chẳng thể oán trách ai.
Từ Tĩnh Hiên thở dài, những ngón tay khẽ vuốt hai gò má cô. “Vì sao phụ nữ lại đều cố chấp như vậy?”
Bộ dáng này của cô làm cho y nhớ lại mười năm về trước, cái ngày đưa ra quyết định sai lầm cùng gương mặt tái nhợt đầy bất lực của cô bạn gái. Biểu cảm của cô lúc ấy, mười năm qua y chưa bao giờ quên được.
“Ngốc cũng được, cố chấp cũng được, mặc kệ em có quyết định thế nào, tóm lại…” Hắn cúi đầu thở dài. “Phải biết quý trọng bản thân một chút.”
Nằm bệnh viện một tuần, khi trở về nhà, nhìn thấy căn phòng vĩnh viễn trống rỗng, cô bỗng nhiên tự hỏi: Mình đang làm gì vậy?
Hồi nhỏ, mẹ hỏi cô lớn lên muốn làm gì, cô không có chí lớn, trả lời rất hồn nhiên: “Con muốn gả cho một người tốt giống như cha vậy.”
Mẹ không cười cô không chí khí, ngược lại còn nói: “Tương Tương thật thông minh.”
Cha cô là đàn ông tốt hiếm có, không hút thuốc lá, không uống rượu, vừa tan sở là về nhà ngay, ngày nghỉ thì đưa vợ con đi du lịch. Tất cả mọi người đều nói cha là người đàn ông tiêu chuẩn của gia đình. Bởi vì được thấy cha mẹ ân ái, cảm thấy có gia đình thật sự là một chuyện rất hạnh phúc, làm cho trong lòng cô nảy sinh tâm nguyện lớn nhất chính là thành lập một gia đình của riêng mình. Không cần nhà cao cửa rộng, ấm áp là tốt rồi, có một người chồng thật sự yêu thương cô, cùng cô dệt nên giấc mơ hạnh phúc.
Vì sao lại để cô gặp gỡ một người đàn ông không cần gia đình…
Nhà của cô, trống rỗng, vĩnh viễn không thể là nhà, không có tiếng cười, không có mùi hương thức ăn. Giấc mộng thơ ấu đã cách cô quá xa rồi.
Cô nhắm mắt lại, cố nén nước mắt đang trực trào ra nơi hốc mắt, đi vào phòng khách. Những mảnh nhỏ thủy tinh rải rác khắp nơi. Vật bị cô làm đổ khi đó, thì ra là bể cá.
Hai con cá vàng nhỏ nằm trên sàn, không nhúc nhích.
Cặp cá vàng Dĩ Tường tặng cô, đã chết rồi.
Trái tim, đau quá. Cá rời khỏi nước, không thể sống.
Cũng giống như cô, không thể rời khỏi thế giới của mình để đi theo hắn, chỉ có thể nhìn hắn bay nhảy.
“Hải âu và cá yêu nhau, chính là một chuyện ngoài ý muốn…” Cô lại nhớ đến đoạn ca từ kia. Nước mắt nín nhịn hồi lâu, từng giọt từng giọt rơi xuống thân thể khô héo của cá vàng. Làm sao bây giờ? Cô không muốn oán trách hắn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ không nhịn được mà sinh ra oán giận. Giữa bọn họ, không thể kết thúc theo cách tồi tệ như vậy được…
Di động, hôm đó rơi trên sàn, vang lên. Cô lau khô nước mắt, bước đến bắt máy.
“Tương Tương, là anh đây. Anh mới nhận được e-mail của em. Xin lỗi, lúc trước đang ở trong một bộ lạc rất hẻo lánh, không thể nhận mail. Em có chuyện gì quan trọng muốn nói với anh vậy?”
“Không có. Bây giờ đã không có việc gì nữa rồi.” Cô trả lời bằng giọng vững vàng.
“Ồ. Đúng rồi, anh có gọi điện về mấy lần, sao em không bắt máy?”
“Công ty cho nhân viên đi du lịch, quên mang điện thoại theo.”
“Vậy à… Không có việc gì là tốt rồi. Có việc nhất định phải nói cho anh biết đấy.”
“Nói… Anh sẽ trở về sao?”
“Đương nhiên rồi!” Hắn trả lời ngay không chút do dự.
Có câu nói này của hắn… Sự kiên trì của cô cũng không quá mù quáng, đúng không?
“Cho nên… không có việc gì ư?”
“Dĩ Tường… đừng gác máy, đừng gác máy trước, nói chuyện với em một lát đi.”
“Muốn nói gì?”
“Nói gì cũng được. Em muốn nghe giọng nói của anh.”
Hắn cúi đầu cười khẽ. “Làm nũng ư?”
Không tiếc phí điện thoại đường dài mắc đến cỡ nào, hắn thật sự cùng cô nói chuyện phiếm qua điện thoại.
Dĩ Tường, nếu em bỏ đi, anh có chút luyến tiếc nào không…
Những lời này, cô chỉ tự hỏi dưới đáy lòng chứ không nói ra miệng.
Cô không kiên cường như mình tưởng, không có cách nào chờ đợi hắn trong vô vọng mãi được. Mất đi đứa con đã làm cho thể xác và tinh thần cô đều bị tổn thương. Nếu chuyện tương tự lại xảy ra một lần nữa, cô không xác định được bản thân mình còn có thể thừa nhận được hay không…
Mọi chuyện giống như đã được định sẵn, vừa nói chuyện điện thoại với hắn xong, ngày hôm sau chủ nhà đến tìm cô. Căn nhà này bởi vì cách nội thành một đoạn, giao thông cũng không tiện lắm, chủ nhà thấy cô là cô gái hiền lành gia giáo nên cứ để cho cô thuê bấy lâu nay, còn mình thì sống ở một căn nhà khác. Gần đây bởi vì người chồng qua đời, con cái lại cần chút vốn để kinh doanh nên bà tính bán căn nhà này đi.
Nơi này cô đã sống rất lâu, từ khi quen biết Cao Dĩ Tường đến nay, đằng đẵng đã mười năm năm tháng. Tất cả kỷ niệm giữa bọn họ đều ở trong này.
Đứa con, cặp cá vàng hắn tặng, hiện tại, ngay cả vật sở hữu cuối cùng – Không biết có được tính là “Nhà’ hay không – đều không thể giữ được. Tất cả tất cả, như đã được định sẵn từ lâu…
Có phải đã đến lúc nên hạ quyết tâm?
Bác Cao trai nói rất đúng, khi yêu dù gian khổ đến đâu cũng cam tâm tình nguyện. Một khi đã không còn cam tâm tình nguyện, chỉ cần có một tia oán trách miễn cưỡng, chờ đợi liền trở thành vô nghĩa.
Bà chủ nhà đồng ý cho cô ở đến cuối tháng. Cô muốn liên lạc với Cao Dĩ Tường, nhưng lại không thể đoán được, nhận được hồi âm tiếp theo của hắn sẽ là khi nào. Từ Tĩnh Hiên biết cô đang tìm nhà, vừa khéo sát bên phòng y ở có căn phòng tính cho người độc thân thuê. Cô xem qua, ký hợp đồng xong liền thu dọn chuyển đến trước cuối tháng.
Hôm chuyển nhà, Từ Tĩnh Hiên cũng đến hỗ trợ.
Y khiêng một thùng carton lớn ra xong, khi trở vào thì thấy cô đang ngồi vuốt ve một ngăn tủ vật phẩm với vẻ thất thần. Trong đó hình như là quà kỷ niệm mang về từ các nơi trên thế giới, tràn ngập phong tình nước ngoài. Y lập tức có chút hiểu ra.
“Mấy thứ này không mang theo sao?”
Cô quyến luyến vuốt ve hồi lâu, lại dứt khoát lắc đầu. “Không được, chỗ ở mới không có không gian lớn như vậy.”
Muốn dứt bỏ, phải triệt để dứt bỏ sạch sẽ. Nhớ lại sẽ rất chật chội, rất nặng nề, trái tim đã gánh vác không nổi nữa.
Đại khái cũng đã nhìn ra quyết tâm của cô, Từ Tĩnh Hiên không nói thêm nữa. “Còn có gì muốn chuyển đi không?”
“Chỉ vậy thôi, cám ơn.”
Trước khi rời đi, cô đóng cửa, ánh mắt không muốn xa rời nhớ lại một lát rồi đem bức thư đã viết sẵn từ trước đặt vào trong hộp thư tự chế bằng gỗ.
Đây là ước định của cô và hắn. Trước khi rời đi, không cần gặp mặt nói lời tạm biệt, chỉ cần để lại lời nhắn trong hộp thư, hắn sẽ tự biết.
“Tạm biệt, Dĩ Tường”. Cô nhỏ giọng nói thầm dưới đáy lòng.
****
Cao Dĩ Tường trở về đã là cuối mùa hạ.
Vừa xuống máy bay, hắn nhanh chóng chạy vội về nhà.
Hắn phát hiện, càng lúc hắn càng không thể rời nhà quá lâu, sẽ rất nhớ chiếc giường đôi mềm mại, mỗi cách bài trí trong nhà, cảm giác được ôm ấp thân thể mềm mại của cô, còn có chậu hoa sơn chi thoang thoảng hương thơm phía trước cửa sổ nữa.
Vội vàng trở về, nhưng nghênh đón hắn lại là tấm giấy đỏ dán trên cánh cửa. Hắn nhìn thật rõ chữ “Nhà bán” kia, ngây ngốc mất 3 phút. Sau đó, hắn vội vàng đẩy cổng hàng rào, băng qua cái sân nhỏ để vào nhà. Bên trong rất hỗn loạn, tất cả bài trí trong trí nhớ đều đã thay đổi. Một phụ nữ trung niên đang ở bên trong dọn dẹp. Hắn nhận ra là bà chủ nhà.
“Ở đây có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữa trung niên quay đầu lại, nhìn thấy hắn liền trả lời. “Cao tiên sinh, cô vợ bé của cậu! Ách…Tôi là nói…” Nhất thời lanh mồm lanh miệng, xuất ra miệng đã không kịp thu hồi, lại không biết nên tu chỉnh xưng hô như thế nào, đành phải ấp úng dừng lại.
“Vợ bé?!” Hắn kinh ngạc, người ngoài đối đãi với cô như thế này sao? “Không phải, cô ấy không phải.”
“Ồ, thật xin lỗi…” Bọn họ ở chung lại không có kết hôn. Thật lâu hắn mới xuất hiện một lần, nhìn thế nào cũng đều giống gái bao, thật sự không giống bạn gái hoặc đối tượng kết hôn gì cả.
“Tương Tương đâu?”
“Cô ấy không nói với cậu sao? Tôi muốn bán căn nhà này, không thể để cho cô cậu thuê được nữa. Có thể là vì cậu xuất ngoại lâu quá, cậu thử liên lạc với cô ấy xem.”
“Không có, cô ấy không có nói…” Lần trước gọi điện thoại, cô nói có chuyện quan trọng, là chuyện này sao? Vậy sau đó vì sao lại không nói? Đầu óc hắn toàn dấu chấm hỏi. Biến hóa quá lớn, làm cho trong khoảng thời gian ngắn hắn cảm thấy vô cùng rối loạn, hoàn toàn không có đầu mối.
Đầu tiên hắn gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không bắt máy.
Vì thế hắn đổi sang gọi cho Tiểu La. Có lẽ Tiểu La có thể giải đáp thắc mắc của hắn, nói cho hắn biết tình huống bây giờ rốt cuộc là thế nào.
“Cô ấy chuyển nhà.” Tiểu La nói.
“Tôi biết, vấn đề là chuyển đi đâu?”
“Đồ đạc riêng của cậu, cô ấy đã thay cậu thu dọn xong rồi, đang để trong nhà riêng của cậu.” Cô có liên lạc nhờ y hỗ trợ chuyển đồ.
“Tôi hỏi là cô ấy chuyển đi đâu!” Đầu óc hay lỗ tai Tiểu La có vấn đề sao?
“Chuyển đi đâu thì thế nào? Bên chỗ cô ấy không rộng lắm, là một gian phòng thích hợp cho phụ nữ độc thân ở, không có cách nào thu nhận cậu đâu.”
“Vậy cô ấy có thể đến chỗ tôi ở mà! Cậu chưa cho cô ấy chìa khóa sao?” Căn nhà đó vẫn luôn để không, chìa khóa giao cho Tiểu La quản lý, định kỳ đều có mời người giúp việc đến quét dọn. Cô ấy có thể dọn đến ở bất cứ lúc nào mà!
“Làm gì mà không có? Nhưng cô ấy không cần!”
“Sao lại không cần?” Nhà của hắn không gian đủ lớn, hơn nữa còn giảm được tiền thuê nhà. Vì sao còn muốn tìm nơi khác lại nhỏ hẹp như vậy? Hắn thực sự không hiểu.
“Cao Dĩ Tường, cậu còn chưa hiểu sao? Cô ấy không muốn chơi bời gì với cậu nữa.” Nguyễn Tương Quân này tuyệt đối là người chung tình nhất trên toàn thế giới. Công việc đầu tiên cô làm sáu năm, người đàn ông đầu tiên cô đợi mười năm. Vấn đề là thanh xuân con gái người ta có hạn a! Có thể chấp nhất mười năm, cũng nên vỗ tay khen cô mới phải.
Đứng trên lập trường trung lập, nhìn thấy cô rốt cuộc đã thông suốt, tự giải thoát, thật đúng là phải mừng cho cô. Người con gái tốt đến thế, không nên bị đối đãi như vậy.
“Chơi bời?” Có ý gì đây?
“Cậu cứ tiếp tục giả như không biết đi! Người ta chuyển đến gian phòng cách vách của một đồng nghiệp nam chất lượng tốt. Đối phương sẽ chăm sóc cho cô ấy. Ta đoán, không lâu sau có thể nhận được thiệp cưới của bọn họ. Nếu cậu còn có chút lương tâm, coi như làm công đức xã hội đi, đừng đến quấy rầy người ta nữa.”
“Tương Tương bảo cậu nói vậy à?”
“Lương tâm của tôi bảo tôi nói!”
Gác máy, Cao Dĩ Tường rơi vào trầm tư.
Cô có đối tượng kết giao, cho nên không tiện chuyển đến chỗ hắn ở, điểm ấy có thể lý giải.
Nhưng cũng không cần đến mức ngay cả đang ở nơi nào cũng không cho hắn biết chứ? Hắn đã nói rồi, sẽ chúc phúc cho cô mà. Chẳng lẽ cứ có đối tượng là không được quan tâm lẫn nhau nữa sao? Điều này thì hắn không tài nào hiểu nổi.
Về sau hắn có gọi thêm ba cuộc, nhưng cô vẫn không hề bắt máy.
Mãi cho đến chín giờ tối, di động mới vang lên. Hắn thấy điện báo tên cô, lập tức chạy đến bắt máy.
“Anh… về Đài Loan rồi ư?”
“Hôm nay vừa đến. Chuyện nhà ở anh đã nghe nói, gọi mấy cuộc điện thoại, sao em không tiếp?”
Cô chần chờ một lát, mới đáp lại. “Em đi làm, quên mang di động theo.”
“Em vừa về nhà?”
“… Dạ.”
Là thật hay nói dối, hắn không muốn tìm tòi nghiên cứu, đổi đề tài nói. “Bây giờ em đang ở đâu? Anh đến tìm em.”
Cô lại chần chờ một lúc. “… Đến quán cà phê gần bờ sông đi, em chờ anh.”
Nửa giờ sau, hắn rốt cuộc nhìn thấy cô.
Có một gã đàn ông đưa cô đến đây, hắn nhận ra người đó là Từ Tĩnh Hiên.
Cách một đoạn, gã đàn ông mở cửa cho cô xuống xe, lại đưa cho cô một tấm áo khoác rồi để cô một mình lại đây.
Hắn liếc mắt nhìn người đàn ông đứng đợi ở xa xa. “Sao không mời hắn vào chơi luôn?”
“Không được, chúng em còn có việc.”
Ngụ ý của cô là đang rất vội?
“Hình như em gầy hơn một chút?” Hắn nhíu mày đánh giá. Cằm nhọn hẳn, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ chỉ vừa bằng bàn tay to bè của hắn.
“Gần đây rất bận, hơn nữa còn vừa mới khỏi bệnh.”
“Đã kêu em nghỉ việc rồi, sức khỏe của mình cũng không biết chăm sóc tốt.” Bàn tay to vội vàng phủ lên trán cô. “Bệnh gì? Có nặng lắm không? Em như vậy làm anh rất lo lắng, cứ chuyển đến nhà anh trước đã có được không? Tạm thời anh sẽ không nhận công tác, điều dưỡng sức khỏe của em cho tốt lại đã!”
Cô để mặc trái tim theo đuổi cảm thụ hơi ấm của hắn một lần cuối cùng, sau đó kéo tay hắn xuống, thấp giọng nói: “Em muốn kết hôn.”
Hắn ngớ ra, quên mất mình đang muốn nói gì.
“Thế à…” Mọi chuyện đến quá mức đột ngột, hắn kinh ngạc, phản ứng không kịp.
Khoảng cách từ khi hắn đi công tác lần trước đến bây giờ, kết giao hẳn là không đến nửa năm? Có phải quyết định quá vội vàng rồi không?
“Có phải là… quá nhanh? Em có cần suy nghĩ thêm một chút không? Chuyện hôn nhân đại sự mà!”
“Em đã quen biết anh ấy sáu năm rồi.”
“Cũng, cũng đúng.” Hắn ấp úng, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Ân cần theo đuổi cô sáu năm, tính tình lại tốt, không có ham mê bất lương, hình như thật sự không có gì đáng phải lo lắng.
“Cho nên, Dĩ Tường, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
“Vì sao?” Hắn nóng vội nói. “Chuyện em kết hôn và giao tình của chúng ta có liên quan gì đâu!”
“Anh ấy để ý. Dĩ Tường, điều này làm em rất khó xử.”
Âm thanh của hắn tắc nghẹn.
Cô từng nói, nếu cảm thấy khó xử, sẽ nói thẳng cho hắn biết.
Bây giờ cô nói rồi, chuyện này chắc hẳn là như vậy. Nếu hắn sẽ tạo nên khúc mắc trong cuộc hôn nhân của cô, cô làm vậy cũng đúng thôi.
Hắn không thể phản bác, trong ngực nặng nề, kèm theo nỗi buồn bực không thể xua đuổi.
Từng nghĩ có một ngày cô sẽ tìm được hạnh phúc riêng của mình, nhưng thật sự không ngờ đến cô sẽ vì người đàn ông đó mà đẩy hắn ra xa.
Không gặp cũng không sao, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của đối phương cũng không sao, buông nhẹ tựa lông hồng…
Một hồi lâu, bọn họ cũng chưa mở miệng nói chuyện lại.
Cô quay đầu ra phía bờ đê, ngửa mặt nhìn bầu trời. “Trước kia, em thường một mình đến đây, ngồi xuống là mất cả một ngày.”
“Em thường làm gì ở đây?” Hắn tò mò hỏi.
“Nhìn bầu trời. Nơi này cách sân bay không xa, thường xuyên có máy bay bay qua.” Sau đó thầm nghĩ, trong chiếc máy bay đó, có hắn hay không?
“Anh không biết thì ra em thích xem báy may.” Hắn lại ngồi đến mức chán ngấy luôn rồi.
Cô mỉm cười, không giải thích nhiều. “Dĩ Tường, anh ấy đối với em rất tốt. Sau này em sẽ không còn một mình nữa, em sẽ có một gia đình. Cho nên anh không cần lo lắng cho em.”
“Ừm, anh biết rồi.” Cao Dĩ Tường gật đầu.
Mặc dù có một chút khó chịu, hắn vẫn giang tay ôm lấy cô, trao gửi sự quan tâm cùng chúc phúc.
Có một gia đình của riêng mình là khát vọng từ khi mười chín tuổi cô đã luôn muốn có được. Hắn nên mừng thay cho cô, cô đã tìm được hạnh phúc của riêng mình.
“Tạm biệt, Dĩ Tường.” Cô nói xong liền xoay người, tránh khỏi lồng ngực hắn.
Hắn cứ mãi nhìn theo bóng cô rời đi. Người kia vươn tay ra đón cô, cô không bao giờ còn một mình nữa. Sau này, đổi lại là hắn một mình nhìn không thấy bầu trời của cô – Hắn không thể không thừa nhận, trái tim giống như vừa rơi vào khoảng không, trống rỗng và thất lạc.
Ngồi vào trong xe, xe chạy được một quãng. “Làm vậy… được không?” Đã đi xa rồi mà ánh mắt lưu luyến của cô vẫn như còn đang tưởng nhớ. Từ Tĩnh Hiên nhìn ra được, trong lòng cô vẫn không thể từ bỏ Cao Dĩ Tường.
“Anh không để ý giúp em diễn màn kịch này, nhưng cũng không có nghĩa là anh tán thành cách làm của em. Phương thức chia tay có rất nhiều loại, vì sao lại muốn cho hắn cảm thấy bên cạnh em có người, không còn cần hắn nữa?”
“Nhất định phải như vậy, anh ấy mới có thể yên tâm.” Cô rất hiểu hắn, không nói như vậy hắn sẽ không buông tay.
“Nhưng sự thật là, em đã vì hắn mà phí hoài mười năm thanh xuân, chịu mọi cô đơn, bất lực, thậm chí còn mất đi một đứa con. Em vì hắn hy sinh nhiều như vậy, trả giá nhiều tình cảm như vậy, còn hắn cái gì cũng không biết, đối với em thật không công bằng.” Cao Dĩ Tường rõ rằng đã khiến cô chịu quá nhiều thiệt thòi!
“Đã qua hết rồi.”
Cô biết rời đi sẽ rất đau, nhưng thà đau một lần rồi sẽ sống lại. Cô không muốn tương lai mười năm, hai mươi năm sau còn phải chờ đợi trong vô vọng, lại phải trải qua thất vọng, tra tấn bản thân hết lần này đến lần khác. Có lẽ từ rất nhiều năm trước kia, cô đã nên làm như vậy rồi…
Cô chỉ là một cô gái bình thường, cũng sẽ khát khao hạnh phúc bình thường. Ít nhất là khi cô đang bị bệnh, có một vòng tay có thể ôm lấy cô, đừng để cô phải một mình sờ soạng trong bóng đêm, sợ hãi. Đây chính là một nguyện vọng nhỏ bé.
Cô muốn buông tha đoạn tình này. Chỉ có thể dứt bỏ hoàn toàn triệt để, rời khỏi cuộc sống của hắn, sau đó dùng thời gian để chữa lành, tất nhiên sẽ có một ngày, cô có thể bắt đầu lại một lần nữa.