EDITOR: DOCKE
Hắn và cô gặp nhau vào khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời cô. Lần đầu tiên Cao Dĩ Tường nhìn thấy cô là tại một cửa hiệu bán thiết bị chụp ảnh. Khi đó, bên ngoài trời mưa rất to. Hiển nhiên là cô không mang dù, cả người đều ướt sũng. Mái tóc dài bết dính trên đôi má, thoạt nhìn vô cùng khổ sổ chật vật.
Mới vào đông, nhiệt độ bên ngoài không vượt qua mười lăm độ. Cô ăn mặc đơn bạc, nhưng tựa như không hề cảm thấy lạnh, cứ đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích. Ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào một chiếc máy ảnh được trưng bày trong tủ kính.
Ông chủ quen biết với hắn đã nhiều năm, thấy vậy liền nói với hắn: “Đó là cô gái hàng xóm của tôi. Tháng trước còn cùng ba ba vui vẻ đến xem máy ảnh, nói là muốn chúc mừng cô thi đậu vào đại học, mua máy ảnh cho cô để ghi lại những khoảng khắc thanh xuân rạng ngời sắp tới.
Nào ngờ, không bao lâu sau, trong một lần cả nhà đi du lịch đã xảy ra tai nạn giao thông. Cha mẹ, em trai cùng em gái còn chưa ra đời đều đã chết. Vừa khéo hôm đó cô đến trường đăng ký nhập học nên mới tránh được một kiếp. Có điều, cũng không biết nên nói đây là hạnh hay là bất hạnh.
Một gia đình hạnh phúc chỉ trong một ngày đã tan nát thành từng mảnh vụn, chỉ còn lưu lại một mình cô đơn độc. Ngày tháng tương lai cũng không biết phải sống như thế nào nữa.”
Dù sao cũng chỉ mới mười chín tuổi, một cô bé làm sao có thể chấp nhận biến cố lớn như thế? Trái tim hắn hơi hơi xúc động, đưa mắt nhìn ra thân hình mảnh khảnh đơn bạc bên ngoài cửa tiệm.
Trông cô không khỏe lắm. Trắng! là màu sắc duy nhất trên người cô. Khuôn mặt tái nhợt, sắc môi mất đi màu máu, đôi mắt trống rỗng vô hồn. Toàn thân tựa như một con búp bê bằng ngọc lưu ly trong tủ kính, xinh đẹp đấy nhưng khuyết thiếu sức sống, yếu ớt đến mức tưởng chừng như chỉ cần chạm khẽ vào là sẽ vỡ ngay.
Có lẽ trong khoảng khắc đó đã hiện lên lòng trắc ẩn, hắn đi về phía cô, cởi tấm áo gió trên người ra khoác lên vai cô, cho cô một chút ấm áp.
“Cái đó không hợp với cô đâu.” Hắn đứng bên cạnh cô, cùng cô nhìn chiếc máy ảnh.
Giá cả đắt đỏ làm cho người ta líu lưỡi, cái chính là quá nặng, ngay cả công năng cùng thao tác cũng không thích hợp dành cho những người mới học.
Cô không lên tiếng trả lời, vẫn lẳng lặng đứng ngắm, thật giống như hắn không hề tồn tại. Hắn nghĩ, cô cũng không hẳn là muốn mua nó, mà chỉ đơn giản vì đó là lời hứa hẹn sau cùng khi còn sống của cha dành cho cô mà thôi.
“Xem đủ, nghĩ thông rồi thì trở về nhà đi thôi. Cuộc sống của cô còn rất dài, phải thử tìm một thứ gì khác để gửi gắm mới có thể tiếp tục tồn tại được.”
Hắn không quấy rầy cô nữa, im lặng tránh ra.
Có một số việc, đương sự phải tự mình thực hiện, người ngoài kỳ thực dù có nói bao nhiêu, làm bao nhiêu cũng đều vô ích.
Lần thứ hai gặp cô, cũng là một ngày mưa. Hắn ra ngoài mua bữa tối, vừa mới ra khỏi cửa hàng tiện lợi liền nghe thấy tiếng phanh xe chói tai. Giương mắt nhìn lên, một thân hình mảnh khảnh ngã ngồi trên vạch đường dành cho người đi bộ, hấp dẫn vài người qua đường vây xem. Người lái xe máy gây chuyện bị dọa toát cả mồ hôi hột, chợt tăng tốc bỏ trốn.
Hắn nhận ra cô, liền bước nhanh tiến lên, đưa tay nâng cô dậy.
“Có sao không?”
Cô ngước mắt, vẻ mặt ẩm ướt, không rõ là vì nước mưa hay là nước mắt, sắc mặt vẫn trắng bệch như lần gặp đầu tiên. Cô cũng không nhận ra hắn, ánh mắt vẫn trống rỗng vô hồn.
“Nhà cô ở đâu? Có cần tôi đưa cô về không?”
Cô vẫn không nói lời nào.
“Được rồi, đã không cần tôi giúp đỡ, vậy thì cô tự mình bảo trọng nhé.”
Gương mặt tái nhợt của cô làm cho người ta thật không đành lòng. Hắn đưa chiếc dù cho cô, rồi dúi vào tay cô cả hộp sữa tươi dự định sẽ dùng làm bữa tối.
Quan hệ của bọn họ, ngay cả quen biết cũng không phải, hắn cũng chỉ có thể làm được cho cô đến vậy.
Lần thứ ba gặp được cô, là ở bờ biển. Ngày đó trời không mưa, nhưng gió rất lớn.
Hắn đang chờ hoàng hôn rơi vào đường chân trời để chụp lại giây phút huy hoàng đẹp đẽ đó. Tính nhẫn nại của hắn luôn rất sung túc. Hôm đó, sắc trời mờ mịt, tầng mây quá dầy. Trong lòng đã biết sẽ không thể chụp được cảnh sắc như mình mong muốn, hắn đã chuẩn bị dọn đồ trở về. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy cô.
Vẫn là bộ trang phục trắng như mọi lần, cô bắt chéo chân đứng trên bờ cát, thật lâu cũng không nhúc nhích.
Cô sẽ không muốn làm điều dại dột đấy chứ?
Quan sát một thời gian, cô vẫn không tiến thêm bước nào. Nếu muốn tự tử thì đã sớm đi về hướng biển rồi, chứ không mãi đứng nơi đó cả giờ đồng hồ không hề nhúc nhích. Vì thế hắn nghĩ, có lẽ người thân của cô đã được hải táng, cô đang tưởng niệm người thân mà thôi.
Kinh nghiệm từ hai lần trước cho hắn biết, dù có lại gần hỏi thăm cô cũng sẽ không để ý đến hắn. Hẳn là cô chỉ muốn được ở một mình.
Vì thế hắn không tiến lên quấy rầy, lẳng lặng rời đi.
Hắn tìm một phòng trọ bình dân ở gần đó tá túc qua đêm. Vì để chụp được loạt ảnh lần này, hắn e rằng còn phải nghỉ lại đây thêm vài ngày nữa.
Đến tối, hắn tắm rửa xong mở ti vi lên xem. Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có bão nhập cảnh, cần phải canh phòng nghiêm ngặt gió mạnh mưa to. Hắn kéo cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời đã bắt đầu mưa. Bên ngoài mưa to gió lớn, cô ấy vẫn còn đứng đó không? Một trái tim trắc ẩn, hắn ngẫm lại vẫn thấy không thỏa đáng lắm, đành phải tìm chủ nhà mượn dù rồi ra ngoài. Hắn nhất định phải tận mắt xác nhận cô đã rời đi mới có thể an tâm.
Mưa rất lớn, đi chưa đầy vai bước nửa người hắn đã ướt đẫm. Đi đến bờ biển, không ngoài dự liệu của hắn – cô vẫn đứng yên ở chỗ cũ không nhúc nhích.
Trên bờ cát, cô giống như một con rối gỗ mất đi linh hồn, vô tri vô giác để mặc nước mưa đánh vào người. Sóng biển cuồn cuộn xoắn tới, đánh sâu vào. Cô đứng không vững, ngã ngồi xuống bờ cát.
Trễ thêm chút nữa, thủy triều dâng cao, sóng cuộn đến, cô sẽ ngập đầu mất!
Hắn chạy nhanh tiến lên, bám lấy thắt lưng cô kéo lui về sau.
“Cô đang làm gì vậy! Thời tiết thế này còn không mau về nhà, muốn xuống đáy biển làm bạn với tôm cá hay sao?” Hắn không vui, giọng nói thoáng có chút nghiêm khắc.
“Nhà…” Nàng khẽ nhắc lại chữ quen thuộc, trái tim xúc động run run.
Làm sao trở về? Cô không có nhà, không thể quay về…
Cao Dĩ Tường tự biết mình nói lỡ, áy náy trầm mặc.
“Nói cho tôi biết đi, phải làm sao mới có thể về nhà?” Cô nhớ nhà, cô muốn trở về…
Hắn đang muốn há mồm, thân hình cô đã mềm nhũn, ngã vào lòng hắn rồi mất đi tri giác.
Cao Dĩ Tường đời này cũng không chịu bị điều gì níu giữ, chỉ thích cô độc một mình, từ trước đến giờ chỉ quen tiêu sái tự tại. Hắn chưa bao giờ biết đến, quan tâm đến một người ngoài bản thân mình là một chuyện khó khăn đến vậy.
Cô phát sốt, hắn mời bác sĩ đến khám bệnh, đúng hạn đút cho cô uống thuốc, nhưng cô cứ luôn tránh rồi lui, lui rồi lại tránh.
Ý thức của cô trước sau vẫn hỗn độn không rõ. Đang ngủ cũng rơi lệ, lúc nửa tỉnh nửa mê lại khóc lóc thì thào: “Con muốn về nhà… Con nhớ nhà…”
Có khi cũng gọi cha mẹ, gọi Lạc Lạc. Hắn nghĩ, đó là tên của em trai cô. Cô sợ bị vứt bỏ cô đơn, trong lúc mơ màng cứ ôm chặt lấy hắn, ở trong lòng hắn thút thít: “Cha, Tương Tương sợ lắm…”
Không biết từ đâu, niềm thương tiếc dâng trào, hắn ôm lấy cô, cả ngày lẫn đêm không ngừng an ủi dỗ dành: “Đừng sợ, không có gì phải sợ.”
“Nhưng mà… chỉ một mình…”
“Vậy hãy tìm một người nữa, biến thành hai người.” Hắn dịu dàng trả lời.
“Đã không còn — … Không còn ai… có thể yêu –…” Quá mờ mịt, quá mờ mịt. Tương lai, nên làm cái gì bây giờ?
“Tôi sẽ làm người để cô yêu.” Hắn khẽ nói một câu an ủi. Tay phải bị những ngón tay hoảng hốt của cô bắt lấy, nắm thật chặt. Hắn cứ để cho cô nắm, không tránh ra, có vậy cô mới lại lần nữa an ổn đi vào giấc ngủ.
Trận bệnh lần này, nhân tố tâm lý chiếm đa số.
Hắn thậm chí cảm thấy, căn bản là cô không có động lực sinh tồn. Đi đến bờ biển, kỳ thực là trong tiềm thức đã muốn làm điều dại dột rồi.
Hắn hoàn toàn không thể tránh né. Ngày ngày đêm đêm, một tấc cũng không rời khỏi, cứ ôm ấp dỗ dành những khi cô bất chợt thút thít một cách bất lực.
Đằng đẵng một tuần.
Cô ở trong lòng hắn tỉnh lại. Ngoài cửa sổ, nắng sớm trong sáng. Ánh mặt trời dừng trên mặt hắn, bừng sáng. Đó là một gương mặt nam tính rất đẹp, những sợi tóc bướng bỉnh lòa xòa trước trán. Cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy chúng ra, muốn nhìn rõ hơn một chút.
Cô nhận ra khuôn mặt này. Vào mỗi thời khắc mà sự thống khổ lo sợ không yên đến dày vò cô, hắn đã dùng vòng tay ôm ấp, lau nước mắt cho cô, lần lượt nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
Ý thức của cô chẳng phải hoàn toàn hỗn độn. Có đôi khi đan xen thực tế, lẫn vào cảnh trong mơ, phân không rõ đâu là ảo đâu là thật.
Cô biết, người luôn ôm giữ lấy cô không phải là cha, nhưng vòng tay ôm ấp của hắn quá ấm áp, đã lâu rồi không có ai ôm cô như vậy. Cô chìm đắm, không muốn tỉnh lại. Trái tim rất thống khổ, rất tuyệt vọng, không muốn đối mặt với thực tế, lại biết hắn luôn luôn bên cạnh. Trong cơn mơ màng, cô thút thít, giơ tay đánh hắn, chỉ trích vì sao muốn bỏ lại một mình cô. Cô rất cô đơn, ngay cả một người để yêu thương cũng không có. Nhưng hắn lại nói: “Tôi sẽ làm người để cô yêu.”
Chỉ một câu nói này đã dẫn dắt cô thanh tỉnh từ trong giấc mộng tận cùng của tuyệt vọng và hắc ám, mở mắt ra, một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời.
Hắn tỉnh lại từ bao giờ, chăm chú nhìn vẻ mặt có chút hốt hoảng của cô. “Có khỏe không?” Hắn cho rằng, cô hẳn là sẽ kích động đến mức nhảy dựng lên, thuận tiện thưởng cho hắn một cái tát. Dù sao, không phải cô gái nào cũng có thể chấp nhận chuyện vừa mở mắt tỉnh lại liền phát hiện mình đang nằm trong lòng một gã đàn ông xa lạ, kích thích như vậy.
Hắn ngồi dậy, co duỗi cánh tay, làm cho tay trái bị đè ép cả một đêm giảm bớt cảm giác tê dại. “Tôi nghĩ, tôi cần phải giải thích!”
“… Cám ơn!” Cô thấp giọng.
Cao Dĩ Tường nhíu mày, lập tức câm miệng. Tiết kiệm những lời biện giải dư thừa, hắn nhảy xuống giường với lấy chiếc áo sơ mi. Hôm qua lúc đút cho cô uống thuốc, bị cô nôn ói dính đầy lên áo. Hắn phải cởi ra, giặt xong liền tùy ý phơi trên lưng ghế dựa. Nó vẫn còn có chút ẩm ướt, nhưng cũng hết cách. Hắn mặc vào, rồi tùy ý cài vội mấy cái nút áo, mở cửa đi ra phòng bếp.
“Ăn bánh mì được không? Tôi chỉ biết làm món này thôi.” Chiên thêm mấy quả trứng ốp la là ok, hắn luôn không đặt nặng vấn đề ăn uống.
Cô theo sau hắn, nhìn hắn rửa nồi niêu, bắc chảo, động tác lanh lẹ chiên hai quả trứng ốp la.
“Tôi biết làm rất nhiều món ăn…” Cô nói khẽ.
Cao Dĩ Tường liếc mắt nhìn cô một cái. “Nơi này là một phòng trọ bình dân. Bà chủ rất tốt bụng, đồ dùng trong phòng bếp đều tùy chúng ta sử dụng. Nhưng trong tủ lạnh chẳng có mấy nguyên liệu nấu ăn, cô biết làm cũng vô dụng.”
“Trong nhà tôi có!” Thanh âm dừng lại… Nhưng cô đã lâu rồi không mở tủ lạnh, bởi vì cho dù có nấu cũng chẳng còn ai ăn…
“Bây giờ ý cô muốn mời tôi đến làm khách sao? Cô tự mình trổ tài xuống bếp?”
“Phải…” Hắn có muốn không? Hắn có muốn ăn không?
“Nghe qua thật hấp dẫn.” Cầm hai lát bánh mì, kẹp trứng vào rồi đưa cho cô, lại lấy từ trong tủ lạnh ra hộp sữa tươi, rót một ly cho cô.
“Đúng rồi, Tương! Ờ!”
“Nguyễn Quân Tương.” Cô nhanh chóng tiếp lời. “Tôi tên là Nguyễn Quân Tương, người nhà thường gọi là Tương Tương.”
Cái tên đó, mấy đêm trước thật ra hắn cũng đã kêu gọi rất nhiều lần, có thể dỗ dành cô từ trong cơn thút thít bình tĩnh trở lại.
“Tôi muốn hỏi, trường học đã khai giảng chưa? Cô không lên lớp, cũng không xin phép, không cần lo sao?”
“Xin phép rồi…” Lo tang gia.
“Vậy ăn xong bữa sáng này, tôi đưa cô trở về thành phố. Chắc thiếu nhiều tiết học lắm rồi, cẩn thận không lại bị đuổi học.”
Cô ngước mắt, trầm mặc nhìn hắn.
Vậy… chỉ vậy thôi sao?
Thật vất vả lắm mới nắm được một cánh tay ấm áp, cứ như vậy để mặc nó trôi qua ngón tay sao?
Cô đã rất sợ bốn bức tường lạnh như băng, phòng ở trống không ngay cả nói chuyện cũng có tiếng vang, khóc hay cười cũng không có người hưởng ứng…
Dùng xong bữa sáng, hắn từ biệt bà chủ phòng trọ rồi chở cô về thành phố. Hắn nói chiếc xe này là sau khi học hết đại học đã dành dụm được một số tiền từ tiền lương làm thêm, mua được từ tiệm bán xe cũ, nhưng tính năng không tệ, vẫn luôn theo hắn lên núi xuống biển.
“Làm thêm?” Là vì gia cảnh hay tính độc lập, cô không có hỏi.
“Đúng rồi. Tiệm chụp hình, nhà hàng, chuyển phát, tôi có không ít kinh nghiệm làm thêm. Cô không có sao?”
“Không có…” Cha mẹ luôn chăm sóc cô rất chu đáo.
“Có rảnh thì thử xem, rất thú vị.” Cuộc sống thực phong phú.
Đưa cô về đến dưới lầu nơi cô ở, hắn thay cô cởi bỏ dây an toàn rồi giao gói thuốc cho cô. “Nhớ phải uống thuốc đúng giờ, một ngày ba lần sau mỗi bữa ăn. Tôi chỉ đưa cô đến đây thôi.”
Cô yên lặng tiếp nhận gói thuốc, xuống xe, vẫn không nhúc nhích nhìn theo hắn đi xa rồi dần dần bị bao phủ trong đám xe cộ dày đặc.
Cao Dĩ Tường quay đầu lại. Cô vẫn luôn nhìn về hướng hắn rời đi, không hề nhúc nhích. Hắn thực hận bản thân vì sao thị lực lại tốt như vậy, ngay cả biểu tình mờ mịt của cô lúc này cũng thấy rõ ràng rành mạch. Hắn thở dài, đang chạy đột nhiên quay đầu xe lại, không để ý đến đám xe cộ phía sau không ngừng thúc còi kháng nghị. Hắn xuống xe, dừng lại trước mặt cô.
“Sao không vào nhà đi?”
“Tôi không biết… tên của anh.” Cô cúi đầu, nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì.
“Cao Dĩ Tường. Trời rất cao, thật rộng lớn, cho nên phải bay lên mới nhìn rõ.” Hắn trả lời như thế.
Cho nên, tất cả thống khổ cùng thoái trào đều sẽ qua đi. Thế giới thật rộng lớn, cuộc sống của cô đang muốn cất cánh. Trải qua được thời gian này, đó là trời cao biển rộng.
Thoáng nhìn thấy cô nắm chặt gói thuốc, từng đốt ngón tay trở nên trắng bệch, mỗi góc ngách trong trái tim hắn lại một lần nữa mềm dịu. Hắn đưa tay nắm lấy, xoa xoa truyền hơi ấm cho những ngón tay lạnh lẽo của cô, giống như mấy đêm trước.
“Chuyện mời tôi ăn cơm, không phải chỉ là lời khách sáo đấy chứ?”
“Không phải…”
“Vậy ngày mai tôi chờ thưởng thức tài nấu nướng của cô.” Hắn vỗ vô lưng cô trấn an. “Vào đi thôi.”
“Được…” Có lẽ hắn chỉ lừa cô, nói vậy chỉ để muốn đuổi cô vào nhà mà thôi, nhưng cô lựa chọn tin tưởng. Cô sẽ làm một bữa cơm tràn đầy thức ăn, chờ hắn đến.
“Tương Tương.” Hắn bỗng nhiên lên tiếng gọi cô lại. “Tôi chỉ hỏi một lần. Cô đến bờ biển, không phải là có suy nghĩ gì dại dột đấy chứ?”
“… Không phải.”
Vậy là tốt rồi. Hắn gật đầu. “Tối mai gặp.”