EDITOR: DOCKE
Nấu cơm? Nguyễn Tương Quân đứng trước cửa tủ lạnh, hốt hoảng nghĩ. Đã bao lâu rồi cô không tự mình xuống bếp? Cảm giác giống như là chuyện từ kiếp trước vậy.
Mẹ nói cô nấu mỳ Ý sốt rượu vang rất ngon. Cha cô thích nhất là món thịt nướng của cô. Nhưng cholesterol quá cao, cô luôn không cho ông ăn nhiều. Em trai thích ăn trứng chiên. Mỗi lần đều nằng nặc đòi trộn chung với cơm, bữa đó thể nào cũng ăn thêm mấy chén. Cục cưng trong bụng mẹ còn chưa được sinh ra. Cô không kịp hỏi cục cưng thích ăn món gì, chị hai sẽ làm cho bé ăn…
Phục hồi lại tinh thần, cô lau nước mắt, bắt đầu thanh lý tủ lạnh, đem đổ tất cả đồ ăn hư chất trong một tháng qua rồi ra chợ mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất về.
Khách sắp đến rồi, cô phải nhanh tay lên mới được. Đã lâu rồi không có người ăn mấy món cô nấu…
Khi tiếng chuông cửa vang lên, cô cũng vừa vặn bưng món cải trắng cuối cùng dọn lên bàn.
“Từ cửa đã ngửi thấy mùi hương rồi, tôi có đến trễ quá không?”
“Không có.” Hắn không có lừa cô, hắn thực sự đã đến — … Cô khẽ nở một nụ cười, nhẹ đến mức dường như không thấy, rồi dẫn hắn đi đến bàn ăn. “Chỉ là mấy món ăn gia đình, tôi không biết anh thích ăn món gì…”
Cao Dĩ Tường đi lên nhìn một lát. “Trông chúng thật là ngon. Tôi không thể chờ nổi, chỉ muốn nếm thử hương vị của chúng ngay thôi.”
“Tôi xới cơm cho anh nhé.”
“Được, cám ơn.”
Hắn ăn rất nhiệt tình. Thức ăn trên bàn gần như hết sạch. Nhưng cô vẫn lưu ý đến hắn thích ăn lạt. Khi ăn đến canh gà hầm thì đặc biệt rất từ tốn, làm như đang rất hưởng thụ, nhấm nháp từng chút hương vị.
Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp chén đũa, hắn cũng giúp cô lau bàn.
Sau đó, bọn họ ngồi ở phòng khách, mở nhạc lên nghe, vẫn cảm thấy rất yên tĩnh.
Hắn thấy phòng khách có bày biện di ảnh. Người nhà qua đời không đầy một trăm ngày, một mình sống trong căn phòng vốn tràn ngập tiếng cười vui vẻ, trong lòng cô nhất định rất không dễ chịu.
Vì thế, hắn mở miệng mời. “Cuối tuần này, có muốn đi cùng tôi đến bờ biển chụp ảnh không?”
“Chụp ảnh?”
“Chẳng phải cô muốn học chụp ảnh sao?” Hắn nhắc nhở đến lần đầu gặp cô. “Tôi là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Cô mời tôi ăn cơm, tôi sẽ dạy cô chụp ảnh.”
Muốn học sao? Thật ra không phải.
Chỉ là cô nhớ lại lúc cha còn sống, bộ dáng khi ông chọn lựa chiếc máy ảnh để mua tặng cho cô rất nghiêm túc. Sau khi tai nạn xảy ra, cô luôn cảm thấy rất hối hận, những bức ảnh cô chụp chung với người nhà quá ít. Nếu trước kia chịu chụp nhiều một chút, sẽ không phải như bây giờ, muốn ngắm nghía thêm một chút biểu cảm của bọn họ cũng không có cách nào.
“Tất cả vẻ đẹp của sự vật đều có kỳ hạn, một khi đã trôi qua, chính là trôi qua. Cho nên, chụp ảnh là một chuyện rất tốt, nó có thể lưu lại những khoảnh khắc xinh đẹp. Sau này nếu nhớ lại, liền có thể tìm về được tâm tình cùng cảm giác đương thời.” Bởi vậy, hắn học chụp ảnh, cất chứa từng chút từng chút khoảnh khắc tốt đẹp.
Nghe qua quả là không sai…
“Tôi muốn học.” Muốn giữ lại tất cả sự vật đáng nhớ bên người giờ phút này, mai sau không phải tiếc nuối.
“Được, bảy giờ sáng chủ nhật, không được ngủ quên đâu đó!”
Đằng đẵng một tháng trời, hắn mang cô theo lên núi xuống biển, dạy cô lấy cảnh thế nào, vận dụng tiêu cự, quang quyển, màn ảnh ra sao, nắm giữ kỹ xảo quay chụp. Ngoại trừ thời gian cô lên lớp, còn lại hầu như bọn họ đều ở cùng nhau. Cô học rất nhanh, cũng học rất giỏi. Hiện tại, cứ vớ lấy cái máy ảnh là sẽ chụp loạn xạ, đặc biệt là rất thích lấy hắn ra làm chuột bạch.
Cúi đầu suy xét menu nhà hàng, bị cô chụp lại.
Khuôn mặt nghiêng chuyên chú lái xe, cô cũng chụp.
Chợp mắt một chút, cô cũng chụp.
Bất kể lúc nào, ở đâu, mọi sinh hoạt trong cuộc sống hàng ngày cô đều có thể chụp. Ngay cả khi hắn ăn cơm, nói chuyện cũng không buông tha. Thậm chí hắn từng kháng nghị với cô: “Này, tôi đi toilet mà cũng chụp sao, cô biến thái quá rồi đó?”
Kỳ thực hắn rất hiểu loại cảm giác này. Lúc ban đầu khi hắn mới tiếp xúc với máy ảnh cũng là như vậy. Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu máy ảnh cũng không rời tay. Ngay cả mấy món ăn ngon trên bàn cũng ngứa tay muốn chụp lại.
Hắn không để ý chuyện mình phải là bia sống cho cô. Có chuyện để chuyên chú học tập, sẽ phân tán nỗi đau thương mất đi thân nhân của cô.
Dạo này trông cô tốt hơn rất nhiều. Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy khóe miệng cô nhợt nhạt hiện lên một nụ cười không rõ ràng.
Một ngày sau giữa trưa, hắn đang ở trong phòng rửa ảnh xử lý mấy bức hình, tất cả đều là thành quả mấy ngày gần đẩy của cô. Di động kêu vang, hắn thuận tay bắt máy.
“Alo? Tiểu La?”
“Cao đại nhiếp ảnh gia. Báo cho cậu một tin tức tốt đây. Tôi đã giúp cậu thỏa thuận xong một case rồi. Cậu có biết là đi đâu không? Là Tây Tạng nha! Nhà xuất bản đó muốn xuất bản một loạt hình phong tình đại mạc. Rời khỏi Đài Loan, đạp khắp các vùng đất trong thiên hạ, đây chẳng phải là bước đi đầu tiên của cậu hay sao. Ngẫm lại mà xem, thảo nguyên bao la, bầu trời mênh mông vô bờ, dê hợp thành đàn!”
“Từ chối.”
“A, a, tôi biết ngay là cậu nhất định sẽ rất vui mà. Không cần phải quá yêu tôi, tôi biết! Cái gì?”
“Tôi nói từ chối.” Cao Dĩ Tường lặp lại một lần nữa.
“Vì sao?” Người đại diện vô cùng sửng sốt, phản ứng không kịp. Thời gian trước hắn còn nói muốn tận mắt chứng kiến phong cảnh ở đại mạc. Bây giờ có một cơ hội tốt nhất tham gia vào một đoàn chụp ảnh chuyên nghiệp, đó không phải là điều hắn luôn theo đuổi bấy lâu hay sao?
“Tạm thời tôi không đi được.” Hắn nhớ đến Nguyễn Tương Quân. Hắn không hiểu vì sao mình lại đối xử tốt với cô như vậy. Giờ phút này, bên cạnh cô không thể không có người. Nói trắng ra hai người không thân cũng chẳng quen, nhưng bắt đầu từ khi mới gặp, không hiểu sao đã không thể yên lòng về cô.
Chậc, ràng buộc! Hắn đã nói hai chữ đó rất phiền toái, quả nhiên không sai.
“Cậu! Không cần quyết định quá nhanh như vậy. Dù sao thì mùa xuân sang năm mới khởi hành, cậu cân nhắc kỹ lại xem sao. Nếu thay đổi chủ ý thì nói lại với tôi một tiếng.” Quen biết nhiều năm, Tiểu La rất hiểu hắn. Bây giờ mà từ chối, về sau hắn sẽ tiếc hận.
Kết thúc trò chuyện, Cao Dĩ Tường đi ra khỏi phòng rửa ảnh.
Cô đang nghiêng người nằm cuộn tròn trên ghế sofa. Khuôn mặt ngủ yên xem ra thật bình tĩnh.
Hắn im hơi lặng tiếng đi đến bên cạnh cô, ngồi trên thảm lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ gần như đều ở cùng nhau. Hắn tận hết khả năng không để cô phải ở một mình. Sống trong không gian nhà rộng lớn trống rỗng, rất dễ làm cho cô bị cuốn vào lốc xoáy bi thương tăm tối, bị nỗi cô đơn cắn nuốt.
Nhưng mà, nơi này chỉ là chỗ ở tạm thời của hắn. Hắn cũng không có cách gì giữ cô lại bên cạnh lâu dài. Nên làm thế nào bây giờ?
Hắn than nhẹ, không hiểu mình có thể làm bạn với cô bao lâu.
Hắn rất hiểu biết bản thân. Hắn không thuộc loại người có thể ở mãi một chỗ, bất kể là nơi nào đều chỉ là nơi dừng chân ngắn ngủi. Đã không thể phát triển quan hệ lâu dài, vậy đừng bắt đầu thì tốt hơn.
Đúng không? Làm như vậy là đúng đi…
Năm đó, cô mười chín, hắn hai mươi tư. Hắn cùng cô vượt qua mùa đông giá rét nhất, cũng dẫn cô thoát khỏi mùa đông đen tối nhất của cuộc đời.
Năm sau, mùa xuân đã đến, cỏ cây nảy lộc đâm chồi. Hắn giúp cô xử lý căn phòng ban đầu của cha mẹ đã thuê, tìm một căn nhà không quá lớn dành cho một người ở, để cô khỏi phải thấy cảnh nhớ người.
Hắn nói: “Căn nhà này mặc dù có rất nhiều kỷ niệm, nhưng cô có thể chôn giữ nó trong lòng, khi nào nhàn rỗi có thể lấy ra nhớ lại cũng được. Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, con người nhất định phải luôn tiến về phía trước, không thể vĩnh viễn đứng yên một chỗ được.”
Cô nghe hiểu được, đem tất cả tưởng niệm về cha mẹ hóa thành những kỷ niệm trân quý nhất, chuyển ra khỏi căn nhà cũ. Họ tìm được một căn nhà cho thuê ở Thiên Giao, cách nội thành chừng 40 phút đi xe. Nhưng hoàn cảnh rất thanh u, trước nhà có một cái sân nhỏ được vây quanh bởi một hành rào trúc, trồng đủ loại hoa cỏ. Cô rất thích, hơn nữa cảm thấy hẳn là hắn cũng thích. Hắn giúp cô làm một cái hộp thư bằng gỗ tràn ngập phong cách điền viên, đặt ngoài cạnh cửa gần hàng rào trúc. Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, hắn nói với cô:
“Tương Tương, tôi phải đi.”
“Đi?”
“Công tác, mấy ngày nữa sẽ xuất phát.”
“Đi đâu? Một tuần có về tới không?” Hắn thường dẫn cô lên núi xuống biển lấy cảnh, cũng từng vì muốn chụp ảnh mặt trời mọc trên núi Ali mà hai người phải thức đêm không ngủ để chờ đợi. Cô cho rằng lần này hắn nói cũng chính là như vậy.
“Chỉ sợ không có cách nào.” Xe bán, căn nhà thuê cũng đã xử lý xong, trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không trở về.
Thế giới, không phải chỉ có một đất nước Đài Loan. Từ trước đến nay, hắn luôn muốn chạy ra ngoài, ngắm nhìn thế giới rộng lớn. Đây cũng chính là ước nguyện ban đầu khi hắn học chụp ảnh: Dùng màn ảnh thu nhận tất cả cảnh đẹp trong thiên hạ. Chưa từng có một khắc nào hắn quên đi giấc mộng của mình. Rời khỏi Đài Loan, chính là bước đi đầu tiên.
“Tương Tương, cô phải tự mình bảo tròng, tôi chỉ có thể cùng cô đến đây thôi.” Còn nữa, hắn sẽ không chống đỡ nổi, không xong.
Cô ngơ ngác, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp thu được lời hắn nói.
Vì sao lại nói như vậy? Hắn muốn đi thật lâu ư? Sau này bọn họ không thể gặp lại sao?
“Anh còn quay về đây nữa không?” Cô vội vàng hỏi.
“Ừm…” Hắn trầm ngâm thật lâu. “Nếu đến lúc đó cô còn chưa quên tôi, tôi sẽ trở về thăm cô.”
“Nhất định phải liên lạc với tôi đấy…” Không thể tùy hứng yêu cầu hắn ở lại, chỉ có thể yếu ớt khẩn cầu hắn cho cô một chút tin tức của hắn.
Ba ngày sau, hắn lên đường. Thu thập hành lý đơn giản, cứ vậy biến mất khỏi cuộc sống của cô. Một ngày, hai ngày, ba ngày, cô đếm từng ngày. Khi vừa tròn một tháng thứ nhất, trong hộp thư bằng gỗ do hắn tự chế kia, cô phát hiện ra tấm bưu thiếp của hắn. Hắn đã hứa rồi, sẽ cho cô biết một chút tin tức.
Tháng thư hai, cô nhận được một tấm bưu thiếp chụp hồ nước tuyệt đẹp. Hắn muốn để cô hình dung những cảnh đẹp mà hắn đã đặt chân đến. Sau đó nói, hắn phơi nắng đen thui rồi.
Tấm bưu thiếp của tháng thư ba là một đàn dê đông nghịt. Hắn nói về cảm xúc của mình khi lần đầu tiên bị cả đàn dê vây quanh. Còn kể rằng khi cắt lông dê, không cẩn thận bị cắt trúng tay.
Tấm bưu thiếp của tháng thứ tư là cao nguyên mênh mông vô bờ. Hắn nói cũng may hắn không mắc chứng sợ độ cao. Cảnh sắc thật sự rất rộng lớn.
Bưu thiếp tháng thứ năm, hắn nói các cô nương ở Tây Tạng uyển chuyển hàm xúc đa tình. Có nhân viên đồng hành công tác, lập tức làm giảm bớt nỗi buồn tha hương.
Tháng thứ sáu, hằn hàn huyên về tín ngưỡng dân tộc ở địa phương. Cuối thư còn kèm thêm một câu: Còn nhớ tôi không?
“Còn nhớ tôi không?” Cô biết ý tứ của hắn trong câu hỏi này.
Nhớ, hắn sẽ tuân thủ lời hứa, trở về thăm cô; Còn nếu đã quên, từ nay sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Thì ra, cái mà hắn gọi là “Chỉ sợ không có cách nào”, là đằng đẵng nửa năm. Có khi, cô lên lớp học được một nửa, có máy bay bay qua, sẽ nhìn lên bầu trời tưởng tượng không biết chiếc máy bay này bay đi nơi nào, có thể đưa hắn trở về hay không? Cô đọc câu hỏi kia, ngây ngốc hồi lâu.
Vốn dĩ cô có thể quên, thực sự có thể, nếu như hắn cứ mãi không xuất hiện.
Hắn nói về tín ngưỡng, cô không hiểu lắm. Nhưng đối với cô mà nói, mỗi một câu nói của hắn, chính là tín ngưỡng.
Trước sau cô luôn nhớ mỗi một câu nói hắn từng nói với cô, nghiêm túc qua ngày. Có hắn cùng cô vượt qua mùa đông đó, rất ấm áp. Cô có thể đem sự ấm áp mà hắn trao cho cô, cùng với những kỷ niệm với người thân cất chứa trong tầng dưới cùng của trí nhớ và tiếp tục đi về phía trước, giống như lời hắn đã từng nói với cô.
Nhưng mà –
Hắn luôn xuất hiện vào đúng những thời điểm trí mạng nhất, ngang nhiên xâm nhập vào trái tim không thể phòng bị của cô.
“Nguyễn Tương Quân!” Bước ra khỏi cửa giảng đường, phía sau truyền đến tiếng gọi to, cô dừng lại, quay đầu cười yếu ớt. “Lớp trưởng, có việc gì sao?”
“Chuyện đó!” Vốn là một nam sinh rạng rỡ như ánh mặt trời, vừa đến trước mặt cô liền có vẻ co quắp, hơi hơi đỏ mặt. “Cuối tuần khoa chúng ta có buổi giao lưu với khoa Tư Quản, cậu có muốn đi không?”
“Cuối tuần ư?” Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút. “Hôm đó là sinh nhật của mình.”
“A, là vậy sao?” Nam sinh tương đối bất ngờ. “Vậy hay là mình cũng không đi, mình! Cậu!”
Sinh nhật của cô có liên quan gì với hắn chứ?
Cô hiền lành nhợt nhạt nhắc nhở hắn. “Cậu là chủ sự mà.”
“A, đúng vậy!” Hoàn toàn đã quên mất chuyện này.
Nam sinh nhụt chí xụi vai xuống.
“Hôm đó mình cũng có hẹn rồi.” Cô nói thêm một câu.
“Vậy hay là… Buổi chiều cậu có rảnh không? Mình chúc mừng cậu trước?”
Nguyễn Tương Quân chăm chú nhìn hắn một lát, gật đầu. “Được.”
Vì thế, hắn đưa cô đi dạo phố, xem phim, chơi trò chơi giành được cho cô một con chó bông thật lớn làm quà sinh nhật. Rõ ràng hắn bị mắc chứng sợ độ cao, còn học đòi lãng mạn cùng cô ngồi vòng đu quay. Tên này thích cô, hầu như cả lớp đều biết. Chính hắn vẫn không phủ nhận, theo đuổi rất nhiệt tình, cũng thật chân thành.
Nếu như, nếu như người kia vẫn mãi không xuất hiện, nói không chừng cô sẽ trân trọng người trước mắt, sau đó từ từ động lòng, gửi gắm tình cảm của mình. Cô nghĩ mình sẽ như vậy.
Cố tình, hắn lại xuất hiện.
Ngay vào cuối tuần đó, sinh nhật của cô, cũng là kỳ hạn cuối cùng cô định ra cho mình.
Kỳ hạn đó là một ước định cô tự đặt ra cho mình. Cô nói với bản thân – Hai mươi tuổi, bước qua một gia đoạn mới của cuộc đời, nếu hắn xuất hiện, cô sẽ không chút do dự trao thân cho hắn. Nếu không có, cô sẽ đem ký ức về mùa đông năm đó cùng với một hộp chứa đầy ảnh chụp và một thùng bưu thiếp, thu hồi tất cả, sau đó tiếp nhận con đường mới, con người mới.
Ngày đó, cô đợi mãi cho đến đêm, thức ăn trên bàn cũng lạnh.
Ngửa đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã là mười một giờ năm mươi phút, tuổi mười chín sắp qua. Cô thong thả thu dọn những bức ảnh được bày ra khắp giường, đầu ngón tay không muốn xa rời, mơn trớn từng khuôn mặt của hắn: chính diện, bên sườn, hắn chuyên chú, hắn nói chuyện, hắn nhấm nháp món ngon, hắn tựa vào vai cô chợp mắt… Có nhiều khuôn mặt như vậy, khắc thật sâu trong trái tim cô, trở thành kỷ niệm sâu nhất, không muốn xa rời nhất của tuổi mười chín.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, cô tiến ra mở cửa. Bất ngờ nhìn thấy người đàn ông ấy trở về, phong trần mệt mỏi, mặt đầy vẻ phong sương.
Người đàn ông đã biến mất khỏi cuộc sống của cô đằng đẵng sáu tháng trời, hôm nay lại trở về.
“Hi! Đã lâu không gặp.” Cao Dĩ Tường đứng ngoài cửa râu không cạo, mái tóc dài bị gió thổi loạn, toàn thân đều mang dáng vẻ lang thang nhưng lại hào sảng, gợi cảm đến chết người.
Cô chỉ ngây ngốc, khó tin nhìn hắn.
“Ánh mắt đó là sao đây? Không phải đã quên tôi rồi đấy chứ?” Hắn nửa đùa nửa thật.
Cô lắc đầu, lại lắc đầu, nói không ra lời. Nước mắt rơi xuống vừa nhanh vừa vội, ngay cả cô cũng không biết vì sao.
“Tương Tương, sinh nhật hai mươi tuổi vui vẻ.” Hắn dịu dàng nói nhỏ.
“Anh… nhớ ư?” Hắn gấp gáp trở về, hơn nữa còn nhớ được ngày này – … Cô câm lặng, trái tim trầm luân nhanh đến nỗi chính cô cũng không thể khống chế.
“Đương nhiên.” Vốn dĩ đặt vé đi chuyến đầu tuần tới, nhưng lòng hắn luôn nhớ hôm nay là sinh nhật của cô nên đã vội vàng kết thúc công tác chụp ảnh, về sớm một ngày. Hắn vừa xuống máy bay liền chạy thẳng đến nhà cô. Cứ cảm thấy, ít nhất sẽ nói với cô một câu “Sinh nhật vui vẻ”.
Đối với người khác mà nói, sinh nhật có lẽ chẳng có gì quan trọng, nhưng nó lại là ngày dễ dàng làm cho cô nhớ đến người nhà nhất. Hắn không muốn để cô một mình mang theo bi thương, cô linh vượt qua sinh nhật lần thứ hai mươi này.
Cho nên, hắn gấp gáp về sớm một ngày.
“Không hoan nghênh tôi cùng cô trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi sao?”
Hắn không có cơ hội nói nữa, bởi vì vòng tay ôm xiết cùng nụ hôn triền miên của cô đã không cho hắn có thời gian rảnh để suy xét hay mở miệng.
Tất cả chuyện này đã xảy ra như thế nào? Sáng sớm, khi ánh rạng đông từ song cửa sổ chiếu lên da thịt lõa lồ của hắn, Cao Dĩ Tường rơi vào trầm tư thật sâu. Vòng tay ôm xiết của cô khiến hắn xác nhận mình thật sự được hoan nghênh. Đầu tiên, bọn họ dùng cơm. Thưởng thức những món ăn gia đình hiếm hoi hồi lâu, hắn mới phát hiện trên bàn hầu hết đều là những món ăn yêu thích của hắn.
Sau đó hắn đi tắm, gội rửa sạch sẽ. Toàn thân khoan khoái trở lại phòng khách, cùng cô tán gẫu về cuộc sống trong nửa năm qua, kể cho cô nghe những cảnh đẹp khắp nơi mà hắn được chứng kiến.
Hắn tặng cho cô một cái chuông gió thủ công, nói với cô: “Khi nhìn thấy nó, liền cảm thấy cô hẳn là sẽ thích, liền mua ngay.”
Bọn họ có uống chút rượu, nhưng cũng chỉ là một chút, không đến mức say sưa.
Sau đó lại tiếp tục tán gẫu, bọn họ dựa vào nhau càng lúc càng gần. Nhớ mang máng, đầu tiên cô hôn lên môi hắn trước, hắn theo trực giác đáp lại. Sau đó dây dưa thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, bạo liệt. Từ sofa xuống đến sàn nhà, quần áo từng món từng món rời khỏi thân thể họ. Hắn hôn lên môi cô, rồi đến gương mặt, gáy, bộ ngực cùng với mỗi một tấc da thịt. Sau đó, phấn khởi tìm kiếm đến vùng ẩm ướt mà nhuyễn ngấy của cô, xâm nhập thật sâu. Nghe thấy tiếng rên đau khe khẽ của cô, lý trí thoáng chút trở về, hắn đứng dậy, lùi lại, ôm lấy cô đi đến chiếc giường đôi mềm mại, lại một lần nữa thong thả đẩy vào, dịu dàng dẫn đường cho cô. Qua đi, hắn không rời khỏi cô, tựa như mấy đêm đầu tiên quen biết cô, dùng vòng tay ôm ấp dày đặc che chở cô. Cả hai cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Hắn chỉ còn nhớ đến đó thôi.
Hắn không phải là một tên xử nam ngây ngô, duyên đến vô tình cũng đã từng có đến mấy lần nam nữ hoan ái, nhìn nhận chuyện này không đến mức nghiêm trọng. Hơn nữa, cô cũng đã trưởng thành, hắn chẳng cần phải có cảm giác tội lỗi như kẻ dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ. Mà đêm qua, tất cả thậm chí đều do cô chủ động khỏi đầu.
Vấn đề là – Làm sao có thể cùng cô phát triển đến bước này? Hắn nghĩ cũng không hề nghĩ đến.
Nghiêng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt còn đang ngủ say của cô. Cô ở trong lòng hắn, ngủ thật sự an ổn.
Với cô mà nói, cô giống như một lữ nhân vùi thân trong trời băng đất tuyết, đã lâu không có ai bầu bạn, nếu có thể tìm được sự an ủi, sẽ lập tức ngả vào hấp thu ấm áp. Cuộc sống của cô trong lúc thoái trào, người luôn ở bên cạnh cô là hắn, làm cho cô ỷ lại, leo lên.
Chuyện này cũng không khó lý giải, cô cần có một người bạn.
Còn hắn thì sao? Vì sao hắn cũng tùy vào bước đi rối loạn, tham gia vào trận tình kích động đêm qua? Hắn điều chỉnh góc độ, để mình có thể cẩn thận nhìn ngắm gương mặt cô rõ ràng hơn.
Nửa năm qua, mỗi khi đến một chỗ, hắn đều nhớ gửi vể cho cô một ít tin tức chứ không giống như cánh diều đứt dây, mất đi liên hệ. Việc này trước nay hắn chưa từng làm với ai bao giờ.
Có những đêm thanh vắng ngồi một mình một chỗ, trong đầu hắn cũng vài lần hiện lên hình bóng của cô, thử đoán xem bây giờ cô thế nào, cuộc sống có thuận lợi vui vẻ hay không, có còn lén lút mỗi khi không có ai bên cạnh lại cầm di ảnh gia đình tưởng nhớ mà rơi nước mắt hay không…
Kết thúc công tác liền muốn trở về làm bạn đúng ngày sinh nhật cô. Thấy cô nấu một bàn đồ ăn, một mình đối mặt với bốn bức tường, trong lòng lại hơi hơi chua xót.
Thấy cô hốc mắt rưng rưng, chủ động ôm, bản năng đàn ông khiến hắn thầm muốn cùng cô thân mật hơn nữa.
Hắn tựa hồ, có chút hiểu được!
Vướng bận, ngay từ đầu đã có. Hắn không thể nào tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân do đâu, nhưng chân chân thực thực đã ghi tạc hình bóng cô trong đầu. Cô ở trong lòng hắn đã có một vị trí độc đáo mà người khác không thể có được. Hắn không định vị nó là tình yêu, như vậy rất trần tục. Đâu phải hắn chưa từng yêu, nhưng từ khi bắt đầu đến khi kết thúc một mối tình, chưa từng có ai để lại dấu vết gì trong lòng hắn được. Hắn nghĩ, mối quan hệ này so với tình yêu còn đặc biệt hơn nhiều, có lẽ gọi là hồng nhan tri kỷ, đôi bên đồng cảm thông hiểu lẫn nhau.
Thân thể mềm mại trong lòng hơi cựa quậy, mở mắt ra.
“Chào buổi sáng.” Hắn tươi cười với cô.
“Ơ, chào.” Cô sửng sốt, đỏ mặt kéo cao chăn. Ánh mắt đảo liên hồi, cố tình tránh né không nhìn hắn.
“Tìm quần áo sao? Hẳn là ở phòng khách.” Nếu như hắn nhớ không lầm.
“Ơ…” Hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn để người trần xuống giường, rồi khi trở về đã mặc xong chiếc quần dài, hơn nữa còn thu hồi quần áo hôm qua bị phân tán ở phòng khách.
“Nếu không ghét bỏ tôi chỉ biết làm món bánh mì trứng ốp la, bữa sáng để tôi làm cho. Cô có thể từ từ dậy cũng được, có lẽ tắm một cái sẽ thoải mái hơn.” Dù sao tối qua cũng là đêm đầu tiên của cô, không khỏe là tất nhiên. Hắn đoán, bây giờ nhất định là cả người cô đều đau nhức. Chờ lúc cô đi ra, hắn đã chiên xong trứng, đang nướng bánh mì.
“Bánh mì thích nướng giòn một chút, đúng không?” Hắn quay đầu, nhẹ nhàng vừa hỏi vừa tắt bếp. Đưa cho cô đĩa trứng bảy phần chín ba phần sống, lại quết tương dâu lên bánh mì. Cô yêu thích vị chua chua ngọt ngọt, bánh mì tách ra chấm với trứng ôp la bảy phần chín ba phần sống.
Nguyễn Tương Quân im lặng dõi theo mỗi một động tác của hắn. Nửa năm, hắn vẫn còn nhớ rõ khẩu vị cùng thói quen của cô…
“Việc học ở trường có tốt không?” Vẻ mặt hắn thoải mái, vừa thu dọn vừa thuận miệng hỏi thăm.
“Cũng tốt.” Thật ra học kỳ này còn được lĩnh học bổng nữa.
“Bạn học thế nào? Có hay qua lại không?” Tính cô sống nội tâm lại không hay nói chuyện, dễ dàng làm cho mọi người quên mất sự tồn tại của cô. Hắn lo lắng với cá tính của cô như vậy, nếu là người không có tâm chủ động tiếp cận, tìm hiểu cô, sẽ thật dễ dàng phân cô vào loại người quái gở.
“Cũng tốt lắm.”
“Ừm.” Hắn gật đầu, đưa ngón tay thay cô lau vết tương trên khóe miệng. “Cô đó, phải tham gia hoạt động lớp nhiều vào, đừng cứ nhốt mình trong nhà, như vậy không tốt cho cô đâu.” Từng câu từng chữ, tất cả đều là những lời quan tâm dặn dò cô.
Cô bỗng nhiên có một loại ảo giác, bọn họ giống như một đôi vợ chồng mới cưới, ôn tồn cùng nhau thức dậy, dùng chung bữa sáng, tán gẫu nhưng việc lặt vặt hàng ngày. Bầu không khí an lành ấm cúng rót thẳng vào tim.
“Anh thì sao? Công tác đã xong chưa?” Cô không ngờ hắn thật sự sẽ trở về. Trước nay cô chưa từng nói cho hắn biết ngày sinh của mình. Có lẽ là vài lần trước cùng cô xem tư liệu nhà cửa, hắn đã ghi nhớ trong lòng rồi không quản ngàn dặm đường xa, chạy về bên cạnh chúc mừng cô.
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn ở ngoài cửa, cô liền biết mình đã không còn cách nào tự chủ, trái tim đã chạy vội sang chỗ hắn rồi, liều lĩnh trầm luân.
“Phần việc của tôi coi như đã xong! Kế tiếp sẽ có hai tháng nghỉ ngơi.”
“Vậy, anh đã định sẽ ở đâu chưa?” Cô nhớ là trước khi xuất ngoại, hắn đã trả lại phòng rồi, bây giờ làm sao?
“Mấy chuyện vặt đó do Tiểu La quản lý, tối nay sẽ gọi điện thoại cho hắn. Có gì không?”
“Nếu như chưa có chỗ ở, tôi muốn hỏi… anh có muốn vào đây ở không? Chỗ tôi vẫn còn phòng trống.” Vốn là khách phòng kiêm nhà kho.
Hắn hơi nhíu mày, không suy nghĩ nhiều lắm, chợt đồng ý. “Tốt.”
Vốn sợ hắn sẽ buông lời cự tuyệt, Nguyễn Tương Quân lúc này mới thở ra một hơi nãy giờ vẫn nghẹn trong lồng ngực, ý cười tràn ra. Quyết định này hình như đã khiến cho cô thật vui vẻ.
“Tôi đi thu dọn một chút!”
“Không vội.” Hắn đưa tay giữa cô lại, buồn cười nói: “Ít nhất cũng phải ăn sáng xong đã chứ?”
“Ừm!” Cầm lấy miếng bánh mì quết đầy tương dâu, cô an tâm ăn sáng.
Cao Dĩ Tường bình tĩnh chăm chú nhìn cô khẽ nhếch khóe môi nở một nụ cười. Kỳ thực, cô vẫn luôn không thích ứng với cuộc sống đúng không?
“Tiểu La, tôi không qua đó đâu.”
Sao vậy? Tôi đã sửa sang lại phòng đâu đấy cả rồi mà.”
Cao Dĩ Tường rút một hơi thuốc. Từ ban công nhìn vào sẽ trông thấy hình bóng cô đi qua đi lại sắp xếp những công việc hàng ngày. Thoạt nhìn bận rộn nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng. Hắn xem, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
“Tôi có nơi khác để ở rồi.” Hắn nói với di động.
“Hồ ly tinh nào vậy? Trúng mê hồn hương rồi à?” Tiểu La không chút suy nghĩ đã thốt ra câu này.
“Cái gì mà hồ ly tinh. Ăn nói phải chú ý một chút, người ta là con gái nhà lành.”
“Nhà lành? A!” Chưa nói đối phương không đứng đắn nha, người không đứng đắn là hắn mới phải?
Hợp tác mấy năm, Tiểu La rất hiểu con người của hắn. Làm nghệ thuật thôi, chậc! Ngay cả nói chuyện tình yêu cũng vô cùng cá tính phóng khoáng. Đã chứng kiến mấy cuộc tình của hắn rồi, khi yêu thì vô cùng cuồng nhiệt, hừng hực khí thế, triền triền miên miên, nhưng khi chia tay lại vô cùng thoải mái, không mang theo một đám mây nào.
Có lẽ linh hồn hắn là một thể bất an định, làm cho hắn không thể lưu lại lâu dài bên cạnh bất cứ cô gái nào. Cũng có lẽ con gái không thể thích ứng với tính tình như cơn gió của hắn, dù đuổi theo kịp cũng giữ không nổi. Hắn là một gã tình nhân rất biết cách yêu, rất hiểu quan tâm, nhưng ai có thể chịu được bạn trai khi ở cùng nhau thì thật ngọt ngào, một khi có công tác liền đánh mất cuồng nhiệt, lên núi xuống biển mất tích cả mấy tuần lễ?
Về sau hắn nói: “Có lẽ tình yêu không thích hợp với tôi.”
Có tình yêu, nhất định bị trói buộc. Đó lại là điều hắn không mong muốn nhất.
Nếu đem cân đo giữa tình yêu và tự do, hắn lựa chọn tự do cùng lý tưởng.
Điểm này, trong lòng Tiểu La hiểu rõ. Cao Dĩ Tường ở giai đoạn hiện tại, không phải cô gái nào có thể thay đổi.
“Đạo đức chút đi. Nếu không thể hứa hẹn, vậy thì đừng trêu chọc người ta nữa.” Lỡ như đối phương nghiêm túc, không phải rất nghiệp chướng sao?
Con người hắn chỉ thích hợp chơi tình một đêm hoặc là loại con gái “Chỉ quan tâm đến những gì đã có, không cần thiên trường địa cửu”, đó mới là cặp đôi hoàn hảo.
“Quan hệ của bọn này không giống như những gì cậu nghĩ đâu.” Khóe mắt thoáng nhìn thấy cô ôm chăn bông, thân hình mảnh mai hầu như đã bị vùi lấp trong đống chăn bông xõa tung, hắn lập tức nói: “Tôi đang bận, không nói chuyện với cậu nữa.”
Tắt máy, hắn bước nhanh tiến lên tiếp nhận chăn bông. “Để tôi.” Vừa tung chăn hắn vừa nói: “Về sau mấy chuyện nặng nhọc này cứ bảo tôi một tiếng.”
“Dạ.” Cô nhợt nhạt mỉm cười, hỗ trợ lồng drap trải giường, san bằng góc chăn.
“Buổi trưa muốn ăn gì, tôi ra chợ mua.”
“Hiếm khi có ngày nghỉ, sao lại phải ở nhà làm bà nội trợ? Chúng ta đi dạo ngắm cảnh, thuận tiện mang theo máy ảnh. Tôi muốn xem nửa năm nay kỹ thuật chụp ảnh của cô tiến bộ đến đâu rồi.”
Lúc ban đầu dạy cô chụp ảnh là dùng chiếc máy ảnh đầu tiên hắn mua bằng số tiền tích tụ được trong lần kiếm tiền đầu tiên, có tình cảm rất đặc biệt. Hắn luôn giữ lại cho đến nay, sau này bởi vì thấy cô dùng tương đối thuận tay nên trước khi rời đi vào nửa năm trước đã đưa nó cho cô.
“Thật ra…” Chưa tiến bộ thêm bước nào.
Cô nuốt lại lời nói. Cô biết máy ảnh kia có ý nghĩa thế nào với hắn, cũng luôn cẩn thận cất giữ. Nhưng từ khi hắn rời đi, cô chưa từng dùng nó chụp thêm bất kỳ tấm ảnh nào.
Tìm không thấy giá trị để nắm giữ, so với trong trí nhớ, sự vật trước mắt không đủ tốt đẹp. Ngay cả niềm cảm hứng muốn chụp lại cũng không có. Nhưng mà, bây giờ hắn đã trở lại… Hắn đã trở lại, màn ảnh của cô lại có mục tiêu.
Nguyên Tương Quân chăm chú nhìn hắn, ánh mắt dần dần ấm lên.
Đằng đẵng hai tháng, ngày nghỉ của hắn hầu như đều dành hết cho cô.
Du sơn ngoạn thủ, bên cạnh nhất định có cô.
Đưa cô ra trung tâm mua sắm, dạo phố, hắn giúp cô xách đồ.
Lúc không ra khỏi nhà, cũng có rất nhiều chuyện hai người có thể làm cùng nhau: Thuê phim nhựa về xem, nói chuyện phiếm, chơi cờ, chơi ghép hình.
Cô nhất thời cao hứng, nói: ‘Không hiểu nếu muốn ghép một bức hình to bằng diện tích bức tường nhà mình thì phải mất bao lâu nhỉ? Thật muốn dùng một tác phẩm kinh điển của anh chế thành ghép hình, ghép lại dán lên bức tường kia, nhất định sẽ rất đồ sộ.”
Hắn trả lời cô: “Em điên rồi.” Vậy sẽ mệt chết mất.
Cũng có đôi khi, tự cô an tĩnh ngồi đọc sách, chuẩn bị thi kiểm tra còn hắn đọc tạp chí. Mỗi người ngồi một chỗ làm chuyện của mình, lẳng lặng làm bạn với nhau.
Đương nhiên, hắn cũng có những mối quan hệ riêng của mình, nhưng đều tranh thủ thời gian cô lên lớp để ra ngoài. Thời gian khác, hơn phân nửa đều dành cho cô.
Bọn họ cũng không có ai đả động hay giải thích gì về cái đêm chệch đường ray kia, làm như chuyện đó chưa từng xảy ra vậy. Họ chỉ dụng tâm cảm thụ, quý trọng cuộc sống có nhau bầu bạn.
Mãi đến khi, hắn lại một lần nữa rời đi.
Năm hai mươi tuổi, cô giang rộng vòng tay chào đón hắn trở về, trao gửi đêm đầu tiên. Khi một lần nữa nhìn hắn rời đi, lần đầu tiên, cô cảm nhận được nỗi đau khi tình yêu chia lìa.