Nguyễn Chính Đông cảm thấy Mạnh Hòa Bình thật sự là người có năng lực học tập rất mạnh, rõ
ràng không lâu trước đây hắn còn là một tiểu xử nam ngây thơ đúng chuẩn, nhưng từ sau khi
mình thất thân — theo cách nói của Nguyễn Chính Đông là– tiến bộ của hắn quả thực có thể
dùng câu ‘một ngày ngàn dặm’ để hình dung, hai người trong tình sự càng ngày càng ăn ý, cũng
càng ngày có thể hưởng thụ khoái cảm đến mức tận cùng, điều này làm Nguyễn Chính Đông
giống như thiếu niên mới nếm thử *** muốn ngừng mà không được, có khi thậm chí cả đêm
quấn quít lấy Mạnh Hòa Bình không tha, lần lượt đòi hỏi, muốn hắn cắm vào mình một giọt đều
bắn không ra mới thôi.
Mạnh Hòa Bình cảm thấy túng dục như vậy là không tốt, cũng uyển chuyển đề cập với Nguyễn
Chính Đông vài lần, nhưng đều bị Nguyễn Chính Đông khơi mào dục vọng, dục hỏa liền đốt từ
đầu tới chân, ngay cả mình tên là gì cũng không biết .
Mạnh Hòa Bình nhiều lần âm thầm kinh hãi. Khi cùng Nguyễn Chính Đông quan hệ, hắn giống
như dần dần trở nên không giống chính mình, có lẽ yêu Nguyễn Chính Đông, làm cho một mặt
chân thực ở đáy lòng hắn triển lộ.
Bất tri bất giác, mê luyến đã quá sâu.
Nguyễn Chính Đông cũng biết Mạnh Hòa Bình thay đổi: cùng lúc, hắn trở nên càng thêm dịu
dàng, càng thêm săn sóc, chính hắn trước kia cũng không biết say mê một người sẽ cưng chìu
đến nước này, mặc dù rất ít nói yêu ngoài miệng, nhưng chỉ cần một ánh mắt một động tác, là
hắn có thể làm cho đối phương biết rõ, y chặt chẽ chiếm lấy cả trái tim của hắn, mặt khác, hắn
bắt đầu trông coi Nguyễn Chính Đông, từ thói quen ẩm thực đến sinh hoạt, không thể mê rượu,
không thể xem đồ ăn vặt làm cơm ăn, không thể ngủ nhiều, về trễ phải xin phép, ra ngoài phải
báo cáo, canh người chặt chẽ. Đều nói ai yêu trước là thua, nhưng trước mắt xem ra tựa hồ Mạnh
Hòa Bình còn so với y khẩn trương để ý quan hệ giữa hai người hơn.
Nguyễn Chính Đông thỉnh thoảng nhớ lại cười một tiếng: cũng không biết rốt cuộc là ai yêu ai
trước.
Y tung hoành tình trường được mấy chục năm, tự do đã quen, phàm là có người nào thân mật lộ
ra ý muốn quản sinh hoạt y, y sẽ không lưu tình chút nào mà chia tay. Nhưng hôm nay, y tuyệt
không phản cảm hành động của Mạnh Hòa Bình, thậm chí cảm thấy Mạnh Hòa Bình như vậy,
quả thực đáng yêu làm mình thần hồn điên đảo.
Nguyễn Chính Đông thích hắn dùng ánh mắt tràn ngập tham muốn chiếm giữ nhìn chăm chú
mình, giống như mình là vật sở hữu của hắn, thích hắn khi thân mật dùng giọng thở dài êm ái
gọi y “Đông tử của anh”, thích bộ dáng hắn bị mình trêu chọc đỏ bừng cả khuôn mặt cho đến khi
không thể nhịn được nữa nhào lên.
Tóm lại một câu, y yêu chết cái cảm giác được Mạnh Hòa Bình yêu thương.
Mà phương thức yêu thương của y lại là. . . . . . Làm tăng sức ép hắn, đùa giỡn hắn, câu dẫn hắn.
Hôm nay giữa trưa y bồi Nguyễn Giang Tây ăn bữa cơm, lái xe đưa cô nàng quay về trường học
sau đó tạt đến công ty Mạnh Hòa Bình .
Trong sảnh, cô gái nhỏ đã quen thuộc y như cháo, tùy ý bắt chuyện liền lập tức leo lên thang máy
đến lầu 7 văn phòng quản lí. Gõ cửa tượng trưng, ngông nghênh đẩy cửa đi vào, “Mạnh quản lí,
đã lâu không gặp .”
Mạnh Hòa Bình đang ngồi ở trước bàn làm việc đùa nghịch di động, lên tiếng trả lời quay đầu
vừa thấy, vội vàng đứng dậy nghênh đón, trong tươi cười cũng che dấu không được kinh hỉ, “Sao
hôm nay muốn tới đây?”
Tuy rằng tách ra mới nửa ngày, nhưng bộ dạng đã lâu mới gặp này xuất hiện ở trên mặt Mạnh
Hòa Bình không giống như làm ra vẻ, Nguyễn Chính Đông rất là hưởng thụ ngồi lên bàn làm
việc của hắn, hai tay cắm ở trong túi quần, khóe môi nhếch lên một tia ý cười lười biếng, “Giữa
trưa ăn nhiều rồi, vận động thích hợp để trợ giúp tiêu hóa .”
Mạnh Hòa Bình đương nhiên hiểu được “Vận động” y nói không phải là chỉ chạy việt dã 5 km
hoặc là bơi ếch 3000 m, cám ơn trời đất trải qua mấy tháng công phòng chiến hắn rốt cục đối với
khiêu khích trắng trợn của Nguyễn Chính Đông có năng lực miễn dịch, cho nên giờ này khắc này
hắn vẫn mang vẻ mặt trấn tĩnh lảng sang chuyện khác, “Anh vừa định gọi điện thoại hỏi em buổi
tối ăn gì.”
Mà Nguyễn Chính Đông hoàn toàn không có ý phối hợp, y tự tay nâng lấy caravat màu xanh
đậm của Mạnh Hòa Bình, ngón trỏ ở trên quấn một vòng, nhẹ nhàng chậm chạp kéo Mạnh Hòa
Bình về phía mình, “Ăn anh.”
Cảnh báo trong đầu Mạnh Hòa Bình bắt đầu điên cuồng ò é rung động, nhưng tim đập đã không
thua kém nhanh hơn, hắn kiệt lực dùng giọng bình tĩnh hỏi, “Ăn thế nào?”
Nguyễn Chính Đông một tay xoắn caravat, tay kia thì dán trước ngực Mạnh Hòa Bình , cách áo
sơmi vuốt ve ***g ngực của hắn, “Lột sạch trói ở trên giường, ăn từng miếng một.”
Đạo cao một thước, ma cao một trượng, từng lời từ trong miệng Nguyễn Chính Đông nói ra làm
Mạnh Hòa Bình huyết mạch sôi sục, tự chủ trong truyền thuyết kia cũng lập tức tuyên cáo đầu
hàng. Mạnh Hòa Bình ôm eo Nguyễn Chính Đông, giống như năm tiếng trước đã áp Nguyễn
Chính Đông trên tường hung hăng hôn y.
Nguyễn Chính Đông vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi sưng đỏ ươn ướt bị hôn, vẻ mặt tựa hồ
có chút vừa lòng phản ứng của Mạnh Hòa Bình,”Xem ra anh cũng đồng ý trước khi ăn bữa đêm
thì nếm món khai vị trước.”
Mạnh Hòa Bình ôm eo y, nâng cằm y hôn hôn, do dự nói, “Ở trong này?”
Nguyễn Chính Đông nhíu mày cười cười, “Văn phòng đối với tiêu chuẩn xử nam chỉ làm tình
trong phòng ngủ thì có hơi quá, nhưng là món khai vị nha, dù sao cũng phải kích thích một ít
mới có thể là khai vị, anh nói xem?”
“Vậy. . . . . Qua sô pha bên kia ?”
Chân dài của Nguyễn Chính Đông duỗi ra ngăn hắn lại, “Đừng, trên bàn này là được.”
“Cái gì. . . . . . Cái gì?” Cho dù là từng xem qua mấy bộ GV cũng chưa từng thấy qua tình tiết
như vậy, bên tai Mạnh Hòa Bình lại bắt đầu đỏ lên, trong đầu cũng đã không tự chủ bắt đầu
chiếu phim: Đông tử trần trụi nằm ở trên bàn hắn mỗi ngày làm việc, thở gấp tách đùi ra, lộ ra
tiểu huyệt làm hắn tiêu hồn thực cốt , miệng huyệt ướt át hơi hơi khép mở, giống như mời hắn
cắm vào. . . . . .
Đầu óc của hắn đến đây đã không thể tiếp tục bổ não nữa, bởi vì thân thể hắn kêu gào phải biến
hình ảnh vừa rồi thành sự thật.
Mạnh Hòa Bình miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nói, “Anh thu dọn đã.” Nói xong đem giấy bút trên
bàn văn phòng tính cả Laptop cùng nhau đặt vào ngăn kéo, đợi hắn đứng lên mới phát hiện,
Nguyễn Chính Đông không biết khi nào thì đã cởi hơn phân nửa nút áo sơ mi của hắn, cả khóa
kéo trên quần cũng không có buông tha.
Tính khí của Mạnh Hòa Bình bị Nguyễn Chính Đông nắm trong tay, đã muốn cứng đến khô ng
thể cứng hơn, trên đỉnh đầu đỉnh tràn ra chất lỏng thấm ướt, thẳng tắp đâm đến đũng quần đang
gồ lên của Nguyễn Chính Đông .
Nguyễn Chính Đông gẩy gẩy đầu đỉnh hắn, đầu ngón tay chấm lấy một chút chất lỏng ngậm vào
trong miệng, dùng ánh mắt ý bảo Mạnh Hòa Bình thay y cởi quần. Phân thân đồng dạng nảy ra,
Mạnh Hòa Bình đưa tay vê vuốt, tay kia thì tìm lần xuống bên dưới ý đồ muốn tiến vào miệng
huyệt .
“Anh muốn vào?” Nguyễn Chính Đông nhẹ nhàng bắt lấy tay Mạnh Hòa Bình, trên mặt lộ ra
một tia trêu đùa xấu xa, “Hòa Bình, chỉ sợ. . . . . . Anh lầm thứ tự của món khai vị và món chính
rồi.”
Y thấy Mạnh Hòa Bình nhất thời không kịp phản ứng, trên mặt tươi cười càng vui vẻ, ghé bên tai
hắn thấp giọng nói, “Em hỏi anh, anh thích chơi phía trêncủa em hay phía dưới?”
Hô hấp Mạnh Hòa Bình càng thêm dồn dập, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết nên trả
lời như thế nào.
“Trả lời không được? Em nói cho anh biết đáp án của em,” Nguyễn Chính Đông đem hai tính khí
cùng nhau áp sát vào trong tay không nhanh không chậm vỗ về, cùng Mạnh Hòa Bình kịch liệt
thấp thở gấp nói, “Em thích anh chơi em bằng miệng, nhưng càng thích anh cắm vào bên dưới.
Cái đó của anh vừa to vừa dài, mỗi lần đều cắm vào trong làm tất cả đều là nước, có khi anh ra
sức, em thậm chí cảm thấy bên trong bị anh đâm nát rồi, nhưng một chút cũng không muốn anh
dừng lại, ước gì anh áp em làm làm, thẳng đến khi em bị anh giết tươi mới thôi.”
Nguyễn Chính Đông dứt lời cúi đầu, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy Mạnh Hòa Bình trong tay
mình đạt đến cao triều.
“Cho nên, ” Nguyễn Chính Đông cười hôn thanh niên mặt đỏ muốn thiêu cháy, “Em muốn bắt
nó chờ đến tối, chậm rãi thưởng thức.”