Mạnh Hòa Bình nhìn vẻ mặt Nguyễn Chính Đông, trong lòng vừa yêu vừa hận, hận không thể
giống lời y vừa nói, đặt y ở trên bàn làm làm, thẳng đến khi y chết tươi mới thôi.
“Thất vọng rồi? Đừng như vậy Hòa Bình, ” Nguyễn Chính Đông đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vành
tai hắn, “Lấy tổn thất tinh thần, em mời anh xem người thật, thế nào?”
Mạnh Hòa Bình bị y ấn ngồi xuống trên ghế làm việc bên cạnh bàn, Nguyễn Chính Đông đưa
chân nhẹ nhàng đẩy ghế, bánh xe bên dưới đẩy Mạnh Hòa Bình ra xa hai thước.
Nguyễn Chính Đông lúc này nửa người dưới trần truồng ngồi ở trên bàn làm việc, cùng Mạnh
Hòa Bình mặt đối mặt, tính khí ngẩng đầu thẳng tắp, trên thân vẻn vẹn chỉ có duy nhất một cái
áo sơmi màu xám nhạt, bộ dáng so với toàn thân trần truồng còn liêu nhân hơn.Y một tay chống
trên bàn, tay kia thì đem cúc áo trước ngực cởi bỏ từng cái, chậm rãi nói, “Em thích anh chậm rãi
cởi quần áo của em, mỗi một nút được cởi bỏ, ngay tại nút ban đầu hôn xuống, từ xương quai
xanh xuống dần, thẳng đến. . . . . .” Y cởi bỏ cúc áo cuối cùng phía dưới, “Bụng.”
Lúc này toàn ngực Nguyễn Chính Đông đã hoàn toàn triển lộ ở trước mặt Mạnh Hò a Bình, y hơi
hơi ngẩng đầu lên, lộ ra đường cong duyên dáng của cổ, hầu kết di động theo động tác nuốc
xuống di, Mạnh Hòa Bình nhìn mà một trận miệng đắng lưỡi khô, muốn nhào tới cắn cắn cổ y,
liếm ướt hầu kết y.
Nguyễn Chính Đông cởi quần áo sơ mi xong, lúc này trên người y đã không còn mảnh vải nào,
da thịt lúa mạch khỏe mạnh bóng loáng làm cho người khác không thể hô hấp, “Anh cởi hết quần
áo em, lại hôn nhiều thế này, đầu nhũ của em đã muốn cứng, cho nên lúc này anh liền mút chỗ
này của em ——” Hai tay Nguyễn Chính Đông xoa đầu nhũ của mình, ngón tay nhẹ nhàng xoa
nắn, “Đây là chỗ mẫn cảm nhất phía trên của em, em chịu không nổi khi anh đem hai đầu nhũ của
em đều mút sưng lên, phía dưới cuả em cũng , ” y phân ra một bàn tay an ủi tính khí của mình,
tay kia thì vẫn *** loạn đầu nhũ của mình, “Nhưng anh vẫn không buông tha em, một bên an ủi
em, một bên tiếp tục thay phiên mút hai đầu nhũ em, Hòa Bình, em. . . . . . Em đã nói với anh qua
bao nhiêu lần rồi, em chịu không nổi. . . . . . Chịu không nổi này. . . . . . Anh xem, anh mút chỗ
này của em . . . . . . Đều sưng thành bộ dáng gì rồi . . . . . . Hòa Bình, Hòa Bình, đừng mút nữa. . .
. . . Anh muốn mút hỏng đầu nhũ em sao. . . . . .”
Hai mắt Nguyễn Chính Đông nhắm lại tùy ý rên rỉ, giống như lúc này Mạnh Hòa Bình thật sự
vùi đầu mút lấy đầu nhũ y, làm y khoái cảm liên tục, trong miệng không ngừng kêu đau.
Mạnh Hòa Bình không chớp mắt một cái nhìn chăm chú vào hình ảnh tươi đẹp mị đến mức tận
cùng trước mắt , Nguyễn Chính Đông rên rỉ tựa hồ đem hồn phách hắn đều câu đi, hắn kìm lòng
không đậu đứng lên, giống như đã bị mê hoặc loại chậm rãi đến gần Nguyễn Chính Đông.
Nguyễn Chính Đông mở hai mắt ra, tay đang đầu nhũ mình nhẹ nhàng chắn ở trước người Mạnh
Hòa Bình, y thở khẽ cười nói, “Hòa Bình anh chỉ xem không thể tham dự biểu diễn , anh không
thể chạm vào em.”
Mạnh Hòa Bình trong lòng yên lặng nói hắn là người biểu diễn, nhưng chung quy không dám cãi
Nguyễn Chính Đông, bởi vì hắn biết, nếu không theo quy tắc trò chơi của Nguyễn Chính Đông,
hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nguyễn Chính Đông cười cười, “Nếu anh muốn nhìn càng thêm rõ ràng, em cho phép anh đến
gần hơn tí. Nhưng, ” y lại cường điệu, “Không thể chạm vào em.”
Mạnh Hòa Bình gật gật đầu, dùng sức nuốt nước miếng.
“Như vậy, biểu diễn tiếp tục.” Nguyễn Chính Đông tuyên bố. Trên đỉnh tính khí của y không
ngừng tràn ra chất lỏng trong suốt, trôi xuống cả tay y, trên tay y cũng dính khắp nơi, “Phía trên
của em bị anh mò càng ngày càng ẩm ướt, vì thế anh hỏi em, đem mặt sau cũng ẩm ướt được
không. Em nói, anh muốn làm như thế nào. Anh nói, anh chỉ cần dùng ba ngón tay, là có thể đem
phía sau em làm cho chảy nước .”
Nguyễn Chính Đông mở ra hai chân, lộ ra tiểu huyệt giữa mông, “Em vừa nghe anh nói như vậy,
phía sau đột nhiên có một loại ảo tưởng, giống như đã bị anh cắm ướt, thậm chí cảm thấy có
nước chảy ra, sợ tới mức em theo bản năng co mông, chặn lại dòng nước không biết từ đâu đến .
Bên trong cũng không biết vì sao đột nhiên một trận ngứa, ngứa cả tim cả phổi. Em nói anh
nghe, anh nói, đây là bởi vì em muốn anh, muốn đến lợi hại. Em nói, em dĩ nhiên muốn anh. Anh
trước tiên đem ngón tay em liếm ướt,” Nguyễn Chính Đông nói tới đây, đem ba ngón tay trái
mình ngậm vào miệng, bắt chước động tác mập hợp rút ra cắm vào, sau đó rút tay ra thăm dò
miệng huyệt phía sau.
Mạnh Hòa Bình cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm tiểu huyệt kia đã bị mình hoàn toàn khai phá,
mặc dù vẫn hơi khô , nhưng ngón tay mang theo nước bọt cũng không có phí bao nhiêu khí lực
liền đâm đi vào. Miệng huyệt mẫn cảm rất nhanh co rút lại, gắt gao vây lấy ngón tay ở bên trong.
Mạnh Hòa Bình nhớ tới tiểu huyệt này tối hôm qua mới ngậm lấy phân thân thô to của mình, khi
đó nó cũng co lại giống như bây giờ , đem phân thân chặt chẽ vây ở bên trong, không để cho
mình rút ra. Lúc ấy Nguyễn Chính Đông nằm ở dưới người mình, hai chân ôm lấy eo mình, cả
người đều dán chặt lấy mình, miệng càng không ngừng kêu tên của mình, bộ dáng hốc mắt rưng
rưng cùng vẻ mặt cao ngạo trước mắt chồng lên một chỗ, làm Mạnh Hòa Bình hoàn toàn đánh
mất lý trí, biết rõ Nguyễn Chính Đông nhất định sẽ rất tức giận, lúc này cũng bất chấp .
Hắn cấp bách khó dằn nổi đem ngón tay đâm sâu ở trong tiểu huyệt của Nguyễn Chính Đông rút
ra, thay vào đó là phân thân sớm cứng đến trướng đau của mình, đầu đỉnh cực đại cơ hồ là có chút
thô lỗ đâm vào tiểu huyệt, nhục bổng to và dài tiến vào. Lửa nóng ở tràng vách nhiệt tình dán lên
, kẹp chặt cự hành sâu ở trong tiểu huyệt .
“Hòa Bình anh –” không đợi Nguyễn Chính Đông nói xong, Mạnh Hòa Bình đã đem hai chân
thon dài của y đặt tại đầu vai bắt đầu mãnh liệt ra vào, mỗi một cái đều mãnh liệt đâm thật mạnh
vào điểm mẫn cảm của y, Nguyễn Chính Đông bị hắn đâm nửa người dưới hư nhuyễn vô lực, hai
tay gắt gao nắm chặt lấy mép bàn mới miễn cưỡng duy trì được tư thế trước mắt .
“Hòa Bình,em ngồi không vững . . . .” Nguyễn Chính Đông thở gấp nói, Mạnh Hòa Bình buông
hai chân y xuống, ý bảo y vòng qua trên lưng mình, trên thân hơi hơi nghiêng về phía trước, cánh
tay ôm eo y, trên môi y hôn hôn, khẽ nói, “Không sao, anh ôm em.”
Nam căn thô to từng chút một đâm vào tiểu huyệt ướt đẫm không ngừng nghỉ, tiếng nước ***
mỹ ở phòng làm việc an tĩnh lý nghe qua phá lệ vang. Mạnh Hòa Bình tách cái mông rất tròn
ngạo nghễ ưỡn lên của Nguyễn Chính Đông, làm phân thân mỗi một lần rút ra đưa vào đều có thể
xâm nhập vào nơi sâu nhất của tiểu huyệt . Tuyến tiền liệt của y bị đầu đỉnh cực đại đâm vào đến
run lên, khoái cảm chìm ngập giống như thủy triều cắn nuốt Nguyễn Chính Đông , tiểu huyệt y
đã ướt không còn hình dáng, chất lỏng trong suốt theo nhục bổng ra vào mang ra ngoài miệng
huyệt, thấm ướt nơi tính khí hai người kết hợp, ngay cả trên lông mu đều ẩm ướt một mảnh.
“Hòa Bình, anh, anh đâm quá sâu. . . . . . Em không xong, Hòa Bình, em. . . . . . A ——” Nguyễn
Chính Đông rốt cuộc không thể thừa nhận từng cơn sóng khoái cảm mãnh liệt, chỉ cảm thấy
trước mắt tối sầm, tính khí ở hạ thân phun ra bạch trọc. Cùng lúc đó tràng vách co rút chặt lại,
xoắn Mạnh Hòa Bình rốt cuộc khống chế không được tinh hoa, đem dịch thể nóng bỏng đút sâu
trong tiểu huyệt .
Nguyễn Chính Đông bình phục hô hấp, vô lực tựa vào trên người Mạnh Hòa Bình. Mạnh Hòa
Bình hôn lên khóe mắt y một cái, một bàn tay khoát ra phía sau y, tay kia thì nâng mông y lên ,
từ trong tư thế hai người mập hợp ôm lấy y, đi đến sô pha.
Hai tay Nguyễn Chính Đông choàng lấy cổ của hắn, bản năng kẹp chặt nam căn trong tiểu huyệt
tuy rằng vừa bắn tinh qua nhưng vẫn lớn kinh người. Theo cước bộ Mạnh Hòa Bình tiến lên ,
phân thân thô to nóng bỏng trong cơ thể y va chạm, đầu đỉnh vô tình hay cố ý chạm vào tuyến tiền
liệt bị nghiền nát, hạ thân Nguyễn Chính Đông cơ hồ nhuyễn thành một vũng nước, thẳng đến
khi Mạnh Hòa Bình nhẹ nhàng đặt y trên sô pha, thân thể y vẫn quấn quít lấy Mạnh Hòa Bình,
giống như chưa muốn dừng.
Mạnh Hòa Bình cẩn thận đem tính khí rời khỏi từ trong cơ thể y, ngón tay xoa lên miệng huyệt
có chút đỏ, áy náy nói, “Đông tử, thực xin lỗi.”
“Hử?” Nguyễn Chính Đông giương mắt nhìn hắn, theo thói quen đưa tay khoát lên tai của nhẹ
nhàng vuốt ve.
“Em, em vừa rồi bảo anh không được chạm em, anh vừa rồi. . . . . . Rất làm loạn, có làm đau em
không?”
Khóe miệng Nguyễn Chính Đông khẽ cong lên, ngữ điệu lười biếng nói, “Đêm nay, chờ xem em
phạt anh thế nào.”