Nguyễn Chính Đông lớn mật lộ liễu trêu chọc làm Mạnh Hòa Bình không hề có lực chống đỡ,
thanh niên tuấn mỹ người trần truồng quỳ trước mặt hắn, cái mông nhếch lên cao cao, tiểu huyệt
ướt đẫm mở ra co lại ngậm lấy ngón tay của hắn, mà giọng nói lại mời gọi hắn .
Người yêu của hắn đang khát vọng hắn, cũng như mình khát vọng y. Hạ thân Mạnh Hòa Bình
căng thẳng một hồi, rốt cuộc nhịn không được. Tuy rằng cách một tầng xe mỏng manh là ngựa
xe như nước người đến người đi, mà hắn ở trong xe nhỏ hẹp hạ thể lõa lồ, tính khí phình to nhô
lên thật cao, đầu đỉnh nhỏ nước, chỉ muốn đem tiểu huyệt chặt khít trước mắt đâm vào cho ***
thủy tràn ra, làm cho đối phương dưới hạ thân mình kêu khóc bắn không ngừng, tiểu huyệt bị
phân thân thô to làm đến sưng đỏ rót đầy dịch thể nồng đặc của mình.
Mạnh Hòa Bình rút ra ngón tay ướt đẫm của mình, ngón tay từ rừ xoa bóp đáy chậu đối phương,
Nguyễn Chính Đông bị hắn xoa hạ thân như nhũn ra, tiểu huyệt không có chứa thứ gì, càng cảm
thấy trống rỗng. Y vặn vẹo phần eo, hai tay đưa ra phía sau lưng tách hai cánh mông mình, đem
tiểu huyệt đã ướt thành một mảnh hoàn toàn hiện ra ở trước mắt Mạnh Hòa Bình.”Hòa Bình
đừng sờ nữa, mau cắm, bên trong ngứa chịu không nổi . . . . . .”
Miệng huyệt lúc mở lúc khép làm tầm mắt Mạnh Hòa Bình chặt chẽ khóa kín, hình ảnh mê hoặc
đến mức tận cùng gây cho hắn kích thích cảm quan trực tiếp mà mãnh liệt, cơ hồ quên hô hấp.
Ngón tay của hắn ở miệng huyệt nhu ấn vài cái, đỡ lấy tính khí, đầu đỉnh đặt ngay miệng huyệt
ma sát đảo quanh, tiểu huyệt khẩn cấp càng mở lớn hơn, lại bởi vì đầu đỉnh quá mức cực đại mà
không thể chủ động nuốt vào. Miệng huyệt đã cảm thụ được sự ẩm ướt *** mỹ, bên trong lại
chậm chạp không chiếm được thỏa mãn mà càng cảm thấy khó chịu.
Nơi tư mật của Nguyễn Chính Đông như nước tràn thành lụt, ẩm ướt không còn hình dáng, ngay
cả khe mông đều phiếm thủy quang, thắt lưng cũng mềm nhũn không đứng dậy nổi. Khi y nhịn
không được vừa muốn mở miệng thúc giục , phân thân thẳng tắp lập tức đâm vào tiểu huyệt ướt
đẫm, nhục bổng tráng kiện đâm vào miệng huyệt, ngay cả mỗi một đạo nếp uốn rất nhỏ đều bị
san bằng. Hai tay Nguyễn Chính Đông chống trên lưng ghế sô pha, hơi hơi ngẩng đầu lên, tiểu
huyệt hư không rốt cục được thỏa mãn, trong miệng không tự chủ rên rỉ, “A. . . . . . Hòa Bình,
anh lấp đầy em rồi, thật trướng. . . . . .”
Tính khí của Mạnh Hòa Bình đã ngay ngắn cắm vào, lông mu thô cứng ma sát khe mông, dương
cụ cắm trong tiểu huyệt cũng từ từ qua lại. Hắn cắn vành tai Nguyễn Chính Đông thở gấ p nói,
“Đông tử, bên trong em thật chặt.”
“Đây là cách nói uyển chuyển của ‘anh sắp bắn’ à?”
Mạnh Hòa Bình hôn lọn tóc y, “Muốn cùng em bắn.”
“Xem biểu hiện anh.”
Mỗi một cái đâm sâu của phân thân đều bị tiểu huyệt kẹp chặt , tràng vách nóng hổi bao vây chặt
chẽ, không để lại một khe hở, đầu đỉnh to lớn bị chỗ sâu nhất trong tràng thịt đè ép, khoái cảm
thẳng hướng đỉnh đầu, làm cho cả người Mạnh Hòa Bình như bị điện giật run lên, cơ hồ mỗi một
dây mạch máu đều muốn nổ tung. Hắn cố nén xúc động muốn bắn tinh, đầu đỉnh vô tình nghiền
nát tuyến tiền liệt , một lần lại một lần, Nguyễn Chính Đông rất nhanh liền chịu không được kêu
đau ra tiếng, “Đừng, đừng cọ nơi đó, sẽ rất mau bắn ra. . . . . .”
Mạnh Hòa Bình giống như hoàn toàn không có nghe thấy lời của y, hai tay nắm chặt lấy hông
của y, đẩy nửa người dưới vào, tính khí sáp nhập càng sâu, Nguyễn Chính Đông lập tức vì khoái
cảm mãnh liệt mà trước mắt biến thành màu đen, “Đừng, đừng sáp sâu như vậy, đều sắp . . . . .”
Y ngọ ngoạy mở mắt ra cố gắng xuyên qua của kính nhìn xung quanh, trên đường người đi
đường thưa thớt, ngẫu nhiên có một hai người vội vàng đi qua cạnh xe họ, không ai nghĩ ngẩng
đầu nhìn trộm tình hình trong xe.
Y cảm thấy hai tay Mạnh Hòa Bình chặt chẽ siết lấy lưng mình càng thêm dùng sức, hơn phân
nửa eo trên đều bầm rồi, mà tính khí trong cơ thể y mỗi một cái ra vào đều kịch liệt vô cùng,
trong tiếng hít thở ồ ồ của đối phương đều lộ ra cảm xúc phấn khởi bị đè nén, y không khỏi thở
dốc cười nói, “Thế nào, ngẫu nhiên chơi trên xe thực kích thích đi.”
Mạnh Hòa Bình không đáp, cúi đầu ở trên cổ và vai y mút ra một đám dấu đỏ, phân thân vẫn
chôn sâu ở trong tiểu huyệt nóng ướt ra vào không ngớt.
“Chỉ cần thành thành thật thật nghe lời của em, về sau anh sẽ thích hơn . . . . . . Chậm, chậm một
chút, a. . . . . .” Nguyễn Chính Đông bị Mạnh Hòa Bình ra vào thân thể không chịu được đổ về
phía trước, tiểu huyệt rõ ràng bởi vì hắn thô bạo mà có chút trướng đau, lại càng thêm phát ra
khoái cảm mãnh liệt, phân thân dần dần ngẩng đầu, đỉnh thỉnh thoảng cọ xát lưng ghế sô pha,
đầu đỉnh mẫn cảm chảy ra chất lỏng, dây khắp nơi .
Mạnh Hòa Bình như không nghe thấy liên tục mãnh liệt đưa đẩy, hai tay phủ lên bên đùi lạnh lẽo
ẩm ướt của y, “Thoải mái không?”
Nguyễn Chính Đông thở gấp nói, “Chậm một chút.”
“Chậm làm sao em thoải mái?” Mạnh Hòa Bình nói xong, đem tính khí chậm rãi rút ra khỏi
miệng huyệt, lại lấy tốc độ chậm chạp ra vào trong huyệt, lặp lại vài lần sau Nguyễn Chính
Đông cảm thấy hậu huyệt từng trận ngứa, nhất là ở chỗ sâu càng cảm thấy khó nhịn, chỉ có
phân thân thô to nóng hổi kia liều chết ngoan sáp mới có thể hết ngứa. Y quay đầu oán hận nói,
“Tiểu xử nam, anh học xấu.”
“Vậy em thích anh tốt, hay thích anh hư.”
Mạnh Hòa Bình trấn an khẽ hôn gò má của y, hông hắn động mạnh, đâm tiểu huyệt ra tiếng, bên
trong xe lại lần nữa quanh quẩn tiếng khàn khàn rên rỉ lâu dài , “Hòa Bình, mau. . . . lại, lại đâm
mạnh cho em, bên trong rất ngứa. . . . . .”
“Có điểm sưng ,” Mạnh Hòa Bình đem phân thân rút ra một đoạn ngắn, ngón tay ấn nhu miệng
huyệt đỏ bừng, “Đau không?”
“Đau mới thoải mái hơn. . . . . . anh, anh nhanh lên . . . . .”
Mạnh Hòa Bình thở gấp, đâm vào càng thêm kịch liệt cuồng mãnh, tiếng nhục thể đánh vào nhau
càng ngày càng vang. Động tác hai người quá mức kịch liệt, ngay cả thân xe đều chấn động nhỏ.
Nguyễn Chính Đông từ từ nhắm hai mắt thừa nhận khoái cảm truyền đến từ phía sau, khởi điểm
còn nhớ không kêu quá lớn, song khi trong ngực cùng phân thân bị Mạnh Hòa Bình đồng thời
trêu đùa, cuối cùng một tia thanh minh cũng không còn sót lại chút gì ,”Hòa Bình, anh làm bên
trong em nhức . . . . . Thật thoải mái, em, em không được. . . . . .” Nơi tư mật sưng đỏ bị nam căn
thô to liều mạng làm ra nước giàn giụa, một mảnh hỗn độn, Mạnh Hòa Bình từng chút thật sâu
đâm vào, Nguyễn Chính Đông thét chói tai xuất dịch thể lên sô pha,tiểu huyệt trong cao triều
run rẩy không ngừng, mang đến cho Mạnh Hòa Bình khoái cảm cao nhất.
Tay phải của Nguyễn Chính Đông đưa ra sau lưng đè lấy eo Mạnh Hòa Bình , thở dốc nói,
“Đừng rút ra.” Mạnh Hòa Bình bắn tinh xong phân thân mềm nhũn vẫn cắm ở trong hậu huyệt y,
hai người duy trì tư thế mập hợp yên lặng hưởng thụ dư vị sau cao triều.
Cả người Nguyễn Chính Đông bủn rủn cúi đầu, mặc cho Mạnh Hòa Bình hôn sau lưng y. Trong
đầu thầm nghĩ, rốt cuộc là tiểu xử nam chưa thấy qua cảnh đời, mới đó còn thẹn thùng băn khoăn
cái này băn khoăn cái kia, chờ chân ướt chân ráo làm hết đều ném ra sau đầu rồi, mình thì không
sao cả, nhưng cái người hơi một tí là đỏ mặt . . . . ừm, vẫn là đừng nhắc hắn mới tốt.
Y ngẩng đầu vuốt vuốt tóc, ánh mắt xuyên qua cửa sổ thủy tinh hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ
thấy một con mèo đen trắng và một con chó lông ngắn màu vàng một trước một sau chui ra sau
xe họ, con mèo nằm chổng vó sưởi nắng sau tấm thủy tinh , con chó thì lè lưỡi l iếm cái bụng
trắng của con mèo, con mèo lăn qua bên cạnh trốn, vươn móng vuốt bắt lấy lỗ tai con chó, con
chó cũng không tức giận , đầu nhỏ vô cùng thân thiết cụng cụng, dùng miệng khẽ cọ cổ của nó.
Hai con ở phía sau xe lăn qua lăn lại đùa giỡn.
Nguyễn Chính Đông nhất thời nhìn mê mẩn, Mạnh Hòa Bình ôm y vào lòng, bên tai y hôn một
cái, thấp giọng nói, “Em là con mèo đó.”
Nguyễn Chính Đông cười nhẹ nghiêng đầu cùng hắn trao đổi một cái hôn triền miên. Bên ngoài
cửa sổ, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.