Chính Xuân Phong

Chương 20: Chương 20: CHƯƠNG 20




Lần trước xe rung kinh khủng như thế –theo cái nhìn đơn phía của Mạnh Hòa Bình — vì thế cho

nên hắn và Nguyễn Chính Đông khi ngồi cùng một xe luôn có chút thần hồn nát thần tính, vì

chuyện này còn bị đối phương chê cười một phen.

Mạnh Hòa Bình cảm thấy xúc động thật là ma quỷ, mà mình đã ở địa ngục. Tuy rằng luôn bị

động một phía, lại nhiều lần càng lún càng sâu trong tình sự với Nguyễn Chính Đông. Hai người

tương giao nhiều năm, Nguyễn Chính Đông đối với hắn hiểu biết như thế, thậm chí vượt xa

chính Mạnh Hòa Bình . Cho nên, hắn cự tuyệt không được Nguyễn Chính Đông. Cho tới bây giờ

vẫn vậy.

Gần đây bộ phim cẩu huyết giờ cơm chiều mà Nguyễn Chính Đông theo dõi rốt cục kết thúc , vì

thế y bắt đầu khôi phục thói quen sau khi ăn xong cùng Mạnh Hòa Bình xuất môn tản bộ. Kỳ thật

nguyên nhân căn bản là do đêm trước Mạnh Hòa Bình phản ánh Nguyễn đại thiếu gia , eo y so

với trước tăng thêm tí thịt, mà không thể nghi ngờ Nguyễn Chính Đông tuyệt đối không thể nhận

, hơn nữa cũng sẽ không thừa nhận, đây cũng là bởi vì Mạnh Hòa Bình nấu canh cá trích rất

ngon, chiên gà quá thơm , ngay cả trứng luộc trong nước trà đều ngon miệng hơn so với bên

ngoài, làm y sau mỗi đêm trên giường vận động đều biến đổi biện pháp yêu cầu ăn thêm.

Nhà Nguyễn Chính Đông cách khu trung tâm hơi xa, bọn họ bình thường sẽ chạy quanh thành

phố sau đó đi dạo công viên đêm. Nơi đó buổi tối so với ban ngày còn náo nhiệt hơn, có hoa

đăng, còn có người ca diễn. Mạnh Hòa Bình thầm cảm thấy từ sau khi mình chuyển vào nhà

Nguyễn Chính Đông , hai người liền trực tiếp tiến vào tình trạng sau hôn nhân, chỉ có lúc nghỉ

ngơi đi ra dạo phố, mới có một chút cảm giác yêu đương.

Nguyễn Chính Đông ở trong tiệm ngay cửa công viên mua một con vịt ngũ vị hương , xách ở

trong tay vừa đi vừa ăn. Mạnh Hòa Bình bất đắc dĩ, “Đi ra tản bộ là cho em tiêu hóa cơm chiều,

sao lại ăn nữa.” Nguyễn Chính Đông miệng vội vàng ăn, không thể nói chuyện, trực tiếp đem gói

to trong tay đưa đến trước mặt hắn. Mạnh Hòa Bình khoát tay, đem gói to đẩy về, “Em ăn đi.”

“Vịt này ăn ngon, xương giòn, có thể ăn với thịt. Chỉ là rất mặn, ăn nhiều sẽ khát.”

Tay Mạnh Hòa Bình chỉ về phía trước, đề nghị, “Bên kia có một chỗ bán nước, qua đó uống.”

Mười phút sau, Nguyễn Chính Đông tiếp tục cạp vịt , hai tay Mạnh Hòa Bình cầm một ly trà

chanh ướp lạnh đi theo bên cạnh y. Nguyễn Chính Đông ở cổng công viên dừng bước, tay phải

đầy dầu ra dấu, Mạnh Hòa Bình rất tự nhiên chìa cái ống hút, đưa đến trước mặt Nguyễn Chính

Đông .

Có lẽ là do thời tiết chuyển lạnh , đêm nay công viên người không coi là nhiều, hai người chiếm

vị trí hạng nhất trước sân khấu. Mạnh Hòa Bình thích nghe diễn, Nguyễn Chính Đông trước kia

đối với cái này không thể cảm thấy hứng thú, đi theo Mạnh Hòa Bình đã thấy nhiều, cũng hơi

hiểu một chút, vừa ăn mỹ thực vừa xem diễn, cũng rất vu i.

Trên đài diễn xong một màn, Mạnh Hòa Bình đứng dậy đi toilet. Hồi chiều uống hai chén canh,

vừa rồi lại một ly trà đá lót bụng, giờ rất khó chịu.

Công viên này năm trước vừa mới sửa chữa lại, công trình rất hoàn thiện, trong nhà vệ sinh đầy

đủ mọi thứ, chung quanh cũng sạch sẽ. Mạnh Hòa Bình tùy ý vào một gian phòng , đóng cửa lại.

Xả nước xong, Mạnh Hòa Bình còn chưa kịp kéo quần, liền nghe có người ở gõ gian mình. Hắn

lơ đễnh, cất giọng nói, “Có người.”

Ngoài cửa người nọ cúi đầu cười một tiếng, tiếp tục gõ cửa. Mạnh Hòa Bình có chút bất đắc dĩ

mở cửa, cho người nọ tiến vào.

“Anh đẹp trai, một mình?”

“Đúng vậy .”

Nguyễn Chính Đông khóa trái cửa, dựa lưng vào trên cửa, tay kéo vạt áo Mạnh Hòa Bình , khẽ

cười cắn môi của hắn, “Chơi với em được không?”

Hơi thở nóng như lửa như thúc tình, Mạnh Hòa Bình chỉ cảm thấy cả người nóng lên, kìm lòng

không đậu đem Nguyễn Chính Đông đặt ở trên cửa kịch liệt hôn môi, ***g ngực dán chặt nhau,

cơ hồ có thể cảm nhận nhịp đập con tim của đối phương.

Hai tay Nguyễn Chính Đông ôm lấy cổ của hắn hôn trả lại hắn, đầu lưỡi linh hoạt quấn nhau,

cánh môi ma sát đỏ bừng, khóe miệng chảy xuống nước bọt chưa kịp nuốt vào.

Mạnh Hòa Bình vội vàng hôn cằm và cổ y, hai tay đã bắt đầu cởi quần Nguyễn Chính Đông.

Nguyễn Chính Đông hơi hơi ngẩng đầu lên, thuận tiện cắn cắn cổ Mạnh Hòa Bình , “Anh à, anh

thật cởi mở nha.”

“Một giây cũng sẽ không thả em ra.”

Nguyễn Chính Đông cười nhẹ , tựa hồ tâm tình cực kỳ sung sướng.

“Làm sao vậy?” Mạnh Hòa Bình hôn khuôn mặt của y, hai tay vuốt ve mông y.

“Hòa Bình, chúc mừng anh, rốt cuộc biết tán tỉnh.” Nguyễn Chính Đông nói, đôi môi như

thưởng Mạnh Hòa Bình, hai chân thon dài trần trụi ôm lấy đối phương, “Buổi tối bên ngoài có

chút mát mẻ, em muốn anh làm em nóng, từ trong ra ngoài.”

Mạnh Hòa Bình ôm y,chần chờ hỏi, “Đứng sao?”

“Nơi này tuy rằng hơi nhỏ,” khóe miệng Nguyễn Chính Đông khẽ nhếch, “Cũng có thể chơi

được nhiều kiểu.” Y ở trước mặt Mạnh Hòa Bình nửa ngồi nửa quỳ , giật xuống quần của hắn, lộ

ra quần lót bằng bông bên người, đôi môi nóng như lửa dán lên, cách tầng lớp bông mỏng hôn

lên phân thân Mạnh Hòa Bình .

Bộ vị mẫn cảm bị trêu đùa như vậy, tuy rằng không phải trực tiếp kích thích, nhưng đủ khiến hô

hấp Mạnh Hòa Bình gia tốc.”Đông tử. . . . . .” Mười ngón của hắn sáp nhập lấy tóc Nguyễn

Chính Đông , hạ thể bị đối phương hôn qua đã có phản ứng.

Môi lưỡi Nguyễn Chính Đông sâu sắc cảm thấy được tính khí đối phương ngẩng đầu, y liếm

liếm khóe miệng, cười nhẹ nói , “Em muốn liếm ướt cả quần lót anh, sau đó mới cởi ra, ăn nhục

bổng bên trong.”

Dương cụ dưới sự trêu đùa của đối phương ngày càng cứng rắn, hình dáng bị vây trong quần lót

càng thêm rõ ràng,một vật cứng to và dài thẳng tắp dựng lều trong quần lót , cái đỉnh hồng nhuận

cơ hồ muốn nhô đầu ra.

Nguyễn Chính Đông dùng răng nanh cắn lưng quần kéo xuống một chút, há mồm đem đầu đỉnh

cực đại lộ ra ngậm vào trong miệng, cả người Mạnh Hòa Bình run lên, nhịn không được thấp

giọng thở dốc.

“Hòa Bình, muốn làm miệng của em sao?”

Nguyễn Chính Đông đặt câu hỏi làm Mạnh Hòa Bình miệng đắng lưỡi khô. Hai người bình

thường rất ít khẩu giao cho đối phương, thân thể Nguyễn Chính Đông càng ngày càng mẫn cảm,

trêu thêm một chút phía dưới liền cỏ dại lan tràn, khó dằn nổi khát cầu nam căn thật lớn đâm

chọc, hắn căn bản chẳng quan tâm “Cái mồm khác”. Mặc dù mình lần đầu tiên phát tiết ở trong

miệng Nguyễn Chính Đông, nhưng mình lúc ấy bị che mắt, tuy có thể nghiệm, lại không thấy tận

mắt. Bởi vậy vừa rồi đầu đỉnh chỉ là bị liếm một chút , khiến cho Mạnh Hòa Bình huyết mạch sôi

sục.

“Muốn.”

Hai tay Nguyễn Chính Đông vuốt ve bắp đùi của hắn, vẫn chỉ dùng miệng giật xuống quần lót

Mạnh Hòa Bình, nhục bổng cương cứng nhảy ra, cọ qua khuôn mặt của y.

Nguyễn Chính Đông nghiêng mặt qua hôn lên nó một ngụm, “Gốc cây dài như vậy, cũng có thể

làm đến cổ họng em.”

Mạnh Hòa Bình thở gấp một tay nâng tính khí, thấp giọng nói. “Đông tử, anh muốn em.”

Nguyễn Chính Đông hơi hơi ngẩng đầu, hướng hắn nhíu mày cười, mặc dù là trong nhà vệ sinh

công công nhỏ hẹp cùng người yêu yêu đương vụng trộm , y vẫn như vương giả kiêu ngạo , hai

đầu lông mày làm người ta tim đập thình thịch, cam nguyện trầm luân. Y trước đem đỉnh tính

khí nuốt vào, đầu lưỡi đâm chọc linh khẩu, cảm giác đầu đỉnh ở trong miệng trướng lớn hơn nữa,

y cố gắng thả lỏng khoang miệng cùng cơ họng, từng tí nuốt vào.

Mạnh Hòa Bình cúi đầu, không chớp mắt lấy một cái, đem hình ảnh *** mỹ này thu hết vào

mắt. Người yêu tuấn mỹ cao ngạo cúi đầu xuống phần hông hắn, đôi môi duyên dáng trong

miệng phun ra nuốt vào phân thân của hắn, khoái cảm cảm quan cùng khoái cảm sinh lý giao

nhau thật mạnh, lan tràn tới toàn thân. nhục bổng trong cái miệng nóng ướt ra sức mút lấy, đầu

lưỡi mềm mại thỉnh thoảng gảy đầu đỉnh , Mạnh Hòa Bình sảng khoái một trận da đầu run lên,

không có kiên trì bao lâu đã lâm vào cao triều.

Bên tai Nguyễn Chính Đông nghe thấy hắn không ngừng gia tăng tiếng hít thở, đem tính khí đối

phương từ trong miệng chậm rãi rời khỏi, ngón tay thoáng dùng sức xoa đầu đỉnh, Mạnh Hòa

Bình rốt cục nhịn không được bắn ra, dịch thể nồng đậm bắn lên khuôn mặt hơi hơi ửng hồng

của Nguyễn Chính Đông.

Mạnh Hòa Bình há mồm thở hổn hển, bất chấp dơ bẩn trên sàn nhà , thô bạo đem Nguyễn Chính

Đông đẩy ngã trên mặt đất, hung hăng hôn lên môi của y. Môi Đông tử của hắn bị nhục bổng

của hắn ma sát sưng đỏ không chịu nổi. Trên khuôn mặt dính đầy dịch thể mình vừa mới bắn ra,

hạ thân vươn cao, trông mị hoặc đến cực hạn.

Mắt Nguyễn Chính Đông hơi hơi nheo lại, cong ngón tay chấm lấy bạch dịch trên mặt ngậm vào

trong miệng hưởng thụ nhấm nháp, hai chân nâng lên cọ bên hông Mạnh Hòa Bình, “H ôm nay

đủ sức ghê . . . Mặc quần áo tử tế, đi theo em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.