Nguyễn Chính Đông ngồi dậy, một tay đè lên âu phục trên người mình, tay kia thì xoa ót, ngắm
nhìn bốn phía.
“Nguyễn thiếu gia, đã tỉnh?” Một giọng nói quen thuộc trêu ghẹo.
Y quay đầu nhìn nhìn người đàn ông đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, đó là người bạn
thân nhất của y – Mạnh Hòa Bình. Nhưng mà, tại sao mình lại ngủ trong văn phòng của Hòa
Bình?
Mạnh Hòa Bình đứng dậy rót cốc nước, đưa cho Nguyễn Chính Đông, “uống chút nước ấm đi.”
Một bên thu dọn chăn mền của Nguyễn Chính Đông, quần áo đã muốn vo thành một cục, treo
trên giá.
Nguyễn Chính Đông ngồi phịch ở trên sô pha, tiếp nhận cốc nước không hề có hình tượng mở to
miệng uống, sau đó mới hắng giọng một cái, “Hòa Bình, sao tôi lại ở đây?”
“Cậu hỏi tôi? Tôi còn chưa hỏi cậu mà,” Mạnh Hòa Bình đi đến trước cửa sổ vén cái rèm dày
nặng lên, Nguyễn Chính Đông theo bản năng che mắt, híp mắt nhìn ra cửa sổ ,”Ôi mặt trời này . .
. mấy giờ rồi?”
“Hai giờ rưỡi chiều. Cậu ngày hôm qua người đầy mùi rượu tới chỗ tôi, hai lời chưa nói liền nằm
gục lên sô pha, ngủ cả một ngày,” Mạnh Hòa Bình trở lại bàn làm việc của mình thu t hập tài liệu,
“Xin hỏi Nguyễn đại thiếu gia của tôi, tôi bây giờ có thể biết lý do chưa?”
Nguyễn Chính Đông vuốt vuốt mái tóc, trí nhớ bị cồn rửa dần dần lại tụ lại với nhau.
Y, Nguyễn Chính Đông, thích một người đã nhiều năm, thích không biết làm thế nào cho phải,
thích tới nỗi chỉ có thể không ngừng dùng cồn làm tê liệt bản thân mới có thể ở trước mặt người
này miễn cưỡng cười vui .
Mà riêng người đó, cho tới bây giờ đều hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí giờ phút này còn
trước mặt y, hỏi y vì ai uố ng rượu.
Nguyễn Chính Đông vuốt vuốt mái tóc hơi dài, cười vô tội với Mạnh Hòa Bình, “Còn có thể vì
cái gì, là xã giao chứ sao. Ngươi tới ta đi, đạo lí đối nhân xử thế. . . . . . ngốc như cậu làm sao
hiểu.”
Mạnh Hòa Bình nhíu mày, tựa hồ có chút không vui, “Tôi không hiểu. Giao tiếp bình thường thì
thôi, nhưng mỗi lần đi đều uống nhiều như vậy để tổn thương thân thể? Đông tử, cậu về sau ,
ráng uống ít lại, có chừng có mực.”
“Được.” Nguyễn Chính Đông từ trên ghế salon đứng dậy đi ra sau lưng hắn, ôm lấy bờ vai của
hắn, cười híp mắt ở bên tai hắn nói, “Tất cả nghe theo cậu, được rồi chứ? Đi đi đi, đi ăn cơm
thôi anh à, đói bụng muốn chết.” Nói xong không để ý Mạnh Hòa Bình nghiêm từ kháng nghị
“Tôi còn việc phải làm”, nài ép lôi kéo hắn đi.
Mời Nguyễn Chính Đông ăn một bữa đại tiệc cũng đáp ứng sau khi tan tầm đến nhà y ăn cơm
chiều, Mạnh Hòa Bình mới có thể thoát thân, trở lại văn phòng tiếp tục bán mạng cho công ty .
Bất đồng với xuất thân danh môn của Nguyễn Chính Đông , hắn là một kẻ bình dân bò đến vị trí
tổng giám đốc này, nỗ lực gian khổ hơn xa thường nhân có thể sánh bằng.
Đêm nay tăng ca, đến nhà Nguyễn Chính Đông đã hơn bảy giờ. Vừa vào cửa chỉ thấy y mặc đồ
ngủ, trong tay cầm chai rượu. Mạnh Hòa Bình tức giận, tiến lên vài bước đoạt lấy chai rượu từ
trong tay y,”Đông tử, tôi không phải đã bảo cậu uống ít lại rồi sao? Cậu bảo được nhưng tỉnh
rượu chưa bao lau lại uống rồi!”
Nguyễn Chính Đông chân trần đứng ở trước mặt Mạnh Hòa Bình , híp mắt hơi hơi ngửa đầu
nhìn hắn, có lẽ là bởi vì uống rượu , tốc độ nói hơi chậm, “Hòa Bình, tôi chờ cậu lâu lâu lắm rồi .
. . . Sắp chờ không nổi nữa. . . . . .” Nói xong đầu đặt trên vai Mạnh Hòa Bình, cả người ngã đè
lên hắn, như là mất tất cả sức lực.
Mạnh Hòa Bình trong lòng cơn tức nhất thời tiêu tan, ôm lấy y, vỗ nhẹ trấn an trên lưng y, thấp
giọng nói, “Ngại quá, Đông tử, có chút việc hôm nay không thể bỏ, cho nên đến chậm.” Hắn
không nhắc tới một chữ ban ngày Nguyễn Chính Đông bá đạo chiếm dụng giờ làm việc hắn sống
phóng túng, ngược lại trong lòng có chút áy náy thầm nghĩ, nếu mình tới sớm, Đông tử cũng sẽ
không một mình nhàm chán lại uống rượu . Vì thế đề nghị, “Đói bụng không? Chúng ta đi ăn
cơm.”
Nguyễn Chính Đông á một tiếng, lười biếng đứng thẳng người, “Đi thôi, hôm nay tôi bảo họ
làm vịt quay, một chậu thật lớn, khao khao Mạnh quản lí của chúng ta cúc cung tận tụy .”
“Vẫn là Đông tử tốt.”
“Chứ sao.”
Dưới sự giám sát của Mạnh Hòa Bình, Nguyễn Chính Đông cơm chiều không uống rượu nữa,
quy củ bới một chén cơm lớn. Cơm nước xong hai người ở trên sô pha phòng khách nói nhăng
nói cuội hàn huyên một trận, Mạnh Hòa Bình đứng dậy chuẩn bị tạm biệt, “Không còn sớm, tôi
phải đi .”
“Đi cái gì, ở đây đi.” Nguyễn Chính Đông lười biếng kéo áo ngủ của mình, “Dù sao cậu trở về
cũng một mình. Chỗ tôi so với nhà cậu cách công ty cậu còn gần hơn.”
Hai người là bạn tri kỉ lâu năm, tình cảm sâu đậm tuy hai mà một, đều coi nhà đối phương như
một nhà khác của mình, ngủ lại qua đêm cũng là chuyện thường. Mạnh Hòa Bình không nghĩ
nhiều cũng rất sảng khoái gật đầu đồng ý nói , “Chỗ cậu lái xe tới công ty chỉ cần nửa giờ, tôi
ngày mai có thể tới sớm, để tôi chỉnh lý một chút, vừa rồi vội vã tới đây, làm có chút vội.”
Nguyễn Chính Đông ném qua một câu “Tham việc”, đưa chân đá hắn đi tắm rửa, “Quần áo của
cậu đều ở chỗ cũ, tự mình đi lấy.”
Mạnh Hòa Bình tắm xong đi ra, gặp Nguyễn Chính Đông nhanh như mèo ở trong tủ lạnh lục lọi
đồ ăn, cũng đi qua nhìn thoáng, vỗ vỗ y nói, “Tôi ngủ trước, sáng mai dậy làm cơm rang trứng
cho cậu, cậu cũng đi tắm sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Chính Đông đầu vẫn chôn ở trong tủ lạnh, một tay ở bên trong bay vùn vụt nhặt nhặt,
tay kia thì đưa ra giơ giơ hướng Mạnh Hòa Bình ý bảo mình nghe được. Mạnh Hòa Bình cười lắc
đầu, lập tức đẩy cửa vào phòng khách.
Nói là phòng khách, kỳ thật cũng chỉ có một mình Mạnh Hòa Bình ở qua. Nguyễn Chính Đông
quen biết rất rộng, nhưng trừ bỏ Mạnh Hòa Bình, không để người thứ hai ở trong lòng, ở bên
ngoài dù ăn chơi đàng *** thế nào, cũng sẽ không đem người mang về nhà . Huống chi gian
phòng này trang hoàng hoàn toàn căn cứ vào sở thích của Mạnh Hòa Bình, ngay cả giường đều
giống nhà hắn.
Trên tủ đầu giường bày biện ảnh chụp hồi hai người học đại học, Nguyễn Chính Đông bảo tấm
hình này y thích nhất, bởi vậy cố ý in ra bày ở nơi bắt mắt nhất phòng. Mạnh Hòa Bình mỗi lần
ngủ đều theo thói quen thưởng thức nó. Nhìn hai khuôn mặt trẻ tuổi trong hình , Mạnh Hòa Bình
không nhịn được mặt lộ tươi cười, lẩm bẩm, “Tên này.”
Đêm khuya ngủ mơ mơ màng màng , Mạnh Hòa Bình đột nhiên cảm giác được trên người nặng
nề, hắn từ từ mở hai mắt mỉm cười, “Đông tử, có chỗ ngủ không ngủ lại đây chen chúc một cái
giường với tôi làm gì.”
Người trên thân không nói lời nào. Mạnh Hòa Bình có điểm kỳ quái mở mắt ra, ánh trăng xuyên
thấu qua cửa sổ phủ kín giường, chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng của Nguyễn Chính Đông đối diện
hắn, trong ánh mắt lõa lồ để lộ ra tình cảm quyết tuyệt sâu bên trong. Mạnh Hòa Bình chỉ tới kịp
quát lên”Đông tử” , liền bị một đôi môi mềm mại nóng hổi ngăn lại . Đầu lưỡi thừa dịp khe hở
giữa răng môi linh hoạt xâm nhập, vội vàng phác thảo đầu lưỡi của hắn,trao đổi nước bọt cho
nhau.
Rõ ràng là hơi thở quen thuộc , cũng có cảm giác xa lạ . Mạnh Hòa Bình đang buồn ngủ đầu óc
dần tỉnh táo lại, hắn vô cùng khiếp sợ đẩy ra Nguyễn Chính Đông, khuỷu tay chống trên giường
ngồi dậy, “Đông tử, cậu, cậu làm sao vậy?”
Nguyễn Chính Đông ngồi chồm hỗm trên người hắn khẽ thở, không nói lời nào. Mạnh Hòa Bình
hít một hơi thật sâu, vươn một bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt Nguyễn Chính Đông, “Đông tử, cậu
say rồi. Cậu nhìn cho rõ tôi là ai, tôi không phải bạn gái của cậu, không phải Giai Kỳ–”
Lời còn chưa dứt, Nguyễn Chính Đông đã thô bạo phất tay hắn, vươn hai tay gắt gao nắm chặt
lấy bả vai Mạnh Hòa Bình, “Mạnh Hòa Bình,tôi không cho phép. . . . . . Không cho phép cậu
trước mặt tôi nhắc tên người khác!”
“Đông tử, cậu. . . . .”
“Cho tới bây giờ vốn không có ai, cho tới bây giờ cũng chỉ có cậu! Tôi theo đuổi người đàn bà
kia, là vì cô ta năm đó bỏ cậu, làm cậu thương tâm, làm cậu khổ sở. Cho nên tôi muốn theo đuổi
cô ta rồi sau đó tàn nhẫn bỏ rơi cô ta, để cô ta cũng nếm thử xem tư vị bị vô tình vứt bỏ là như
thế nào. Mạnh Hòa Bình, người tôi yêu là cậu. Tôi liên tiếp say ba ngày mới dám nói cho cậu
những lời này. Tôi biết tôi làm như vậy, qua đêm nay, chúng ta ngay cả bạn cũng làm không
được, nhưng . . . . . . Cùng một chỗ nhiều năm như vậy, tâm ý của tôi . . . . Tôi muốn cậu biết, lại
sợ hãi nếu cậu biết.”Nguyễn Chính Đông giọng càng ngày càng thấp, cuối cùng một tiếng thở
dài, “Nhắc tới cũng kỳ, cậu càng không rõ, tôi liền càng yêu cậu.” Nói xong, y hai mắt nhắm lại,
lại một lần nhẹ nhàng dán lên môi Mạnh Hòa Bình .
Lý trí nói cho Mạnh Hòa Bình biết lúc này mình hẳn nên một tay đẩy ra người trước mặt sau đó
vĩnh viễn rời đi, cũng không biết vì sao, hắn làm không được. Cảm giác răng môi giao triền vô
cùng thân thiết vui sướng làm tim hắn tim đập nhanh, mà nước mắt trên mặt Đông tử rơi xuống,
lạnh lẽo lạnh lẽo, lại làm hắn đau.
Hắn ma xui quỷ khiến đem đầu Nguyễn Chính Đông nhẹ nhàng ấn lên hõm vai mình , nhẹ
nhàng nói, “Đông tử, đừng khóc.”