“Cái gì mà ‘ ngay cả bạn cũng làm không được ‘, hơn nửa đêm rồi nói gì đó.” Mạnh Hòa Bình
khẽ vuốt tóc Nguyễn Chính Đông , chậm rãi nói tiếp, “Đông tử, cậu hãy nghe tôi nói. Cậu nên
biết tôi luôn coi cậu là người bạn tốt nhất , vô luận phát sinh cái gì cũng sẽ không đổi.” Hắn cười
cười, giơ tay lên lau đi nước mắt trên mặt Nguyễn Chính Đông , “Đông tử, cậu thường nói tôi
thật khờ, thật sự là nửa điểm cũng không nói sai. Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, bình
thường phần lớn thời gian đều ở chung, tôi đối với việc này lại hoàn toàn không biết gì cả. Cậu
xem, làm cậu khó chịu lâu như vậy. Thực xin lỗi.”
Nguyễn Chính Đông lắc đầu, “Hòa Bình, cậu đừng nói xin lỗi với tôi. Mỗi một phút ở cùng cậu
tôi đều cảm thấy rất vui vẻ.”
Mạnh Hòa Bình chân thành nói, “Tôi cũng vậy.”
Nguyễn Chính Đông cúi đầu xuống, cười khổ thở dài.
Mạnh Hòa Bình trầm mặc một hồi, lại thấp giọng nói, “Đông tử, tôi biết tình cảm chúng ta hiện
tại có điểm. . . . . . Không giống nhau. Lời hôm nay của cậu, tôi cần một ít thời gian tiếp thu. Cho
nên, cậu có thể . . . . . Đợi tôi?”
Nguyễn Chính Đông chấn động, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hòa Bình, khàn khàn thấp giọng kêu lên,
“Hòa Bình!”
Mạnh Hòa Bình trên mặt vẫn mang theo ý cười, tay đè lại cái gáy Nguyễn Chính Đông, nhẹ
nhàng điểm trán y, ngữ điệu ngày xưa lộ ra hiếm có trịnh trọng, “Đông tử, tôi không thể mất cậu.
Cậu là người quan trọng của Mạnh Hòa Bình tôi.”
Nguyễn Chính Đông cảm động trong lòng cơ hồ muốn tràn ra, có chút chua xót nói với Mạnh
Hòa Bình , “Hòa Bình, cám ơn cậu, có những lời này của cậu, đã đủ.”
Lúc này Mạnh Hòa Bình tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhăn lại lông mày , “Chính là có một việc. . . . .
.”
“Cái gì?”
“Giai Kỳ.”
Nguyễn Chính Đông im lặng. Giai Kỳ tên đầy đủ là Vưu Giai Kỳ, là bạn gái trước kia Mạnh Hòa
Bình yêu khắc cốt minh tâm, năm đó làm cho mình ghen không ít. Sau khi Mạnh Hòa Bình bị đá
thống khổ cơ hồ tinh thần hỏng mất, nếu không phải mình ở bên cạnh an ủi hắn cổ vũ hắn, Mạnh
Hòa Bình có lẽ nhịn không qua ải này . Sau đó Nguyễn Chính Đông cực kỳ tức giận, bằng vào
bên ngoài tuấn mỹ xuất chúng của mình và nhiều năm lịch lãm trong bụi hoa ra bản lĩnh thành
công bắt được tâm cô ta, hai người quen nhau đã nửa năm, Nguyễn Chính Đông gần đây tính
toán tìm cơ hội thích hợp độc ác bỏ rơi cô ta, xả tức cho Mạnh Hòa Bình .
Mạnh Hòa Bình biết chuyện mình quen Vưu Giai Kỳ , nhưng cũng không biết mình mang tâm
tư như thế nào ‘quen’ cô ta, mình vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách thổ lộ tình hình thực tế, chỉ
sợ sẽ làm cho bản tính thiện lương khoan dung của Mạnh Hòa Bình khó có thể tiếp nhận.
Quả nhiên chỉ nghe Mạnh Hòa Bình nói, “Năm đó Giai Kỳ chia tay tôi, là chuyện giữa tôi với cô
ấy. Đông tử, lần đó đã làm phiền cậu. Tôi biết chuyện này cậu so với tôi còn thống khổ, tức giận
hơn, nhưng. . . . . cậu không nên như vậy. Trả thù cô ấy cũng không thể triệt tiêu quá khứ đau
khổ của tôi, không phải sao?”
“Tôi sẽ giải thích với cô ta. Nếu cậu cảm thấy tôi xúc phạm tới cô ta, tôi sẽ xin lỗi cô ta.”
Nguyễn Chính Đông nghĩ nghĩ, nói.
“Đông tử, cậu vì tôi mới làm như vậy , chuyện này tôi sẽ cùng cậu đối mặt. Bất quá lúc này đừng
suy nghĩ nhiều như vậy, ” Mạnh Hòa Bình mỉm cười vỗ vỗ chăn, “Còn muốn chen chung một cái
giường?”
Nguyễn Chính Đông ngồi dậy, “Tôi không muốn đang ngủ còn giành chăn với cậu.”
“Vậy trở về phòng ngủ một giấc. Ngày mai gặp.”
“Ngủ ngon, Hòa Bình.”
Nguyễn Chính Đông trở lại phòng ngủ, đem cả người mình bó chặt ở trong chăn, trái tim vẫn vì
hết thảy chuyện vừa phát sinh kịch liệt nhảy lên. Mạnh Hòa Bình quá xem trọng mình và tình
bạn, cho nên không cự tuyệt rõ ràng, thậm chí giữa Vưu Giai Kỳ và mình, hắn tựa hồ thiên về
mình hơn. Hết thảy đều rót vào một đường hi vọng cho tương lai .
Điểm hi vọng đó, mình có thể sao?
Tinh thần cao độ khẩn trương về sau trong nháy mắt thả lỏng cùng với mệt nhọc và ủ rũ, vào
một khắc cuối tiến vào mộng đẹp đó, ý niệm trong đầu của Nguyễn Chính Đông là, môi Hòa
Bình hôn thật thích, làm sao bây giờ, y hình như càng yêu Hòa Bình hơn . . . . . .
Nguyễn Chính Đông khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, trong nhà im ắng , một chút tiếng
động đều không có. Mãi đến khi rửa mặt xong vẫn ngáp mấy cái liền, gãi gãi đầu tóc lộn xộn đi
vào phòng bếp, nhìn thấy giữa bàn ăn bày hai cái bát, một cái là cơm rang trứng ánh vàng rực rỡ,
dùng nắp thủy tinh đậy lại, một cái khác là canh tôm tảo biển cùng các loại gia vị. Bên cạnh còn
có một tờ giấy vàng, trên đó viết “Cơm rang trứng để trong lò vi sóng 2 phút, canh tảo biển hâm
lại một tí, có việc thì gọi cho tôi.”
Ngay cả chính y đều không phát hiện khóe miệng của mình đang cong lên, dù chỉ một câu vô
cùng đơn giản nhưng hồi lâu cũng không muốn buông. Tuy nói trước kia Mạnh Hòa Bình cũng
thường làm thức ăn cho mình, nhưng y cảm giác bát cơm rang trứng hô m nay có một chút ý
nghĩa vượt thời đại.
Trời ạ, y vừa ăn cơm rang trứng thơm ngào ngạt vừa ở trong lòng nói với mình, ta thật sự xong
rồi.
Uống xong một ngụm canh cuối cùng , điện thoại ném ở trên bàn liền giống như có linh tính
vang lên, là tiếng chuông riêng y cài cho Mạnh Hòa Bình . Nguyễn Chính Đông không hiểu sao
cảm thấy có chút khẩn trương. Ném cho đối phương một lời bộc lộ bất ngờ lại ăn cơm trứng
người ta rang, y còn chưa nghĩ ra đối mặt người ta như thế nào.
Mãi khi tiếng chuông bám riết không tha vang lên hơn mười giây, y mới cầm di động, bấm nút
nghe, kiệt lực làm bộ như không có việc gì .
Mạnh Hòa Bình giọng nói ở trong điện thoại nghe qua luôn từ tính hơn so với bình
thường,”Đông tử, tinh thần không tệ nha ăn cơm xong rồi đi. Ngon khô ng?”
“Ăn ngon, vừa ăn xong cậu đã gọi tới, canh giờ cũng thật chuẩn.”
Mạnh Hòa Bình cười nói, “Ồ, khéo như vậy? Tôi cả sáng nay bận rộn, chuẩn bị xuống lầu ăn
cơm. Còn cậu, hôm nay có tính toán gì?”
Nguyễn Chính Đông ngồi trên sô pha, hai cái chân gác trên bàn trà, “Không có gì , không có ý
định đi ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi.”
Mạnh Hòa Bình trong giọng mang theo vui mừng, “Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ cậu lại muốn đi ra
ngoài uống rượu. Nếu lại say ba ngày, tôi không biết phải làm sao với cậu.”
Nguyễn Chính Đông thoáng chốc nhớ lời mình tối hôm qua nói với Mạnh Hòa Bình, vội khan
vài cái, bình thường nhanh mồm nhanh miệng không biết đi đâu rồi, nửa tức giận nửa lúng túng
nói, “Hòa Bình, cậu . . . .”
Mạnh Hòa Bình tựa hồ từ ngữ điệu của y nghe được cái gì, nhẹ nhàng cười, chuyển đề tài nói,
“Đúng rồi Đông tử, tôi hôm nay có chút việc, sẽ không sang chỗ cậu, tối sẽ gọi cho cậu.”
“Đã biết, cứ làm việc của cậu.” Hai người đều có cuộc sống riêng, thân nhau cũng không thể lúc
nào cũng dính với nhau, huống chi Mạnh Hòa Bình này tham việc, nếu không phải mình thường
tới công ty hắn bắt người, sợ một tuần cũng khó gặp được hai lần.
Cúp điện thoại, Nguyễn Chính Đông tiếp tục bắt chéo chân xem tivi, vừa xem vừa phỉ nhổ phim
tình cảm Hồng Kông , “Xem nội dung phim trình độ cẩu huyết sao có thể so với ta?” Ngoài
miệng phỉ nhổ , lại vẫn xem vui vẻ.
Xem liên tục tới khi tất cả đài truyền hình đều bắt đầu phát tin buổi chiều , Nguyễn Chính Đông
mới miễn cưỡng đứng lên tìm thức ăn. Cũng may nhà y tuy cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu đồ
ăn. Vừa gặm xong một quả đào mật, ăn đầy tay đều là nước, di động lại vang lên, ngón út tay
phải miễn cưỡng bấm nút nghe, thanh âm đứa em Nguyễn Giang Tây nhất thời tràn ngập phòng
khách, “Ca, anh ở nhà?”
“Ở nhà . Còn em.”
“Ôi anh ở nhà làm gì thế, nhanh chạy ra đây, em giúp anh bắt kẻ thông *** nè!”
Nguyễn Chính Đông cảm giác mình nhất định là nghe nhầm .”Bắt kẻ thông ***? Bắt gì?”
“Chính anh sang đây xem sẽ biết, vợ anh đang theo bạn thân của anh tới nhà hàng Kim Ngọc ở
đường Phong Lâm hẹn hò kìa !”
“Chờ chờ chút, Tây tử em nói ai? Vưu Giai Kỳ và Mạnh Hòa Bình?”
“Còn không phải sao, anh mau tới đi, bọn họ vừa tới không lâu, đang gọi món ăn. Em trốn ở nhà
hàng đối diện, chờ anh đó!”
Nguyễn Chính Đông ngồi không yên. Y nháy mắt trong đầu là Mạnh Hòa Bình đem dụng tâm
hiểm ác của mình nói cho Vưu Giai Kỳ làm cô ta đối với mình từ yêu chuyển hận, do đó thuận
lợi cho trường hợp gương vỡ lại lành.
“Tây tử, em trông chừng cho anh, anh lập tức tới ngay.”
Nhà hàng Kim Ngọc cách nhà Nguyễn Chính Đông rất gần, lái xe đi qua chỉ cần hơn mười phút.
Nguyễn Chính Đông không nhìn đèn đỏ một đường chạy thẳng về phía trước, trong lòng ngăn
không được ghen tuông. Biết rõ chính mình giờ phút này đi làm rối sẽ chỉ làm sự tình trở nên
càng tệ hơn, nhưng vẫn khống chế không được tâm tình bức thiết muốn gặp Mạnh Hòa Bình .
Không muốn để Mạnh Hòa Bình và Vưu Giai Kỳ nhanh như vậy phát hiện mình, Nguyễn Chính
Đông cố ý đem xe đậu ở bên đường cửa sau nhà hàng, từ cửa sau đi vào, ở cửa thang lầu chính
sảnh xa xa nhìn xung quanh.
Quả nhiên, gần cửa sổ một nam một nữ ngồi , liếc mắt một cái nhìn lại đúng là một đôi ngọc
bích. Vị trí gần cửa sổ cùng cách vách trong chỗ ngồi dựng thẳng một dãy phân cách, Nguyễn
Chính Đông lặng lẽ tiến lên, cách vách hai người bọn họ gần nhất ngồi xuống, ở vị trí này vừa
vặn có thể nghe rõ bọn họ nói chuyện.
Nguyễn Chính Đông gọi phục vụ lại đây tùy ý chọn vài món thức ăn, bên tai truyền đến thanh
âm Vưu Giai Kỳ , “Hòa Bình, anh nói Đông tử y . . . . . gài bẫy e m, là sự thật?”