Nguyễn Chính Đông ở trong lòng thở dài, hắn quả nhiên mật báo cho Vưu Giai Kỳ .
Chỉ nghe thấy Mạnh Hòa Bình nói, “Giai Kỳ, Đông tử biết anh luôn canh cánh về quá khứ trong
lòng , cho nên mới phải làm như vậy. Anh biết đây đối với em là rấ t không công bằng, nhưng em
đừng trách y, y làm hết thảy đều là vì anh , hết thảy trách nhiệm, anh sẽ gánh vác.”
“Anh và anh ta, quả nhiên là anh em quan hệ thân thiết.”
“Giai kỳ, anh. . . . . . anh và Đông tử, trong đời này đối với em có lẽ nhiều nhất ch ỉ có thể xem là
khách qua đường. Anh tin tưởng, người toàn tâm toàn ý yêu em, quý trọng em, làm bạn với em
cả đời, nhất định cách trước mặt không xa chờ em.”
“Toàn tâm toàn ý, làm bạn cả đời. . . . . . muốn tìm được một người như vậy, nói dễ hơn làm.
Hòa Bình, anh bây giờ có bạn gái chưa?”
“Chưa.”
“Phải không, nghe nói gần đây anh và Tây tử qua lại thân thiết, em còn tưởng rằng anh đang
quen cô ấy.”
“Làm sao có thể, cô ấy là em gái Đông tử, anh hiển nhiên cũng đối đãi với em ấy như em gái
mình. Dù thân cận thế nào, cũng chỉ là em gái.”
“Em thì sao?”
“Giai kỳ, nhớ lại quá khứ chỉ biết tăng thêm thống khổ, chúng ta đều đã đi về phía trước rồi,
không phải sao?”
“Đúng vậy a. . . . . . Hòa Bình.”
“Hử?”
“Không có gì, tạm biệt. À đúng rồi, còn nữa, nói giúp em với Nguyễn Chính Đông , đừng để em
gặp lại hắn ta!”
Nói xong một trận tiếng vang kéo ghế, giày cao gót giẫm đạp lên đá hoa đi xa.
Nguyễn Chính Đông nhắm mắt lại, đầu dựa ở trên vách, bộ dáng vô lực như là vừa trải qua một
trận ác đấu.
Bàn ăn đối diện bỗng nhiên phát ra một trận tiếng xột xoạt, lập tức vang lên một giọng nói quen
thuộc , “Gọi nhiều món ăn như vậy?”
Nguyễn Chính Đông mở mắt ra, ngồi thẳng người, khóe miệng khẽ nhếch, “Tâm tình tốt, có thể
ăn. Còn cậu, cơm nước no nê rồi?”
“Không động tí nào.”
“Vậy– cậu cứ ngồi ăn với tôi đi. Phục vụ , thêm một bộ bát đũa, lấy thêm một chai rượu đỏ.”
“. . . . . . Cậu lại uống?”
Nguyễn Chính Đông nhíu mày cười, “Hai ta uống một chai không quá phận đi?”
Mạnh Hòa Bình tiếp nhận bình rượu trong tay phục vụ đã khui, rót nửa ly cho Nguyễn Chính
Đông, “Tôi không uống.”
Nguyễn Chính Đông cầm ly rượu lên uống cạn, đẩy tới trước mặt Mạnh Hòa Bình ý bảo hắn rót
nữa, “Phát hiện ra tôi lúc nào ?”
“Vừa tiến đến đã nhìn thấy.”
“Mắt cậu sắc thật.”
Mạnh Hòa Bình cười cười, “Mới đầu thực sợ cậu xông tới lật bàn.”
“Này, Mạnh Hòa Bình, tôi là hạng người như vậy sao?”
“Khó nói.”
“Đi chết đi. Cậu không rên một tiếng trộm đi gặp bạn gái tôi. . . . . . Ách, là bạn gái cũ, tôi có thể
không nóng nảy sao?”
“Vẫn là không thể gạt được Nguyễn t hiếu gia. Xin hỏi lão nhân gia người từ nơi nào có được
tình báo?”
“Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.” Nguyễn Chính Đông hướng tiểu thư ở
nhà ăn đối diện bĩu môi, ” Là Tây tử tới chỗ đó mua sách, vừa vặn bắt gặp cậu.”
Mạnh Hòa Bình bất đắc dĩ cười thở dài, “Thật đúng là. . . . . . Đông tử, hỏi Tây tử ăn chưa.”
Nguyễn Chính Đông gật gật đầu, gọi một cú cho Nguyễn Giang Tây, “Tây tử, nguy cơ giải trừ,
tới dùng cơm.”
Không quá 2 phút, một cô nàng trẻ tuổi thanh tú cười khẽ kích động xuất hiện ở trước bàn ăn hai
người ,”Ca, Hòa Bình ca.”
Nguyễn Chính Đông miệng đầy rượu sặc một cái, lập tức hướng hai người xua tay, “Không có
gì, phản xạ có điều kiện.”
Nguyễn Giang Tây ở bên cạnh anh trai già của mình ngồi xuống, kéo cánh tay y sẳng giọng, “Ca,
anh già rồi. Em không kêu như vậy, anh nói phải gọi thế nào.”
Mạnh Hòa Bình cười cùng Nguyễn Giang Tây chào hỏi, “Tây tử, đừng động anh em, y đùa em
thôi, muốn ăn cái gì cứ gắp, xem thực đơn, không đủ chúng ta lại gọi, hôm nay anh của em mời
khách.”
Nguyễn Giang Tây hoan hô, “Em đây sẽ dính chặt với anh Hòa Bình!” Lại hàm hàm hồ hồ hỏi,
“Đúng rồi ca, chuyện vừa rồi . . . . . đã giải quyết?”
“Hử?” Nguyễn Chính Đông nhìn cô nàng.
“Này. . . . . . em thấy chị dâu ra ngoài trước.”
Nguyễn Chính Đông mặt không đổi sắc, “Kêu loạn chị dâu cái gì, để người ta nghe cho là thật.”
“Di, nhưng, nhưng không phải là –” Nguyễn Giang Tây một bụng nghi vấn, theo lý thuyết Hòa
Bình ca bây giờ là đối tượng ngoại tình với Giai Kỳ, nhưng vì cái gì người đi trước là Giai Kỳ,
lưu lại là Hòa Bình ca và anh trai già mình vô cùng vui vẻ chiêu đãi mình ăn đại tiệc ?
Nguyễn Chính Đông liếc Mạnh Hòa Bình một cái, lại nói với Nguyễn Giang Tây , “Anh chia tay
với cô ta rồi, về sau trên đường nhìn thấy người ta đừng có chào hỏi bậy bạ, cũng đừng ở trước
mặt anh nhắc tới tên cô ta, nghe rõ chưa?”
“Ồ.” Nguyễn Giang Tây gật gật đầu, cái hiểu cái không. Chị Giai Kỳ bắt cá hai tay, anh mình và
chị ta chia tay thực bình thường. Nhưng hình như có chỗ nào không đúng a. . . . . . Ai, mặc kệ,
ăn no rồi nói sau!
Mạnh Hòa Bình cúi đầu ho một tiếng, trên mặt ẩn ẩn lộ ra nụ cười.
“Đúng rồi ca, ” Nguyễn Giang Tây miệng nhét tràn đầy ,giọng không rõ nói, “Em vừa rồi là thuê
xe tới , chốc nữa ăn xong anh đưa em về nha.”
Nguyễn Chính Đông vừa muốn nói không, bị Mạnh Hòa Bình ngắt lời nói, “Đông tử, cậu đưa
chìa khóa xe cho Tây tử, tôi tiện đường đưa cậu trở về, uống rượu cũng đừng lái xe.”
“Ừ, vậy cũng Được.” Nguyễn Giang Tây dùng sức gật đầu.
“Em ừ nhanh ghê,” Nguyễn Chính Đông liếc cô nàng một cái, bất mã n nhìn về phía Mạnh Hòa
Bình, “Chút rượu đỏ này tính cái gì? Tôi là ngàn chén không say .”
Mạnh Hòa Bình kiên trì, “Tôi đưa cậu về.”
Nguyễn Chính Đông tiếp tục trừng hắn, nhưng rất nhanh dưới ánh mắt cố chấp của hắn bại trận ,
bất đắc dĩ từ trong túi áo trên lấy ra cái chìa khóa đưa trước mặt Nguyễn Giang Tây , “Đây, tiểu
tổ tông, khi chạy coi chừng một chút.”
“Biết rồi, cực cưng của anh mà.”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, sức chiến đấu kinh người, Nguyễn Chính Đông gọi một bàn
đầy thức ăn một chút cũng không lãng phí, Nguyễn Giang Tây còn kêu thêm một phần caramen
nói muốn mang về làm bữa ăn khuya.
Ở cửa nhà hàng cùng Nguyễn Giang Tây nói lời từ biệt xong, Mạnh Hòa Bình lái xe đưa Nguyễn
Chính Đông về nhà.
Nguyễn Chính Đông ngồi ở ghế phụ lái, quay cửa sổ xuống, khuôn mặt đối diện gió lạnh ào qua
cửa sổ, “Hòa Bình, cám ơn.”
Mạnh Hòa Bình nhìn không chớp mắt còn thật sự lái xe, “Giữa chúng ta lúc nào lại cần cám ơn
rồi?” Hắn cười cười, “Cậu xem, đêm nay cậu mời tôi ăn một bữa xa hoa như vậy , tôi phải nói
cám ơn sao? Nè Đông tử, cửa sổ mở nhỏ thôi, buổi tối gió lớn dễ bị cảm.”
“Ồ,” Nguyễn Chính Đông đáp, đóng lại cửa kính xe, dòm kính chiếu hậu sửa sang lại đầu tóc bị
gió thổi có chút rối bời.
Mạnh Hòa Bình nhìn y một cái, cười nói, “Đẹp rồi anh à, khỏi soi, anh đã đủ đẹp.”
Nguyễn Chính Đông không chút nào mặt đỏ đáp, “Dĩ nhiên, thiếu gia ta dù đầu xù cũng là đẹp
trai nhất .”
Xe rất nhanh rẽ tới cửa nhà Đông tử, Nguyễn Chính Đông quay đầu nhìn Mạnh Hòa Bình một
cái, “Đi vào ngồi một lát?”
Mạnh Hòa Bình mỉm cười lắc đầu, “Không được.”
Nguyễn Chính Đông đưa tay tắt ngọn đèn trong xe , cực kỳ nhanh ở trên mặt Mạnh Hòa Bình
hôn một cái, sau đó dùng giọng điệu thực vô tội nói, “Tôi say.”
Trong nháy mắt Mạnh Hòa Bình trên mặt tựa hồ có vẻ bởi vì không thích ứng mà sinh ra câu nệ,
nhưng rất nhanh liền khôi phục tự nhiên, quay đầu nhe răng cười với Nguyễn Chính Đông,
khuôn mặt tuấn mỹ ở dưới ánh trăng có vẻ càng thêm dịu dàng vô cùng thân thiết, “Ngủ ngon,
Đông tử.”
“Ừm.” Nguyễn Chính Đông như là vô sự hàm hồ nói mộ t câu”Đi đi”, lập tức mở cửa xuống xe,
cũng không quay đầu lại đi đến cửa nhà mình.
Mạnh Hòa Bình ở trong xe lẳng lặng đợi đèn trong nhà Nguyễn Chính Đông sáng lên , mởi khởi
động xe chậm rãi rời đi.
Bây giờ đã hơn chín giờ, xe người đi trên đường rất ít, Mạnh Hòa Bình ở một đoạn đèn giao
thông ngừng lại, đầu ngón tay phải nhẹ nhàng vuốt ve nơi vừa rồi Nguyễn Chính Đông hôn qua,
vừa giống như điện giật văng ra. Vừa rồi không cảm thấy gì, nay ngược lại cảm thấy trên mặt
nóng kinh khủng. Hắn quay kiếng xe xuống, làm cho gió lạnh lẽo tùy ý tràn vào, nháy mắt rót
đầy toàn bộ buồng xe.
Đông tử. . . . . . Mạnh Hòa Bình ở trong lòng lặng yên kêu một tiếng, không tiếng động thở dài.