Sau lời từ biệt đêm kia, Nguyễn Chính Đông chỉ nhận được cú điện thoại giữa trưa ngày hôm sau
của Mạnh Hòa Bình. Thời gian gọi hơn phân nửa là sau giờ cơm trưa, Mạnh Hòa Bình chỉ vội
vàng nói gần đây công việc nhiều, khả năng còn phải đi công tác, bận rộn một trận không có thời
gian gặp y lắm. Sau lần đó liên tiếp hơn một tuần lễ không có liên hệ.
Trước kia Mạnh Hòa Bình bận rộn cũng có mười ngày nửa tháng không gặp được người, nhằm
vào loại tình huống này, Nguyễn Chính Đông bình thường sẽ trực tiếp đến văn phòng hắn, dù chỉ
nói được một câu cũng tốt. Nhưng hiện tại y tựa hồ mất đi chủ động xuất ra dũng khí, trên thực
tế y thậm chí ngay cả điện thoại cũng đã rất ít chủ động gọi cho Mạnh Hòa Bình, sợ hắn cảm
thấy mình quá áp sát, sinh lòng phiền chán, cách mình ngày càng xa.
Như vậy lo được lo mất, mình còn là Đông tử phong lưu phóng túng, tự tại thoải mái sao?
Nguyễn Chính Đông cười khổ hỏi mình. Trước đây chưa thổ lộ , còn có thể mang danh bạn bè
mang lợi cho mình, hiện nay đem nội tình đều vạch trần cho người ta , mọi cử động đều phải cố
kỵ.
Mà Mạnh Hòa Bình cũng thật sự bận rộn, hắn là người lãnh đạo trực tiếp , mọi chuyện đều áp
đến trên người hắn, mấy ngày nay mỗi ngày tăng ca đến hơn mười giờ.
Một người ở văn phòng chiến đấu hăng hái đến thời điểm lao lực quá độ , hắn ngẫu nhiên sẽ nhìn
chằm chằm cửa ngẩn người, cảm thấy một giây sau Nguyễn Chính Đông lại đột nhiên nghênh
ngang xông tới, trên khuôn mặt kiêu ngạo tuấn mỹ tràn đầy ý cười, không nói lời gì muốn mình
bồi y ăn bữa ăn khuya hoặc nói chuyện phiếm — tựa như vô số lần hắn một mình tăng ca ban
đêm . Nhưng mấy ngày nay, Nguyễn Chính Đông đừng nói tới bóng người, ngay cả tin nhắn đều
không có.
Mạnh Hòa Bình biết quan hệ hai người bọn họ hiện tại có điểm hỗn loạn, hiển nhiên không thể
cứ tiếp tục như vậy, nhưng hắn thậm chí ngay cả thời gian tĩnh tâm suy nghĩ cũng không có.
Đêm nay hơn chín giờ, Mạnh Hòa Bình ở văn phòng xem đống con số trên báo cáo phiền lòng
không thôi, hắn đẩy xấp giấy tờ trên bàn cao cao , nới lỏng caravat, cầm di động gọi cho Nguyễn
Chính Đông.
“Đông tử, ở đâu vui vẻ thế.”
“Ở dưới lầu công ty cậu.”
“Cái gì?” Mạnh Hòa Bình lắp bắp kinh hãi, đứng dậy vài bước đi đến phía trước cửa sổ nhìn
xuống, đối diện công ty có một chiếc xe thể thao đậu ở đó, mơ hồ có bóng người tựa vào trên xe,
tuy rằng thấy không rõ mặt, nhưng Mạnh Hòa Bình rất xác định, đây là Nguyễn Chính Đông.
“Đông tử, cậu ở đó đã bao lâu, sao không chịu vào!”
“Không được, tôi là đi ngang qua, dừng lại hút điếu thuốc. Bây giờ đi liền.”
“Chờ tôi hai phút!” Mạnh Hòa Bình ngữ khí cương quyết hiếm thấy, dứt lời cúp điện thoại.
Nguyễn Chính Đông ngẩng đầu lên, chậm rãi phun ra một ngụm khói, nhìn đèn cao ốc trên cùng
tắt. Chẳng bao lâu, cửa chính một người cước bộ vội vàng đi ra , lại nhìn kỹ, trong tay còn nắm
cái điện thoại.
Người này lập tức đi đến trước mặt y dừng lại, không nói được một lời. Nguyễn Chính Đông
cầm tàn thuốc trong tay ném xuống đất, dùng chân nghiền nghiền, ngẩng đầu cười cười với hắn,
“Hòa Bình, cậu nên đi cắt tóc .”
Mạnh Hòa Bình cảm giác được dưới chân mình tựa hồ dẫm lên cái gì, cúi đầu vừa nhìn, là tàn
thuốc đầy dưới đất. Hắn không nói gì, hai tay khoát lên vai Nguyễn Chính Đông, nhìn đối
phương không chớp mắt, ôm y vào trong lòng, thở dài, “Đông tử, tôi đã mấy ngày không gặp
cậu.”
Nguyễn Chính Đông ôm hắn lại, cảm giác được hắn hơi gầy đi, nhưng cái ôm vẫn ấm áp hữu
lực như vậy, làm cho người ta quyến luyến.
Mạnh Hòa Bình ở trên lưng Nguyễn Chính Đông vỗ vỗ, buông y ra nói, “Tới nhà cậu ngủ một
bữa.”
“Lên xe.”
Mạnh Hòa Bình vừa lên xe liền dựa vào cửa kính xe một chút, than thở một tiếng”Tôi chợp mắt
một tí”, nhắm mắt lại ngủ .
Đến nhà Nguyễn Chính Đông, Mạnh Hòa Bình quen thuộc rẽ qua phòng khách, đẩy cửa đi vào
liền ngửa mặt ngã xuống giường, “Đông tử, nằm với tôi một tí đi.”
Nguyễn Chính Đông đứng ở trước của phòng, nhìn nụ cười trên mặt Mạnh Hòa Bình che dấu
không được mỏi mệt. Y nói với chính mình, quên đi. Chỉ cần người này còn cần mình, như vậy,
bạn, anh em, cái gì cũng chả sao, y chấp nhận.
Sáng sớm hôm sau Mạnh Hòa Bình tỉnh lại, có tinh thần hơn so với đêm qua, rửa mặt xong đi
đến phòng bếp, trên bàn đã bày biện một nồi cháo gà và bánh rán hành một chồng hương khí
xông vào mũi. Mạnh Hòa Bình cười nói, “Ở nhà cậu nhiều như vậy, vẫn là lần đầu không cần
chuẩn bị điểm tâm, thật sự là hạnh phúc.”
Nguyễn Chính Đông múc bát cháo đưa cho hắn, nói, “Đây là tôi dậy sớm lái xe tới quán Vương
Tử đường Hoàng Hà mua, báo đáp cậu cơm rang trứng lần trước. Thế nào, tích thủy chi ân dũng
tuyền tương báo đi.”
Mạnh Hòa Bình đưa tay cầm lấy bánh rán hành rắc mè,”Suối tuôn gì, ít nhất cũng phải lấy thân
báo đáp .”
Nguyễn Chính Đông hừ một tiếng, “Cho cậu, cậu dám?”
Mạnh Hòa Bình tay phải buông thìa, tay đặt trên lưng Nguyễn Chính Đông, “Đông tử, tôi”
Nguyễn Chính Đông rút tay về, “Nhanh ăn đi, ăn xong đưa cậu tới công ty.”
Mạnh Hòa Bình dừng một chút, “Được.”
Hai người lẳng lặng ăn xong điểm tâm, Nguyễn Chính Đông ra trước, vội vã cầm chìa khóa xe
liền đi ra cửa.Mạnh Hòa Bình đứng dậy bắt được cổ tay của y, “Đông tử, đợi chút.”
Nguyễn Chính Đông mất tự nhiên xoay người, “Làm sao vậy.”
Mạnh Hòa Bình chuyên chú nhìn y, “Tôi làm cậu không vui à.”
Nguyễn Chính Đông cố ý lảng tránh ánh mắt hắn, “Không có.”
“Đông tử, nhìn tôi.”
Nguyễn Chính Đông ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu không hề che dấu cùng thái
độ ái muội với đối phương mà u ám.
Mạnh Hòa Bình tay vuốt vuốt phần tóc rũ trên trán y, nhẹ nói ,”Nếu tôi có chỗ nào không tốt, cậu
cứ nói cho tôi biết.”
Nguyễn Chính Đông lại cúi đầu, khẽ cười cười, trong tươi cười dẫn theo vài phần chua sót, “Hòa
Bình, cậu tốt lắm. Vẫn luôn như thế.”
Mạnh Hòa Bình hai tay đặt trên vai y, tay thoáng ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm y.
Nguyễn Chính Đông không thể tin đưa thay sờ sờ mi tâm mình, giương mắt nhìn về phía Mạnh
Hòa Bình.
Trong nháy mắt Nguyễn Chính Đông không hiểu sao có một loại ảo giác: tựa hồ đối phương
cũng yêu mình như mình yêu hắn. Nhưng Mạnh Hòa Bình ánh mắt của hắn cùng bình thường
không có gì khác nhau, ở trong mắt Mạnh Hòa Bình, Nguyễn Chính Đông y có thể là gì, bạn,
anh em, người thân, duy chỉ không thể là . . . . bạn đời .
Y vỗ vỗ vai Mạnh Hòa Bình, thở dài, “Cậu không cần miễn cưỡng mình như vậy. Đi thôi.”
Hai người kẻ trước người sau lên xe, một đường trầm mặc không nói gì. Đến cổng công ty của
Mạnh Hòa Bình, Nguyễn Chính Đông ra vẻ thoải mái mà nói, “Xe cậu ở công ty phải không?
Buổi tối tôi không đến được, cậu cẩn thận. Công việc có nặng hơn nữa cũng không quan trọng
bằng thân thể.”
Mạnh Hòa Bình ừ một tiếng, đẩy cửa xe ra. Cửa xe bị đóng lại trong nháy mắt, Nguyễn Chính
Đông rõ ràng nghe được hắn nói, “Bất luận có chuyện gì, tùy thời gọi điện cho tôi.”
Trên đường đi tới văn phòng, Mạnh Hòa Bình không khỏi có chút tâm phiền ý loạn. Từ sau khi
Đông tử thổ lộ với mình vẫn có vẻ không vui . Mặc dù mình vẫn cố gắng tìm kiếm một loại
phương thức nhu hòa một lần nữa hòa hợp quan hệ giữa hai người , nhưng trong thời gian ngắn
tựa hồ hiệu quả rất nhỏ, Đông tử vẫn không vui vẻ.
Đông tử. . . . . . y không nên bị đối đãi như vậy.
Đông tử của hắn, cần có tình yêu thuần túy nhất trên thế giới này . Toàn tâm toàn ý, cả đời không
thay đổi.
– Đông tử của hắn.
Mạnh Hòa Bình cảm giác đầu mình đau như muốn vỡ tung. Cũng may ngồi trở lại trước bàn làm
việc sau, hắn theo bản năng sử dụng tất cả tinh lực cùng lực chú ý toàn bộ vùi đầu vào trong
công việc, vẫn bận đến khi tan tầm.
Hắn gọi cho Nguyễn Chính Đông, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Đây là chuyện chưa bao giờ
có , Nguyễn Chính Đông từ trước đến nay di động bất ly thân, lại cũng không từ chối tiếp điện
thoại của hắn.
Mạnh Hòa Bình kiên trì không ngừng lần nữa gọi tới, gọi không biết bao nhiêu lần sau, điện
thoại rốt cục được tiếp.
“Alo, tìm Nguyễn ca sao?”
Giọng nói nữ tính mềm dẻo làm Mạnh Hòa Bình sửng sốt.”Cô là ai, Nguyễn Chính Đông đâu?”
“Nguyễn ca đi tắm rồi, hì hì, anh đẹp trai giọng anh thiệt có từ tính nha, nhất định rất tình cảm,
có muốn chơi chung hay không? Bọn em ở khách sạn Anderson phòng số 6501. . . . .”
Mạnh Hòa Bình cúp điện thoại, xách chìa khóa xe lao ra văn phòng.