Cho Anh Được Yêu Em

Chương 12: Chương 12: Rồi ngày đó cũng đến




Một năm học đối với học sinh là một cực hình, đối với họ, họ chỉ mong cố gằng sẽ hoàn thành một năm học thật nhanh rồi sẽ hưởng một mùa hè vui vẻ. Thân Bích cũng vậy, cậu háo hức chờ đợi một tháng học nữa sẽ được nghỉ hè. Cậu dự định sẽ đi chơi, đi bơi, vân vân mây mây. Và ý nghĩ nói cho Trúc Đình biết được tấm lòng của mình cũng thúc giục. Cậu quyết định vào ngày trước khi bắt đầu kì nghỉ sẽ nói cho hắn biết được tâm tư của cậu, nếu như thất bại thì có lẽ cũng vẫn tiếp tục làm bạn. Cậu mong thế.

Cậu thật sự rất mong lần này sẽ thành công, bởi Trúc Đình hắn cũng chính là mối tình đơn phương đầu tiên của cậu, thật sự hắn đã xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống của cậu, lúc cậu buồn nhất hay vui nhất, hắn chính là hình ảnh đầu tiên liên quan đến. Bất quá, nếu sự thật không thể như ý muốn thì cũng đành phải chấp nhận, vui vẻ tiếp tục làm bạn rồi lại như lúc trước, nếu có thể kết giao thì quá tốt.

Thời gian chính là mũi tên không chờ đợi một ai, cứ như vậy chỉ còn một tuần là sẽ bắt đầu kì nghỉ, tâm trạng Thân Bích càng lúc càng bất ổn, lúc sẽ thấy cậu vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, nhưng cũng sẽ lúc thấy cậu nằm lì một chỗ, chăm chăm nhìn vào một khoảng không rồi lại suy nghĩ vẩn vơ. Đó chính là tâm trạng của những người đơn phương sắp tỏ tình, vừa háo hức vừa lo sợ. Cậu từng đọc một câu chuyện cũng có nội dung gần giống như vậy, một cậu con trai là bạn thân chơi từ nhỏ với một anh kia. Cậu yêu anh từ năm lên cấp ba, và cậu quyết định vào ngày kia bày tỏ hết với anh, nhưng nào trời thuận theo ý người, chính là cậu biết được rằng anh đã có bạn gái và hai người họ đã yêu nhau gần một năm. Cậu đau khổ cùng cực nhưng nào có thể làm gì được, đành phải buông lỏng rồi nhìn bọn họ hạnh phúc bên nhau, sau này cậu không yêu ai và giữ mình đến về già. Cuối đời cậu viết một tờ giấy rồi bảo với người thân khi chôn cất thì hãy chôn cùng với tờ giấy này. Nội dung trong tờ giấy chính là gửi người con trai năm đó cậu yêu thương, tất cả mọi thứ cậu nghĩ đến bây giờ vẫn là hình bóng của bọn họ khi còn nhỏ chơi đùa với nhau vui vẻ để đến lớn chỉ có thể nhìn anh hạnh phúc với người khác. Thân Bích nhất quyết sẽ không để chuyện đó xảy ra, bởi nếu có gì xảy ra cậu sẽ nói ra mà không giấu trong lòng, tính cậu chính là vậy nếu như không nói ra chính là tự ngược bản thân, cậu không muốn vậy. Nên lấy quyết tâm cậu sẽ bày tỏ trước kì nghỉ một ngày bởi nếu như đáp án không như mong muốn cậu cũng sẽ vẫn mỉm cười.

Rồi ngày đó cũng đến, ngày cậu dồn hết tâm tư vào việc tỏ tình, cậu hẹn với Trúc Đình 9 giờ lên sân thượng của trường có việc (9 giờ có vẻ là giờ linh nhỉ =))), cậu nghĩ trong đầu mọi ý nghĩ là sẽ tỏ tình như thế nào để có thể không phải gây ngại ngùng

“Tớ thích cậu lâu rồi nhưng không dám nói, thích tớ không?” Không được, quá bạo.

“Thực ra, tớ thích cậu vào một ngày đẹp trời mây trắng cỏ xanh bông hoa vàng óng, kết giao với tớ nhé?” Không được, quá ướt át.

Sau một hồi nghĩ ra n cách tỏ tình khác nhau, Thân Bích vẫn là nên có sao nói vậy. Đúng 9 giờ, cậu lên sân thượng chờ Trúc Đình, không bao lâu sau hắn cũng lên. Hai người nhìn nhau một hồi rồi hắn mới mở lời

“Có chuyện gì?” - Vẫn là giọng nói như mọi khi.

“Cậu có đoán ra được một phần nào lí do tớ kêu cậu lên đây không?”

“Không”

“Chính là tớ muốn nói, tớ thích cậu”

Hai người lại nhìn nhau thật lâu, ánh mắt đăm đăm nhìn nhau, im lặng bao trùm lấy không gian này, chính là muốn để cho Thân Bích phải hồi hộp nghe cậu trả lời.

“Để tôi suy xét”

Thân Bích cỏ vẻ hơi thất vọng, cậu chỉ lo liệu hai tình huống là thành công hoặc thất bại chứ không hề nghĩ đến sẽ có trường hợp này. Nhưng cậu vẫn gượng cười nói: “Tôi chờ đáp án của cậu“. Rồi lại nói thêm một câu: “Vào học rồi, không là trễ”

Rồi hai người cũng không nói gì với nhau suốt một buổi học đó, Thân Bích cuốn quanh với ý nghĩ có lẽ nào hắn cảm thấy chán ghét cậu, hàng loạt những nghi vấn nhảy ra trong đầu, tâm trạng như vạn ngựa chạy loạn, bất ổn. Cuối cùng cũng tan học, Thân Bích nhanh chóng đeo cặp rồi tức tốc chạy về như không muốn sẽ phải hồi hộp như vậy nữa.

Nguyên một buổi chiều về, cậu nằm lì trên phòng, chỉ suy nghĩ vẫn vơ rất nhiều, mọi chuyện có thể xảy ra đều nảy trong đầu, không ngừng dày vò. Đêm đó, Thân Bích lại khó ngủ. Mấy hôm gần đây, cậu đã bắt đầu khó ngủ, cứ phải đến hơn 12 giờ mới có thể nhắm mắt ngủ, không thì phải một hai giờ mới có thể ngủ, yêu đơn phương quả thật dày vò người khác.

Ngày hôm sau, cũng chính là sau ngày đó sẽ bắt đầu kì nghỉ, cậu hồi hộp chờ đợi kết quả của Trúc Đình. Vẫn là 9 giờ sân thượng, cậu tổng nhìn lại một lần rồi lại nhìn thẳng vào con người trước mặt. Hắn quả thật rất đẹp, ngũ quan tinh tường, nhưng bây giờ không phải lúc chú ý đến những điều đó, mà chính là đáp án của hắn. Trúc Đình nhìn một hồi rồi cũng mở miệng

“Tôi nghĩ chúng ta chính là không thể kết giao với nhau”

Thân Bích trân người một lúc rồi mới mỉm cười nói

“Không sao, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn”

“Tôi nghĩ chúng ta không nên gặp lại nhau” - Câu nói của Trúc Đình vừa thốt ra, Thân Bích sửng sốt nhìn hắn, con người này tuyệt tình như vậy sao.

“Cậu có thể cho tôi biết lí do không?” - Vẫn là Thân Bích cảm thấy có chút mất mát mà hỏi lại.

“Chính là tôi không phải đồng tính luyến ái, và tôi cũng thật sự cảm thấy nếu tiếp tục day dưa thì sẽ lại làm cậu lầm tưởng nên vẫn là không nên qua lại vẫn hơn”

Những lời nói này tuyệt tình đến vậy sao, thật không ngờ cậu lại là người tuyệt tình đến vậy đấy Trúc Đình, trong đầu Thân Bích suy nghĩ rất nhiều về câu nói đó, nhưng cũng phải nặn ra một nụ cười mà phá tan không khí gượng gạo này

“Vậy cũng tốt, mỗi người mỗi lối đi, cậu và tôi không quan hệ có vẻ tốt hơn, vẫn là tôi tự đa tình quá mà yêu cậu. Tôi đi trước”

Nói rồi Thân Bích tiêu sái bước đi, cố gắng ghìm những giọt nước mắt, chạy thẳng đến WC mà gào khóc, không thể kìm chế được mà cứ tuôn trào. Không nên qua lại, tôi chính vì biết cậu không phải đồng tính luyến ái nên tôi mới nhẫn nhịn đến hôm nay mới nói ra, cậu nghĩ tôi là gì. Tình bạn mấy năm cuối cùng cậu lại vứt bỏ một cách tuyệt tình đến vậy, tôi cũng thật không ngờ đấy. Tốt thôi, nếu cậu đã tuyệt tình như vậy thì tôi cũng không còn gì luyến tiếc nữa, đường ai nấy đi.

Nước mắt con người buồn rơi chính là lẽ thường nhưng uất huận đến không thể bộc phát mà lại phải nhờ nước mắt để giải tỏa, còn gì có thể khó chịu hơn, nhưng mọi chuyện đã như vậy rồi thì đành phải chấp nhận vậy. Và kì nghỉ hè cũng đã đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.