Cũng đã được một tháng kể từ khi buổi khai giảng kết thúc, mọi người trong lớp đã quen với nhau, đi trong trường cũng đã thấy một vài cặp nam nữ quen nhau đi trên sân trường. Người này khoác tay người kia miệng cười, nói vui vẻ trông có vẻ thực sự hạnh phúc. Thân Bích đối với chuyện này không có gì là hứng thú, bởi cậu đã có vị trí trong lòng mình là Trúc Đình, bây giờ và sau này đều không thay đổi, cậu nghĩ vậy.
Thân Bích tâm tình vui vẻ lôi kéo Nhật Băng đi xuống căn tin trường ăn vặt, Nhật Băng thần sắc tiều tuỵ, có lẽ là lại thức khuya để đọc truyện đây mà, vẫn chứng nào tật nấy. Thân Bích thật sự cũng không hiểu truyện mà cô đọc có gì lôi cuốn mà đến độ phải rắp tâm đọc. Cậu miệng luôn lải nhải bên tai Nhật Băng, cô cũng ậm ừ đáp mấy câu, rồi đi vào căn tin. Bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, Trúc Đình, hắn đang mua đồ ăn vặt rồi cầm đi chứ không ăn, Thân Bích tò mò, tên này mua đồ ăn vặt làm gì, hắn có bao giờ ăn vặt đâu. Vậy là bản năng thám tử lại trỗi dậy, cậu kéo Nhật Băng cùng bám theo hắn. Hắn vẫn điềm nhiên bước đi, bước đi, cuối cùng là đứng trước Y Tuyên đặt lên bàn cô. Thân Bích há hốc mồm, tên này bao giờ mua đồ ăn cho người khác nhỉ.
Bao nhiêu ý nghĩ hiện lên trong đầu cậu, hắn có gian tình với cô ta, hắn có tình ý với cô ta, hắn đang kết giao với cô ta. Nghĩ đến đây, Thân Bích chờ đến khi hắn rời khỏi đó thì đứng trước mặt của Y Tuyên, gương mặt đằng đằng sát khí như muốn nuốt chửng cô mà tra: “Cậu với hắn đang kết giao?”
“Hắn nào?” - Y Tuyên vẫn không hiểu gì đang xảy ra, sao Thân Bích lại có vẻ hiềm khích với cô như vậy.
“Tên mới đưa đồ ăn cho cô” - Thân Bích hướng cao mặt lên, hướng đến cô mà tỏa sát khí.
“Cậu nói Trúc Đình?” - Y Tuyên vẫn cón run.
“Đúng, chính hắn”
“Ân” - Cô cũng gật đầu thừa nhận.
Thân Bích sắc mặt càng ngày càng đen, ý hiềm khích càng ngày càng rõ ràng, chính là muốn nhào đến mà xé cô ra. Cậu chính là vậy, từ nhỏ cậu đã luôn có trong tay mọi thứ, thế mà bây giờ lại để vụt mất trong tay một người lại là bạn mới quen biết. Thật không thể chịu được. Nhớ lại lúc trước khi cậu còn nhỏ, cậu nhóc mập kế bên nhà thấy cậu có cái xe hơi đồ chơi thì định đi đến để giành. Ai ngờ chỉ vừa mới đụng vào đầu xe thôi là đã bị cậu đánh cho không biết thổ công ở đâu. Thật kinh hoàng, nghĩ lại thì thấy, thân hình nhỏ bé của cậu lại quá tỉ lệ nghịch với bản tính của cậu, thật hung tàn quá mà. Sau bao năm trôi qua, cậu vẫn không thay đổi, phải nói là càng ngày càng dữ mới đúng.
“Bao lâu?”
“Khoảng một tuần”
“À” - Thân Bích tỏ vẻ đã hiểu mọi chuyện, không thèm liếc mắt lấy cô một cái rồi quay lưng tiêu sái bước đi. Y Tuyên từ đầu đến cuối vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vẫn còn ngây ngốc nhìn Thân Bích, cậu ta bị gì vậy a, mà mình cũng có làm gì đâu nhỉ.
Từ sau chuyện đó, Y Tuyên mỗi lần chỉ nhận được cái liếc của cậu, nhiều lần cô cũng muốn đến hỏi lí do vì sao mà cậu lại hiềm khích cô nhưng chưa kịp đến gần thì ánh mắt dao găm đã đem cô ra cắt nát. Nên đến một tuần sau cô mới chờ đến lúc Thân Bích đi rồi mới tìm đến Nhật Băng hỏi chuyện.
“Cậu có biết tại sao Thân Bích cậu ta lại cứ hiềm khích với tôi vậy không a?”
“Cậu muốn biết?”
“Đúng vậy, cả tuần nay tôi cứ bị cậu ta liếc đến không thể tập trung được, cứ khi đến gần cậu ta là lại bị liếc, nên tôi vẫn không biết là đã gây ra lỗi lầm gì. “
“Nếu cậu muốn biết thì tôi sẽ giúp cậu, 9 giờ lên sân thượng, mọi chuyện sẽ sáng tỏ”
Y Tuyên gật đầu đồng ý rồi như thường ngồi lại nghiêm chỉnh, như chưa có cuộc trò chuyện gì rồi lấy điện thoại ra chăm chú lướt.
Thân Bích bước vào lớp vẫn như thường liếc Y Tuyên một cái rồi mới ngồi vào chỗ mình, kéo ghế lên trên như không muốn dính dáng gì đến cô. Nhật Băng ngồi xuống chỗ Trúc Đình, bắt chuyện: “9 giờ lên sân thượng, có chút việc”
“Sao phải là sân thượng?”
“Có một người chờ cậu ở đó, cứ lên đó rồi cậu sẽ biết”
Thân Bích nhíu mày, ai mà lại có vẻ bí ẩn vậy a, hay là tên Trúc Đình muốn giải thích chuyện đó với mình, thôi thì cứ 9 giờ lên đó thử. Bất quá nếu không phải thi cũng chẳng mất miếng da nào. Cậu gật đầu. Nhật Băng “ừ” một tiếng rồi quay về chỗ ngồi bắt đầu tiết học.
Đúng 9 giờ, Thân Bích lên sân thượng, vừa mới mở cửa là thấy ngay hình ảnh của Y Tuyên, cậu định quay lại đi xuống. Y Tuyên đã mở lời: “Tôi có chuyện cần nói”
“Chúng ta không có chuyện gì để nói” - Thân Bích lạnh lùng nói, giọng nói như chỉ muốn thoát khỏi chốn này càng sớm càng tốt.
“Tại sao cả tuần nay cậu cứ liếc tôi?” - Y Tuyên ủy khuất hỏi, cô chịu đựng ánh mắt đó một tuần, cứ vào lớp, đi ra khỏi cửa, tan học, bất cứ lúc nào, cũng là ánh mắt giết người đó nhìn cô, cô thực sự không chịu được.
“Không có” - Thân Bích điềm nhiên trả lời.
“Có phải... cậu thích Trúc Đình đúng không?”
Thân Bích cúi mặt xuống, như không nghe thấy câu hỏi, cậu đứng trân người ra, thật không ngờ chuyện này có thể dễ dàng bị nhìn ra như vậy.
“Không phải chuyện của cô” - Thân Bích gằng giọng trả lời.
“Dù không phải là chuyện của tôi nhưng mà cậu cũng không thể vì chuyện đó mà lại hiềm khích với tôi như vậy a, dù gì tôi cũng không biết cậu có ý với Trúc Đình a, nếu như tôi biết thì tôi cũng đã chẳng kết giao với hắn đi.” - Y Tuyên cứng rắn giải thích.
“Dù biết hay không thì bây giờ cô cũng đã kết giao với hắn, coi như mọi chuyện cũng xảy ra rồi, cũng chẳng còn gì để nói, tôi đi” - Thân Bích sải đi, chưa được bao xa thì lại bị Y Tuyên tiếp tục nói.
“Thật sự tôi không biết là cậu thích hắn a, tôi với hắn hiện tại kết giao cũng chỉ là nói đôi ba câu rồi đi thôi chứ không như cậu nghĩ.”
“Thôi bỏ đi, dù gì cũng đã kết giao rồi, tôi cũng chẳng tâm hơi đâu mà lại xen vào chuyện của hai người. Tôi đi trước” - Nói rồi cậu lặn mất để lại Y Tuyên một mình ở đó.
Cuối cùng cũng có thể nói được rồi, thật sự là không ngờ cậu ta cũng thích Trúc Đình a, lúc cậu ta ghen lên thật đáng sợ, cứ như xung quanh là núi lửa đang phun trào, nóng đốt chảy. Thật kinh khủng. Mà không biết tên Trúc Đình kia có biết không nhỉ, mình nghĩ hơn sáu phần mười là hắn cũng đã nhận ra rồi. Thôi thì mình không nên nhúng vào chuyện của hai người họ nhỉ. Y Tuyên trầm mặc suy nghĩ.
Tối hôm đó, cô gọi điện cho Trúc Đình, chủ yếu chỉ là lời chia tay. Cô ngoại trừ lí do là không hợp ra thì không nói gì thêm. Cô tắt máy rồi thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đã được giải tỏa rồi, thật sự nguyên tuần nay cứ phải lo nghĩ, bây giờ giải quyết xong thật nhẹ nhõm, cô nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thân Bích không liếc Y Tuyên nữa mà chỉ là lướt ngang qua, sau đó nghiêm chỉnh ngồi vào chỗ. Bây giờ cậu không thèm quan tâm đến chuyện của Y Tuyên và Trúc Đình nữa mà chỉ chăm chú ngồi lấy sách vở ra ôn bài.
Một tuần trôi qua, cậu không còn cười nói như trước, mà chỉ ậm ừ vào lớp rồi học bài, Nhật Băng hay bất cứ ai bắt chuyện cậu cũng chỉ một ba câu rồi lại cắm đầu vào sách. Tan học, cả lớp đều ra về, chỉ còn Trúc Đình và Thân Bích. Hắn gọi cậu lại: “Đi ăn kem”
“Không có hứng” - Thân Bích lạnh nhạt đáp.
“Không có hứng cũng phải đi”
“Kêu Y Tuyên của cậu ấy” - Thân Bích gằng hai từ “của cậu” tỏ ý chán ghét.
“Y Tuyên của tôi?” - Trúc Đình nhíu mày.
“Chẳng lẽ của tôi, dẫn cô ấy đi ăn kem, rồi ăn luôn kem của cậu, rồi đàn đúm đâu đó đi” - Ý của Thân Bích càng ngày càng trào phúng.
“Cô ấy chia tay tôi cả tuần rồi”
“Y Tuyên chia tay?” - Thân Bích ngơ ngác, tức là sau khi cô ta giải thích với mình là chia tay ngay.
“Đúng vậy, cậu không biết?”
“Chuyện của cậu lại kêu tôi để ý, nực cười” - Cậu cũng không ngờ rằng, Y Tuyên lại là người quyết đoán như vậy.
“Cuối cùng là có đi không?”
“Tùy hảo tâm, cậu trả tiền” - Cậu như trút bỏ được một phần nào đó khó chịu mà đáp ứng.
“Để xem bao tử bé nhỏ của cậu như thế nào đã”
“Thế thì tôi không ngại đâu”
Thân Bích vui vẻ sóng vai cùng Trúc Đình ra khỏi phòng học, đi đến quán kem lần trước ăn hạo hực. Y Tuyên từ đầu chí cuối đều nghe mọi chuyện, cô cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện, thì ra từ đầu mình chỉ là người nhúng vào chuyện của cậu ta, nên cậu ta mới tỏ thái độ đó với cô. Cô cũng không hề bài xích gì nhưng chỉ là khó hiểu, bây giờ mọi chuyện cũng đã rõ, cô cũng không còn gì vướng bận mà xách cặp đi về.
Thân Bích ở quán kem kêu một lúc 10 ly kem, hận không thể kêu sập quán của người ta, cậu rạo rực làm sạch 10 ly, lại kêu thêm một phần nước ô mai, cậu bây giờ cũng đã không còn vướng bận việc Trúc Đình kết giao với Y Tuyên nhưng lại thêm một chuyện đáng để cậu bận tâm. Bây giờ cậu với hắn vẫn chỉ ở mức bạn bè, dù cao hơn cũng chỉ là anh em kết ngĩa, hắn vẫn chưa biết được cậu thích hắn, nên bây giờ hắn vẫn có thể kết giao với người khác. Nếu như bây giờ cậu tỏ lòng với hắn thì hắn có chấp nhận hay không, hay sẽ thẳng thắn cự tuyệt, còn nếu cậu không nói thì hắn vẫn sẽ kết giao với nữ nhân. Cậu thật sự e ngại, e ngại điều mà cậu lo sợ sẽ trở thành sự thật. Tối hôm đó, Thân Bích trằn trọc khó ngủ.