Cho Anh Được Yêu Em

Chương 8: Chương 8: Tôi hẹp hòi lắm sao ?




Cảnh tượng trước mặt làm Thân Bích xíu nữa mà đột quỵ, tay của Trúc Đình vẫn một mực ôm lấy thân thể của Y Tuyên. Cảm giác như đã rơi vào thế giới hụt hẫng.

Đầu óc rối bời không thể hình dung được đây là sao, nội tâm giằn xé giữa sự đau thương và sự ghen tuông, thực không khiến người ta mất đi sự tỉnh táo. Sự do dự giữa tình bạn mới được hình thành và tình yêu đơn phương của bản thân, bất quá không thể chém nát cái tính không dứt khoát.

Thân Bích bất ngờ nhưng vẫn kịp thời lấy lại bình tĩnh: “Mọi người tập đến đâu rồi?” Trên mặt cậu là một nụ cười nhạt đến gai góc.

Lúc này Trúc Đình đã phát giác buông Y Tuyên ra, Thân Bích liếc một phát qua hình ảnh vừa rồi không khỏi khiến người khác chướng mắt.

“Nga, chưa tập được gì cả” - Nhật Băng dường như cũng nhận thức được tình hình. Y Tuyên bị cú liếc mắt làm cho rụt lại không dám ngọ nguậy dù chỉ là thở.

“Cậu lo tập đi, nhìn cái gì, muốn ảnh hưởng cả đội à, thật chướng mắt” - Thân Bích tức giận đến đỏ cả mặt dồn mọi sự lên đầu Y Tuyên.

“Tớ... tớ xin lỗi” - Y Tuyên bị Thân Bích chèn ép, sợ đến nỗi lời nói không trọn vẹn.

Thân Bích vẫn còn lửa nóng, lại bùng phát thành một trận hoả hoạn, quát: “Nếu có thời gian xin lỗi thì lo tập dợt cho đàng hoàng đi”

“Bích a, cậu đừng nóng, có gì từ từ giải quyết” - Nhật Băng vẫn một mực vuốt giận.

Bị ánh mắt sắc đến lạnh sóng lưng quét qua, Nhật Băng không thể nói tiếp được. Cô cũng biết rằng, Thân Bích một khi đã nổi giận thì không gì có thể ngăn cản được, nhưng đó chỉ đơn giản là những lần cậu ta giận những cái vặt vãnh, lần này lại chứng kiến ngay cảnh người mình thương trong tay ôm một cô gái khác, những lần trước chỉ là một nhóm lửa bùng cháy thôi, lần này lại là một ngọn núi lửa thức thời phun trào, sự bùng nổ đó không khiến mọi sinh vật lân cận phải chìm vào chết chóc.

Những sinh vật lân cận ngọn hỏa sơn Thân Bích đang bị nhấn chìm trong sự bộc phát không thể dự đoán, phải chịu sự hoả thiêu của dung nham khi tràn ra. Y Tuyên lại chính là sinh vật làm bộc phát sự bùng nổ này nên không khiến cô phải bị trọng thương đả kích.

Trúc Đình bị tình cảnh hiện tại làm cho nhíu mày đến không thể sát hơn, lạnh lùng thốt ra: “Cậu tức giận cái gì?”

Thân Bích hừ một tiếng rồi cười nụ cười man rợ chưa từng thấy lúc trước, mỉa mai nói: “Tôi tức giận hay là cậu cũng tức giận nhỉ?”

Trúc Đình sắc mặt càng đen: “Tôi tức giận?”

“Hay là không phải nhỉ?”

“Sao phải tức?”

“Chẳng phải tôi lại phá hoại giây phút lãng mạn của hai người sao?”

“Lãng mạn?”

Những câu nghi vấn liên tục thốt ra mà không hề một lời giải đáp, cứ câu này liên tiếp câu kia. Không khí hiện tại như một quả bom nổ chậm, những người xung quanh cứ phải lo sợ một lúc nào đó, quả bom này sẽ nổ tan tành cả nơi này.

Người này không nhường người kia, cứ câu này đả câu kế không một sự khoan dung. Thân Bích vẫn luôn tự kiềm chế bản thân, khống chế mình thành một người ôn nhu, hoà nhã. Nhưng hiện tại cậu đang không khác gì một con thú bị súng bắn đến trọng thương, cứ một câu thốt ra là lại động đến vết thương, khiến bản thân khóc cũng không thành tiếng.

“Nơi này chỉ có thể nhảy múa chứ không phải là một nhà hàng năm sao có nến với tiếng đàn vĩ cầm mà lại ái muội thế” - Thân Bích vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đến mức có thể.

“Cậu chẳng khác gì một con thú”

“Haha, đúng vậy, tôi không những là một con thú mà còn là một con thú hoang khát máu, giết con mồi không một chút luyến tiếc. Cậu chưa từng thấy một con thú hoang như vậy bao giờ đúng không?”

Trúc Đình hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Thú hoang thì tôi không ít gặp nhưng loại không thú hoang không phân biệt đồng loại như cậu thì tôi chưa từng thấy qua”

“Thật vinh hạnh khi được là thú hoang quý hiếm trong danh sách của cậu”

“Thật không dám, tôi không muốn bị cắn”

Y Tuyên ở ngoài không biết chuyện gì nhưng thâm tâm lại cảm nhận rằng chuyện này là do mình nên run rẩy đi đến ngăn hai người họ không xảy ra chuyện liền bị Thân Bích hất một cái ngã ra sàn. Trúc Đình đã đến đỉnh điểm của sự kiên nhẫn, tán Thân Bích một cú rồi đi đến đỡ Y Tuyên dậy.

Thân Bích bị tán đến nỗi thất thần. Hắn vì con ả kia mà tán mình, con ả tiện tì không biết liêm sỉ, thật thiếu đòn mà. Trúc Đình mặt lạnh liếc qua Thân Bích: “Cậu thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì giận chuyện gì mà lại đổ lên đầu người khác, không biết xấu hổ”

Đỡ Y Tuyên đứng dậy xong nói tiếp: “Thật thất vọng“. Thân Bích bị cái tán kia đã thất thần chưa kịp hoàn hồn lại bị lời nói kia đả kích, nhịn không được hét lớn một cái: “Đúng vậy, tôi hẹp hòi, đúng là tôi hẹp hòi“. Nói rồi chạy nhanh vào phòng, Thiên Hàn kịp trấn tỉnh chạy theo Thân Bích, thở dài nhìn Trúc Đình.

Nhật Băng cũng kịp chạy theo, lắc đầu nhìn Trúc Đình, Diệp Kỳ vẫn giữ một thái độ chạy theo những người kia, Trúc Đình nhíu mày tại chỗ, nhớ lại vừa rồi mình vừa cho cậu ta cái tát, có đáng không.

Cậu ta vốn dễ kích động, lại bị mình tán như vậy, còn dùng những lời nói không hay đả kích. Có khi nào lại nghĩ lung tung không. Không có đâu chỉ là nhất thời thôi, rồi sẽ hết giận như mấy lần trước thôi mà. Nhưng lỡ không hết giận thì sao?

Trúc Đình vẫn đang vò đầu suy nghĩ, bứt tóc tìm cách cứu chữa, Y Tuyên thiết khẩn xin lỗi: “Chính là lỗi của tớ, nếu không phải nếu tớ lúc đó bị chuột rút ngã xuống thì đã không xảy ra chuyện này”

“Không phải lỗi của cậu” - Trúc Đình cười nhạt.

“Thật xin lỗi, tớ sẽ đi xin lỗi cậu ta” - Y Tuyên định chạy đi thì bị ngăn lại.

“Không cần, cậu ta sẽ hết giận ngay ấy mà”

“Nhưng mà... “

“Đã bảo không cần!!!” - Trúc Đình quát to.

“Xin lỗi, là tôi không đúng, cậu về trước đi”

“A.. ân... Vậy tớ xin cáo từ”

Nói rồi, Y Tuyên chậm rãi đi ra khỏi Liễu gia. Về phần Thân Bích, cậu tự nhốt mình trong phòng khoá chặt cửa, vòng tay qua gối khóc một cách thảm thương nhất.

Từ trước đến giờ, cậu và hắn cãi nhau không ít, nhưng chưa bao giờ hắn lại động tay với cậu. Nhưng lần này lại bị hắn tán cho một cú chí mạng như vậy, còn bị hắn mỉa mai, còn gì chịu cho thấu.

Nếu như cậu đã thương Trúc Đình đến tự dày vò còn chưa đủ, sao còn lại bị đả kích như vậy. Có hẳn là phải bị tra tấn đến thân xác lẫn tâm hồn bị nát bấy mới vừa ý. Bất quá, cậu vẫn cảm thấy, dao đâm roi quất vẫn chỉ là những tra tấn đơn giản, đằng này bị tên kia tán cho một cái như vậy, mười vạn cây dao cũng không bằng.

Vết thương đã lở loét hắn còn cố ý chà xát muối lên đó, làm vết thương càng thêm nghiêm trọng. Tình yêu này vốn dĩ đã phải chịu nhiều thương tâm, nay còn bị như vậy khác nào đẩy con người đến tận cùng của bế tắc.

Thân Bích gào khóc thật to, thật lớn, những giọt nước mắt kia vẫn rơi, rơi cho sự bi thương của bản thân, rơi cho thân phận của kẻ thương nhưng không thể mở lời. Bàn tay của cậu tự cấu vào mặt đến trầy xước.

Nhưng thế đã là gì với chuyện này, trái tim cậu như bị khuyết đi một lỗ, Trúc Đình đã lấp đầy lỗ đó, rồi cũng rút ra khỏi chỗ khuyết đó, rất nhanh khiến chỗ đó phải chảy máu.

Nhật Băng bên ngoài đập cửa liên tục, gọi to bên trong: “Bích, có gì từ từ nói đừng nghĩ quẩn. Mở cửa cho tớ vào vào đi!”

“Bích a, mở cửa đừng như vậy mà”

“Cậu mở cửa nhanh lên cho tôi”

Thân Bích cương quyết: “Đừng làm phiền tôi, mọi người về hết đi, tôi muốn ở một mình”

Nhật Băng vẫn một mực giữ bình tĩnh, nhỏ nhẹ nói vào bên trong: “Bích a, tớ biết cậu đã nhìn thấy cảnh của họ, nhưng cậu đừng như vậy được không, cậu nghe tớ giải thích đã”

“Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không muốn nghe bất cứ lời nguỵ biện” - Cậu bịt kín tai lại không muốn nghe lời nào nữa.

“Thân Bích” - Âm thanh phá tan sự hỗn loạn giữa không gian bên trong và bên ngoài, Trúc Đình mặt đầy hắc tuyến đi tới bên cửa.

“Thân Bích, nghe đây”

“Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không muốn nghe bất cứ lời nguỵ biện, cậu về đi, tôi không muốn gặp cậu, cậu là một tên lưu manh đánh người” - Thân Bích kích động la lên một tràng.

“Im lặng” - Trúc Đình đã thật sự nóng giận.

Thân Bích cũng không dám nói một lời, chỉ đành im lặng nghe hắn giải thích.

“Lúc cậu đi lấy nước, chúng tôi đang nghĩ động tác, rồi mỗi người đưa ra ý kiến của mình, cô ta vừa nghĩ ra được động tác thì ra làm mẫu, ai ngờ bị chuột rút nên ngã người ra. Tôi đứng gần đó nên bị cô ta ngã lên người”

“Lúc cậu lên thì như đã thấy”

Thân Bích một bên dường như đã hiểu ra được vấn đề. Nhưng một bên lại ửng lên cơn đau của cái tán kia, cậu vẫn còn rất tức giận, vọng lại ra ngoài: “Cũng vì như vậy mà đánh tôi?”

Bên ngoài cũng không nghe thấy âm thanh gì, cậu lại tiếp tục mỉa mai tên đó liên tục, rồi cuối cùng lại chốt ra một câu làm đối phương điếng người: “Tôi thực sự hẹp hòi lắm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.