Editor: Mèo coki
Lúc nhắc tới mẹ, Diệp Cẩn phát hiện rõ ràng Lệ Dĩ Thần không vui, thật ra
thì cô có thể hiểu được, dù sao năm đó mẹ cô cũng đã nói rất nhiều lời
khó nghe trước mặt Lệ Dĩ Thần, nếu cô là Lệ Dĩ Thần, nhất định cũng
không thích mẹ cô, nhưng dù sao đó cũng là mẹ của cô, cô nhất định phải
đi tìm bà.
“Lệ Dĩ Thần, bây giờ em muốn đi tìm mẹ em, buổi tối em sẽ quay về .”
“Thành phố J lớn như vậy, em đi đâu tìm? Huống chi em còn không có điện thoại di động.”
“Em. . . . . . Trước tiên em định đến đồn cảnh sát xem thử một chút.”
Lệ Dĩ Thần không nói gì, nở nụ cười, sau đó vẫn như trước kia, vươn tay vỗ nhẹ đầu cô: “Đồ ngốc em, cảnh sát bận rộn như vậy, làm sao có thể giúp
em tìm người ở thành phố J được, huống chi mẹ em lại là một người trưởng thành và có đầy đủ trí thông minh.”
Nhất thời lời nói của Lệ Dĩ
Thần khiến đầu óc trống rỗng của Diệp Cẩn tỉnh táo lại, Lệ Dĩ Thần nói
không sai, cảnh sát làm gì có thời gian rãnh rỗi giúp cô tìm mẹ.
Trong lúc Diệp Cẩn luống cuống, mặt như đưa đám thì nghe Lệ Dĩ Thần nói: “Đi theo anh.”
Diệp Cẩn không hiểu, sững sờ nhìn Lệ Dĩ Thần, Lệ Dĩ Thần cũng không có thời
gian giải thích với Diệp Cẩn, anh vừa lấy điện thoại di động ra vừa kéo
cô đi ra ngoài.
“Lệ Dĩ Thần, chúng ta đi đâu vậy?”
Cho đến khi ngồi lên chiếc Bentley, Lệ Dĩ Thần mới kết thúc cuộc điện thoại,
nói với Diệp Cẩn ở bên cạnh: “Hiện tại mẹ em đang ở khách sạn Kim Đô,
bây giờ chúng ta đi qua đó.”
Diệp Cẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt
tuấn tú, thản nhiên của Lệ Dĩ Thần, cuối cùng quyết định không hỏi gì
cả, bởi vì cô biết dựa vào năng lực hiện giờ của Lệ Dĩ Thần, muốn tìm
một người cũng không phải là việc khó.
“Cám ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Im lặng lái xe, rốt cuộc Tần Mục cũng không chịu nổi áp suất thấp bị đè nén nữa, cười hai tiếng cố gắng đánh vỡ lúng túng.
“Ha ha, hôm nay thời tiết thật sự rất tốt.”
Lời nói không có chất xám của Tần Mục khiến cho không khí càng thêm lúng
túng, Tần Mục bĩu môi, bắt đầu tập trung lái xe, đang lúc Tần Mục cảm
thấy rất buồn bực, thì rốt cuộc Lệ Dĩ Thần cũng mở lời.
“Vụ việc bọn buôn người giả danh công ty du lịch đó, cảnh sát nói thế nào?”
“A, em cũng định nói với anh chuyện này, đám người giả danh công ty du lịch đó, tối hôm qua đã bị cảnh sát bắt trọn lưới rồi, về phần nghi phạm bị
mất mạng trong vụ nổ xe, cảnh sát cũng đã xác định là một người trong
đó.”
Vẻ mặt Lệ Dĩ Thần trầm ổn, ừ một tiếng, thấy dáng vẻ Lệ Dĩ
Thần không lo lắng chút nào, lòng của Diệp Cẩn chợt cảm thấy an tâm
không ít, chắc hẳn chuyện này đã được anh xử lí ổn thỏa rồi.
“Lệ Dĩ Thần, nếu như đã xác định người chết là tội phạm, vậy cái chết của người đó có còn ảnh hưởng tới anh hay không?”
“Không biết, phải xem pháp luật quy định như thế nào đã, chẳng qua anh đã giao cho luật sư toàn quyền xử lý chuyện này rồi, chỉ cần anh ta ra tay thì
đảm bảo không có vấn đề gì.”
“Xem ra luật sư mà anh tin tưởng kia là một người rất ưu tú.”
Lệ Dĩ Thần cười khẽ một tiếng: “Đối với anh ta mà nói, vụ án nhỏ như thế
này quả thực là đại tài tiểu dụng*, được rồi, đừng lo lắng nữa, chuyện
này anh sẽ xử lý tốt , cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến danh dự
của em, anh đã làm việc với bên truyền thông, bắt đầu từ hôm nay sẽ
không có tờ báo nào viết về việc này nữa, mà rất nhanh người dân cũng sẽ quên chuyện này.”
*Việc này không xứng tầm với anh đó.
Lệ Dĩ
Thần nhẹ nhàng cầm tay Diệp Cẩn, sau khi nở một nụ cười ôn hòa với cô
thì đôi mắt trầm ổn, tự tin, chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn
gò má tuấn tú như điêu khắc của anh, Diệp Cẩn cảm thấy căng thẳng, nếu
như lần này muốn ở cùng anh, tất nhiên là phải vượt qua rất nhiều chướng ngại, mặc dù cô không biết rốt cuộc giữa bọn họ có vấn đề gì, nhưng rõ
ràng cô có thể nhận thấy được trừ khi có người thỏa hiệp, nếu không số
mạng của bọn họ vẫn sẽ như cũ, mỗi người đi một ngả, lần trước là cô
nhân nhượng anh, nhưng lần này là ai đây? Là ai thỏa hiệp ai?