Editor: Mèo coki
Diệp Cẩn không ngờ tiếp tân lại thoải mái nói số phòng cho Lệ Dĩ Thần như
vậy, mặc dù có chút không hiểu nhưng cũng không hỏi, sau khi có được số
phòng thì cô lo lắng đi vào thang máy, kể từ khi ba qua đời, gia đình
tan tác, đây là lần đầu tiên mẹ cô chủ động thể hiện sự quan tâm với cô, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vui
sướng trước nay chưa từng có.
Chẳng qua tâm tình vui sướng này
cũng không kéo dài được bao lâu, lúc cô nhìn thấy một người đàn ông mặt
mày hớn hở, nở nụ cười thỏa mãn đi ra từ phòng của mẹ cô thì nhất thời
đầu óc cảm thấy trống rỗng, giờ phút này mẹ cô quần áo xốc xếch đứng dựa ở cửa ra vào, cho dù trải qua nhiều việc nhưng trên mặt bà hoàn toàn
không hiện lên vẻ mệt mỏi, tất cả đều là nụ cười vui vẻ thoả mãn.
Coi như cô không hỏi thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì, thời điểm cô mất
tích, không rõ tin tức thì mẹ của cô lại đang phóng đãng cùng với một
người đàn ông ở trong khách sạn, tại sao bà có thể như vậy?
Sau
khi người đàn ông kia rời đi, Chu Mẫn Quân đang muốn đóng cửa thì bỗng
phát hiện con gái mình mặt đầy nước mắt đứng ở cửa, nhất thời sững sờ,
ngay sau đó sắc mặt tái nhợt.
Diệp Cẩn khó khăn tiến lên hai
bước, nhìn mẹ mình, không nhịn được cười khổ: “Cho nên lúc này mẹ xuất
hiện ở thành phố J thật sự không vì con mà là vì người đàn ông vừa rồi
đúng không?”
Chu Mẫn Quân cố giả bộ trấn định, ôm hai vai gầy yếu của mình, nhìn chằm chằm Diệp Cẩn, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại
không nói gì cả.
Thái độ cam chịu của Chu Mẫn Quân khiến Diệp Cẩn càng thêm thất vọng: “Cho nên trở mặt với Mục Văn Khởi cũng là cố ý?
Bởi vì mẹ cần dùng con làm tấm chắn, kì thực là tới thành phố J tìm tình nhân có đúng không. . . . . . Có đúng hay không?”
Câu hỏi cuối
cùng, Diệp Cẩn gần như dùng hết hơi sức toàn thân gào thét ra, đôi môi
Chu Mẫn Quân run rẩy, đôi mắt đã đỏ càng thêm đỏ, nhưng cuối cùng vẫn
không có để mình chảy ra một giọt nước mắt.
Lệ Dĩ Thần đứng ở sau lưng Diệp Cẩn, không chớp mắt quan sát người phụ nữ không xứng đáng làm mẹ này, thật ra thì anh rất bội phục bà, bị con gái mình bắt gian tại
trận cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt bối rối, cho dù là nước mắt thì cuối
cùng cũng không chảy xuống một giọt, có lẽ đây mới thật sự là Chu Mẫn
Quân, đây mới là người phụ nữ ác độc hại cô của anh thiếu chút nữa vùi
thân trong biển lửa, mà tuyệt đối không phải là Diệp phu nhân hay Mục
phu nhân dịu dàng hiền huệ, nhẫn nhục chịu đựng.
“Mẹ. . . . . .
Trả lời con, những điều con vừa thấy là không đúng, thật ra thì mẹ không giống như con nói, tất cả đều hiểu lầm đúng không?” Diệp Cẩn gần như
tuyệt vọng nhìn mẹ mình, cho dù từ lâu cô đã không mong đợi được bà quan tâm thương yêu ôm ấp, nhưng đó chính là người mẹ đã sinh ra cô, cho dù
như thế nào thì cô cũng không thể coi thường bà được.
Chu Mẫn Quân cố gắng ép nước mắt chảy ngược vào trong, sau ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Cẩn: “Con không nên tới tìm mẹ.”
Diệp Cẩn lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, thật may là có Lệ Dĩ Thần đỡ lấy cô, Diệp Cẩn hít sâu một cái, khổ sở nhắm mắt lại, nước mắt chảy thành
hàng, lúc mở mắt ra lần nữa thì trong đó chỉ còn lại lạnh lùng, dứt
khoát và bi thương.
“Mẹ nói không sai, con không nên tới tìm mẹ,
yên tâm, về sau con cũng sẽ không tới tìm mẹ nữa, sẽ không trở thành
gánh nặng làm ảnh hưởng đến cuộc đời của mẹ.”
Nói xong, Diệp Cẩn quay người bỏ chạy, cô hận không thể lập tức biến mất, càng hy vọng mình chưa từng tới đây.
“A Cẩn. . . . . .” Lúc Lệ Dĩ Thần sắp sửa đuổi theo thì bị Chu Mẫn Quân quát làm ngừng lại.
“Lệ Dĩ Thần, nếu cậu lại xuất hiện bên cạnh con bé thì hãy chăm sóc nó cho
thật tốt, không được làm cho nó thương tâm khổ sở nữa.”
Lệ Dĩ
Thần dừng lại, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt bắn về phía Chu Mẫn Quân:
“Đây là bà đã chấp nhận mối quan hệ của tôi và Diệp Cẩn sao? Ha ha, tại
sao lại không nói những lời lạnh nhạt cay nghiệt giống như trước đây
vậy? Hay là bởi vì một tên sinh viên nghèo khó đột nhiên trở thành tổng
giám đốc? Chu Mẫn Quân, có người mẹ như bà, tôi thật sự cảm thấy bi ai
thay cho Diệp Cẩn.”
Nói xong, Lệ Dĩ Thần hừ lạnh một tiếng, xoay
người đuổi theo Diệp Cẩn, rốt cuộc Chu Mẫn Quân đang dựa vào cửa không
chống cự được nữa mà trượt xuống, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất, cắn
đôi môi, nước mắt cũng chảy ra.