Editor: Mèo coki
Chỉ mới vào thu mà gió ở thành phố J đã bắt đầu gào thét, laị còn đổ mưa
lạnh lẽo, khiến cảnh tượng đông người náo nhiệt trên đường phố bỗng
nhiên trở nên cô đơn, tiêu điều .
Diệp Cẩn chỉ mặc một cái áo
mỏng, bước chân chậm chạp, đi không mục đích, thỉnh thoảng có vài người
lướt qua đều cảm thấy chắc đầu óc cô có vấn đề.
“Tin…tin . . . . . .”
Lúc này có một chiếc xe chạy ngược chiều tới gần sát Diệp Cẩn thì Lệ Dĩ Thần cũng vừa chạy tới, kéo cô vào trong lề đường.
“A Cẩn, em điên rồi sao?” Lệ Dĩ Thần giận dữ rống to một tiếng khiến Diệp
Cẩn đang ngơ ngác tỉnh táo lại, trong mắt Diệp Cẩn không có nước mắt,
chỉ có mờ mịt và luống cuống.
Lệ Dĩ Thần không đành lòng trách cứ cô, lửa giận đến bên miệng cuối cùng lại biến thành tiếng thở dài, nắm
tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Đi theo anh.”
Khi Diệp Cẩn bình tĩnh
lại thì đã thấy Lệ Dĩ Thần dẫn cô tới dưới chân Trường Thành, mặc dù
chưa từng thấy kiến trúc hùng vĩ mang đậm hơi thở lịch sử này nhưng cô
lại không cảm thấy xa lạ, lúc thật sự nhìn thấy nó, Diệp Cẩn cảm thấy
rất rung động.
“Thật là đồ sộ.”
Thấy mình đã thành công dời sự chú ý của Diệp Cẩn đi, Lệ Dĩ Thần thở nhẹ ra: “Đi thôi, đi lên nhìn một chút.”
Đứng ở lối vào, Diệp Cẩn dừng bước, chuyện cũ thi nhau ùa về trong suy nghĩ.
Đó là một buổi trưa yên tĩnh, Diệp Cẩn đang nằm đọc sách trên sân cỏ ở
trường học, sát bên cạnh là Lệ Dĩ Thần đang nghiêm túc ôn bài, cho đến
khi Diệp Cẩn thấy trên sách là một bài giới thiệu vắn tắt về chỗ du lịch ở thành phố J thì cô lập tức đập nhẹ Lệ Dĩ Thần.
“A Thần, anh
xem, ảnh chụp Trường Thành thật là hoàng tráng, khí thế, thật sự muốn
nhìn thấy nó, còn có vịt quay, chỉ nhìn hình thôi mà em đã chảy nước
miếng rồi.”
Lệ Dĩ Thần ở bên cạnh bị quậy phá đến nổi không thể
đọc sách được nữa, nhưng khuôn mặt anh tuấn lại không tỏ vẻ không vui mà là cười cưng chìu nhìn Diệp Cẩn.
“Nhìn bộ dạng tham ăn của em
kìa, nước miếng thật sự chảy ra rồi đó.” Lệ Dĩ Thần vươn tay ra, giả bộ
lau nước miếng cho Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn né tránh, vung vẩy cánh tay: “Người ta không có chảy nước miếng mà.”
Nhìn dáng vẻ tự đắc của Diệp Cẩn, đáng yêu giống như con mèo nhỏ, cánh tay
dài của Lệ Dĩ Thần kéo cô vào trong ngực, dùng cái cằm nhẹ nhàng cọ cọ
đỉnh đầu Diệp Cẩn.
“Anh cũng rất muốn dẫn em đến thành phố J,
nhưng phải làm sao đây, tiền lương tháng trước đi làm cho công ty thiết
kế, anh định dùng nó để mua nhà cho cô ngốc nào đó rồi.”
Nghe vậy, Diệp Cẩn lập tức nhổm dậy, kinh ngạc nhìn Lệ Dĩ Thần đang cười như gió xuân.
“Anh nói gì?”
Lệ Dĩ Thần nhìn Diệp Cẩn cười như không cười, thở dài: “Một năm nữa là
chúng ta tốt nghiệp rồi, anh phải tính toán một chút mới được, anh không muốn vợ anh phải ở phòng thuê.”
Vành mắt Diệp Cẩn ửng đỏ nhìn Lệ Dĩ Thần: “A Thần. . . . . . Anh. . . . . . Nhưngnếu như vậy thì quá
cực khổ, giá nhà ở thành phố A đâu phải là thứ mà sinh viên nghèo như
chúng ta có thể mua được, A Thần, như vậy quá khó cho anh rồi, em không
cần nhà, em chỉ muốn ở cùng với anh, chỗ nào có anh chỗ đó chính là
nhà.”
Lệ Dĩ Thần ôm Diệp Cẩn vào trong ngực lần nữa: “Cô ngốc, em vì anh mà vứt bỏ cuộc sống giàu sang đã là quá uất ức cho em rồi, làm
sao anh có thể để em theo anh sống cuộc sống đầu đường xó chợ được,
không sao đâu, mặc dù bây giờ anh tiết kiệm thì có vẻ như muối bỏ biển,
nhưng một năm sau kiếm đủ tiền cọc thì vẫn có thể, cùng lắm thì chúng ta mua căn nhà nhỏ một chút, nhưng em yên tâm, anh sẽ cố gắng, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ để cho em ở trong một căn nhà còn lớn hơn nhà
họ Diệp và họ Mục, cũng sẽ dẫn em đến thành phố J nhìn Trường Thành, ăn
vịt quay, tin tưởng anh, chỉ cần em muốn, Lệ Dĩ Thần anh nhất định sẽ
làm được cho em.”