Editor: Mèo coki
Một cơn gió lạnh thổi qua, Diệp Cẩn hơi ngẩng đầu lên, nhìn công trình
phòng ngự nguy nga đồ sộ này rồi chậm rãi lộ ra một nụ cười yếu ớt, kí
ức đó thật sự là rất tốt đẹp, sau khi ba qua đời, đó là quãng thời gian
hạnh phúc nhất đời của cô, nếu như thời gian có thể ngừng lại ở giây
phút đó thì tốt biết bao.
Mặc dù mưa đã ngừng, nhưng nhiệt độ lại đột nhiên giảm xuống, Diệp Cẩn xoa xoa đôi tay lạnh lẽo, cố gắng để cho mình ấm áp lên, nhưng xoa nửa ngày cũng chưa thấy hiệu quả.
Đột
nhiên cô cảm thấy cả người ấm áp, Diệp Cẩn chậm rãi quay đầu sang bên
cạnh thì thấy Lệ Dĩ Thần đã cởi áo khoác của mình ra, khoác lên trên
người của cô.
Diệp Cẩn cau mày, định trả lại áo khoác cho Lệ Dĩ Thần: “Anh đưa áo cho em thì anh cũng sẽ lạnh.”
Lệ Dĩ Thần vỗ vai Diệp Cẩn làm cho cô ngừng động tác lại: “Bên trong anh
có mặc thêm áo len giữ ấm còn em buổi sáng đi vội vàng nên ăn mặc mỏng
manh, được rồi, đi nhanh lên một chút ,nếu như chút nữa thời tiết xấu
hơn thì hôm nay không thể leo Trường Thành được rồi.”
Giọng nói
của Lệ Dĩ Thần giống như ma chú, Diệp Cẩn cảm thấy suy nghĩ của mình
hoàn toàn bị anh dẫn dắt, anh nắm tay cô, bước chân cô cũng không tự
giác mà đi theo anh.
Đi được một đoạn, bước chân của Diệp Cẩn càng ngày càng chậm lại, Lệ Dĩ Thần đứng tại chỗ, kiên nhẫn chờ cô.
“Từ từ đi.”
Diệp Cẩn thở hổn hển, cố gắng nhắm mắt theo đuôi: “Còn bao lâu nữa hả Lệ Dĩ Thần?”
“Sắp rồi, có thấy Phong Hỏa Đài trước mặt không? Chúng ta đi đến đó là được rồi.”
Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, cắn răng: “Được.”
Phí hết sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc cô cũng đã tới được Phong Hỏa Đài mà Lệ Dĩ Thần nói, hô hấp của Diệp Cẩn không ổn định: “Em phát hiện. . . . . . Có những thứ. . . . . . Thật sự. . . . . . Chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể khinh thường, lúc đến gần mới biết nó không nguy nga như
trong ảnh, hơn nữa lúc leo còn mệt gần chết.”
Lệ Dĩ Thần cười dịu dàng: “Đó là em còn chưa đi tới khu vực đẹp, leo một đoạn nữa, em sẽ thấy phong cảnh đẹp hơn.”
“Không, em mệt quá.”
Lệ Dĩ Thần bất đắc dĩ nhìn Diệp Cẩn dựa vào vách tường, nói gì cũng không
chịu đi nữa, sau đó quyết định làm một chuyện khiến Diệp Cẩn sợ chết
khiếp.
Lệ Dĩ Thần chợt bế ngang Diệp Cẩn lên: “Đã đến đây rồi thì không thể bỏ dở nửa chừng được.”
Quả nhiên là phong cách của Lệ Dĩ Thần, sau khi Diệp Cẩn hét lên một tiếng
thì nhanh chóng bình tĩnh lại, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, không tự chủ
ôm chặt lấy anh, người đàn ông này thật sự không thay đổi chút nào, anh
đã quyết định chuyện gì thì sẽ làm đến cùng, không dễ dàng bỏ cuộc, dĩ
nhiên cũng sẽ không cho phép người bên cạnh bỏ cuộc, chẳng qua. . . . . . Chỉ có hôn nhân của bọn họ là ngoại lệ duy nhất.
Nhận thấy được
sự thay đổi của người trong ngực, Lệ Dĩ Thần thở dài một tiếng, cố gắng
dời đi sự chú ý của cô: “A Cẩn, em xem bên kia kìa.”
Bởi vì lúc
nãy vừa mới mưa nên các dãy núi xung quang đều có mây trắng lượn lờ
giống như tiên cảnh, quả nhiên Diệp Cẩn bị cảnh đẹp thiên nhiên ban tặng này hấp dẫn.
“Thật là đẹp.”
“Đúng vậy, cho nên mới nói
chuyện xấu không hẳn là không thể biến thành chuyện tốt, giống như cơn
mưa lạnh lẽo đột nhiên trút xuống này, tuy rằng khiến thời tiết lạnh hơn nhưng lại mang đến cho chúng ta cảnh đẹp có một không hai.”
Diệp Cẩn ôm cổ Lệ Dĩ Thần, chăm chú nhìn khuôn mặt khiến cô vừa yêu vừa hận, chia lìa ba năm nhưng lại không thể làm giảm đi sự ỷ lại của cô đối với anh, vốn cho rằng mọi thứ đã nhạt nhòa, nhưng lúc này, khi cô vùi ở
trong ngực của anh thì giống như trở về bến cảng tránh gió ấm áp một lần nữa, chẳng qua lần này anh có thể để cho cô lánh nạn trong bao lâu?
Diệp Cẩn cau mày, dùng sức đẩy Lệ Dĩ Thần ra, sau đó rời khỏi lồng ngực của anh: “Em đói rồi, chúng ta trở về thôi.”
Tâm tình bất định của Diệp Cẩn khiến Lệ Dĩ Thần đi theo phía sau cô bất
giác thở dài một tiếng, xem ra anh đã làm cô tổn thương nghiêm trọng hơn rất nhiều so với anh dự đoán.