Editor: Mèo coki
Lệ Dĩ Thần nhìn Diệp Cẩn giống như người xa lạ: “Người muốn nói chuyện với tôi rất nhiều, nếu như người nào tôi cũng phải tiếp thì chẳng phải sẽ lãng phí rất nhiều thời gian sao.”
Lệ Dĩ Thần nói những lời này làm cho Diệp Cẩn cảm thấy cả người lạnh lẽo, loại lạnh lẽo này xuất phát từ trong xương, Lệ Dĩ Thần đột nhiên lạnh lùng như vậy khiến cô không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Tại sao?” Ánh mắt của Diệp Cẩn càng ngày càng mê mang.
Cục trưởng Trương hứng thú, cười cười nhìn Lệ Dĩ Thần: “Nếu như Lệ tổng có chuyện phải xử lý thì để ngày khác rồi hãy ăn cơm với nhau.”
Giọng của Lệ Dĩ Thần không hề gợn sóng: “Không cần, hôm nay đã nói là tôi mời thì sẽ không nuốt lời, còn về phần Diệp tiểu thư thì cô có thể trực tiếp giao phương án thiết kế cho thư ký của tôi, không cần tự mình đưa đến cho tôi đâu.”
Lệ Dĩ Thần vừa nói xong, cục trưởng Trương liền cười giả dối liếc nhìn Diệp Cẩn: “Thì ra là tìm cái cớ để tiếp cận Lệ tổng, phụ nữ bây giờ không biết rụt rè là gì cả, chẳng qua cô gái này lại rất đáng yêu.”
Ánh mắt giả dối của cục trưởng Trương nhìn chằm chằm Diệp Cẩn, Diệp Cẩn căm ghét, quay mặt đi, giờ phút này cô đã ở vào ranh giới bùng nổ, chỉ hận không thể tiến lên tát một cái vào mặt Lệ Dĩ Thần, chẳng qua lí trí mách bảo cô không thể làm như vậy, cô cần cơ hội ở riêng với anh, cô nhất định phải biết rõ đột nhiên Lệ Dĩ Thần thay đổi là vì cái gì
Lệ Dĩ Thần cũng cực kì bất mãn với ánh mắt háo sắc của cục trưởng Trương, lông mày nhướng lên: “Tôi sẽ giới thiệu cho cục trưởng Trương những cô gái đáng yêu hơn gấp mấy lần so với cô gái này.”
Cục trưởng Trương hưng phấn nhướng mày: “Người Lệ tổng giới thiệu chắc chắn không tệ, như vậy đi, Lệ tổng, cậu cứ xử lí chuyện của cậu đi, tôi lên xe trước chờ cậu.”
Sau khi cục trưởng Trương biết điều rời đi thì Lệ Dĩ Thần nói với Diệp Cẩn: “Tôi cho rằng thái độ của tôi đã đủ để cho em biết khó mà lui.”
Quả thật Diệp Cẩn không thể tin được người trước mắt là Lệ Dĩ Thần: “Vì sao lại đối xử với tôi như vậy, nếu như anh chưa từng muốn tái hợp với tôi thì tất cả những chuyện ở thành phố J là cái gì?”
Khóe môi của Lệ Dĩ Thần cong lên, chẳng qua nụ cười có chút lạnh lùng: “Tôi có hứa gì với em sao? Diệp Cẩn, tại sao em lại ngu xuẩn như vậy, ba năm trước đây tôi có thể đùa giỡn em thì ba năm sau cũng giống vậy, nhưng. . . . . .”
“Chát. . . . . .”
Diệp Cẩn run rẩy cho Lệ Dĩ Thần một cái tát, nhưng mà bởi vì dùng lực quá lớn nên thân thể lảo đảo lùi về phía sau một bước.
Mặc dù lúc này người trong phòng chờ không nhiều lắm, nhưng không phải không có doanh nhân giàu có, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều đồng loạt phóng tầm mắt tới đây, hít sâu một cái, kinh ngạc nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt, đây chính là Lệ Dĩ Thần, ngôi sao mới trong giới kinh doanh được vạn người quan tâm sao, vậy mà lại bị phụ nữ tát cho một cái trước mặt mọi người, người phụ nữ kia không muốn sống nữa hả?
“Lệ Dĩ Thần, tôi hận anh.”
Lệ Dĩ Thần chùi tơ máu bên khóe miệng, sau đó cười lạnh: “Diệp Cẩn, em cho rằng tôi vẫn là tên sinh viên nhà nghèo mặc cho người ta nhào nặn trước đây sao? Muốn hận tôi thì cứ tùy ý, còn nữa, phòng ốc và tiền cũng đã đưa cho em rồi, về sau đừng dây dưa với tôi nữa.”
Nói xong, Lệ Dĩ Thần lướt qua Diệp Cẩn đang kinh ngạc, rồi đi thẳng, toàn bộ quá trình giống như một người giàu có tùy ý bỏ rơi cô gái đang muốn dây dưa không dứt, mấy nhân viên phục vụ ở đứng một bên chỉ vào Diệp Cẩn rồi bàn luận xôn xao.
Diệp Cẩn vô lực, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, chẳng qua cuối cùng vẫn cố gắng dựa vào vách tường, lau nước mắt trên mặt, kiên quyết rời khỏi câu lạc bộ golf, lúc này bầu trời giống như thấu hiểu lòng cô, cô vừa mới bước ra khỏi cửa thì bầu trời vốn đang đổ mưa nhỏ bỗng nhiên trút xuống rào rào, Diệp Cẩn giang hai tay ra, từ từ cảm nhận nước mưa lạnh lẽo vô tình sau đó cười to.
“Diệp Cẩn, con mẹ nó, không có đầu óc quả thật là không có đầu óc, lại bị một người đàn ông đùa giỡn hai lần, mi chính là đồ ngu ngốc, có biết hay không?” Diệp Cẩn quỳ gối trong màn mưa to, gào thét cho đến bất tỉnh.
“Có người té xỉu. . . . . .”
Lệ Dĩ Thần đã đi rất xa chợt quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Cẩn té xỉu trong mưa thì bất chấp tất cả, chạy vội tới: “A Cẩn. . . . . .”