“Khát. . . . . . Tôi muốn uống nước. . . . . .”
“Bà cô của tôi ơi, cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi.”
Diệp Cẩn mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn tưởng rằng mình nhìn lầm người rồi: “Cố tổng?”
Cố Diễn đỡ Diệp Cẩn dậy, đưa nước tới bên miệng cô: “Bà cô của tôi, em có biết em đã ngủ hai ngày rồi hay không, làm anh sợ muốn chết.”
Diệp Cẩn uống nước Cố Diễn đưa cho, người cũng tỉnh táo hơn rất nhiều: “Hình em như té xỉu ở cửa câu lạc bộ, chuyện sau đó em không nhớ rõ nữa.”
“Bác sĩ nói em bệnh nặng chưa khỏi lại dầm mưa to, đầu nóng tới mức thành bột nhão rồi thì còn có thể nhớ được gì nữa, cũng may mà anh chạy tới kịp thời, tên Lệ Dĩ Thần khốn kiếp này, anh biết ngay cậu ta là một người không đáng tin cậy mà.”
Lúc Cố Diễn nhắc tới ba chữ Lệ Dĩ Thần này thì sắc mặt trắng như tờ giấy của Diệp Cẩn lại càng trắng hơn, lời nói lạnh lẽo vô tình của Lệ Dĩ Thần giống như dao găm cắt tim cô ra thành từng mảnh nhỏ, chung đụng ở thành phố J đã khiến cô luôn trốn trong vỏ ốc dũng cảm bắt đầu lần nữa, nhưng chỉ mới mấy ngày cô đã hoàn toàn không còn tin tưởng con người khiến cô vừa yêu vừa hận đó nữa.
Nhưng bộ dạng như quỷ của cô bây giờ có thể trách được người nào, còn không phải là vì cô quá ngây thơ sao, cô vẫn cho rằng ba năm cũng không phải là lâu, cho dù đã qua ba năm thì người đàn ông từng cưng chiều cô, yêu thương cô vẫn sẽ không có thay đổi quá lớn, nhưng hôm nay tất cả đều đã chứng minh là cô quá tự phụ, ngu xuẩn, có một số thứ khi đã thay đổi rồi thì không thể nào trở lại dáng vẻ ban đầu của nó được, mà tình yêu bọn họ vào giờ phút này đã trở thành một câu chuyện cười.
“Diệp Cẩn, sắc mặt của em rất tệ, có muốn anh gọi bác sĩ tới khám cho em hay không?”
Diệp Cẩn mệt mỏi xua tay: “Em rất khỏe, chỉ có chút mệt mỏi thôi, Cố tổng, em muốn nghỉ ngơi một chút, có được không?”
Đối với việc Diệp Cẩn đột nhiên trở nên lạnh lùng thì Cố Diễn có chút luống cuống: “Dĩ nhiên, việc này. . . . . .Em không phải cần phải hỏi ý kiến của anh, vậy em nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sẽ trở lại thăm em, còn nữa, bên công ty thì không cần phải vội đi làm, nghỉ ngơi cho tốt rồi nói sau.”
“Cám ơn anh, Cố tổng.”
“Đừng nói như vậy, em là nhân viên của anh. . . . . . A. . . . . . Ý của anh là em là nhân viên ưu tú của công ty, tất nhiên sẽ được hưởng đãi ngộ tốt hơn.”
Diệp Cẩn nhìn Cố Diễn, không tiếng động thở dài, cô hiểu tâm ý của Cố Diễn, nhưng giờ phút này ngoại trừ cảm ơn ra thì cô không có cách nào sinh ra cảm xúc khác đối với Cố Diễn được, hơn nữa anh còn là bạn tốt của người kia, giữa cô và anh chỉ có thể như thế.
Sau khi Lệ Dĩ Thần rời khỏi phòng bao KTV của Kim Mê thì Lăng Tiêu liền đi tới: “Các cô gái mình đã sắp xếp có bản lĩnh chứ?”
Lệ Dĩ Thần không tỏ vẻ gì, ừ một tiếng, sau đó nhíu mày chuẩn bị rời đi, Lăng Tiêu không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đi theo sau: “Cái tên này, sau khi lợi dụng tài nguyên của mình để thu phục cục trưởng Trương thì muốn bỏ rơi mình hả?”
Lăng Tiêu liến thoắng không ngừng khiến Lệ Dĩ Thần càng thêm phiền não, anh đột nhiên dừng lại khiến Lăng Tiêu thiếu chút nữa tông vào anh: “Phanh xe thì cũng phải nói một tiếng chứ.”
Ánh mắt lạnh thấu xương của Lệ Dĩ Thần rơi vào trên mặt Lăng Tiêu: “Đừng làm phiền mình.”
Lăng Tiêu cả gan theo sau, còn cười hì hì nói: “Ai da, làm gì tức giận như vậy, đến đây, để mình đoán xem đã có chuyện gì xảy ra, ừ. . . . . . Nhất định là có liên quan đến phụ nữ.” Lăng Tiêu thử liếc nhìn vẻ mặt của Lệ Dĩ Thần, ngay sau đó nhức đầu xoa xoa cái trán.
“Không phải là vì Diệp Cẩn. . . . . . và A Diễn đấy chứ?”
Quả nhiên, ngay sau khi Lăng Tiêu nói xong thì trong mắt Lệ Dĩ Thần giăng đầy mây đen.
Lăng Tiêu xoa trán lần nữa: “Đã biết sớm muộn gì ngày này vẫn phải tới, A Thần, nếu như A Diễn nghiêm túc với Diệp Cẩn thì cậu định xử lý chuyện này như thế nào?”