Cho Anh Quá Khứ Của Em

Chương 50: Chương 50: Chương 50: Lấy lại thứ đã thiếu nợ tôi.




Editor: Mèo coki

“Em đang đợi tôi sao?”

Giọng nói lành lạnh của Lệ Dĩ Thần truyền đến, Diệp Cẩn đã lạnh đến nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu một cái.

Lệ Dĩ Thần cau mày: “Theo tôi lên đây.”

Đi tới phòng làm việc của Lệ Dĩ Thần, lúc này đừng nói thư ký, trên dưới công ty ngoại trừ bảo vệ ra thì không còn ai nữa, Lệ Dĩ Thần pha cho cô một ly cà phê nóng.

Diệp Cẩn nhận lấy: “Cám ơn.”

“Em tìm tôi có chuyện gì?”

Uống một hớp cà phê nóng, Diệp Cẩn cảm thấy tốt hơn nhiều, mặc dù vẫn còn rất lạnh nhưng không phải là cái lạnh đau đớn cắt da cắt thịt đó nữa.

Diệp Cẩn trả giấy tờ lại cho Lệ Dĩ Thần: “Trả lại cái này cho anh.”

Lệ Dĩ Thần cau mày, không hiểu nhìn Diệp Cẩn: “Có ý gì? Chê ít sao?”

Diệp Cẩn mím chặt môi, khó khăn chịu đựng hơi nước trong hốc mắt: “Lệ Dĩ Thần, tôi mới là người hỏi anh có ý gì? Anh đang muốn nhục nhã tôi sao?”

Lệ Dĩ Thần nhíu mày: “Nếu em đã nghĩ như vậy thì cũng được, nhưng mà tôi lại không có rảnh rỗi để chơi trò làm nhục em, lấy về đi, mặc kệ như thế nào thì việc em đã từng là vợ Lệ Dĩ Thần tôi cũng là sự thật, mà lúc ly hôn em cũng chưa từng yêu cầu cái gì, hôm nay tôi trả em gấp bội, tránh cho bị người khác nói Lệ Dĩ Thần bạc đãi vợ trước.”

Diệp Cẩn hít sâu một hơi, kiềm chế kích động muốn nện túi giấy lên mặt Lệ Dĩ Thần: “Vậy anh cho rằng vợ trước của anh chỉ đáng giá như vậy thôi sao?”

Lệ Dĩ Thần lơ đễnh nói: “Tôi đã nói rồi, nếu em cảm thấy không đủ thì có thể nói ra suy nghĩ của em.”

Diệp Cẩn cười khổ: “Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi thật sự không có cách nào tưởng tượng được người đang ngồi ở trước mặt của tôi thật sự là Lệ Dĩ Thần nghèo khó tiết kiệm ngày đó, hôm nay anh ra tay rất hào phóng, tùy tiện vung tay một cái chính là một ngôi biệt thự và chi phiếu một ngàn vạn, nhưng tôi không thích những thứ này, nếu như muốn thì Diệp đại tiểu thư tôi cũng không thiếu.”

Trong đôi mắt sâu thẳm của Lệ Dĩ Thần tràn đầy phức tạp: “Ha ha, đúng vậy, thiếu chút nữa tôi đã quên em vẫn là thiên kim nhà giàu được vạn người hâm mộ, cho dù Diệp thị không còn như trước nhưng vẫn có Mục thị ở phía sau em, đại tiểu thư sống trong nhung lụa trà trộn vào công ty LN nhỏ như lòng bàn tay của Cố Diễn cũng chỉ là vì muốn trải nghiệm cuộc sống mà thôi, làm sao em có thể để ý đến những thứ này của Lệ Dĩ Thần tôi được, đưa em những thứ này quả thật là đang đánh vào mặt mình, cũng được, tôi lấy lại những thứ này, nếu Diệp đại tiểu thư đã trả đồ xong thì xin mời đi cho.”

Lệ Dĩ Thần hạ lệnh đuổi khách khiến thần kinh Diệp Cẩn căng thẳng: “Yên tâm, tôi sẽ đi, chẳng qua trước khi đi tôi cũng muốn lấy lại thứ anh đã nợ tôi.”

“Tôi nợ em cái gì?” Lệ Dĩ Thần chợt cười to: “Diệp Cẩn, lúc trước kết hôn là do em tình tôi nguyện, huống chi ngay từ khi bắt đầu là em chủ động theo đuổi tôi, cho dù tôi là người nói muốn ly hôn trước nhưng hôm nay tôi cũng đã bồi thường cho em, là do chính em nói không cần, em còn muốn như thế nào nữa?”

Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Lệ Dĩ Thần, lòng Diệp Cẩn cũng đã lạnh toát rồi: “Lệ Dĩ Thần, tại sao anh lại biến thành như vậy?”

Diệp Cẩn gần như tuyệt vọng hỏi ra khiến Lệ Dĩ Thần cắn chặt hàm răng, thì ra tổn thương Diệp Cẩn thì tim của anh cũng đau đớn khổ sở như vậy, nhưng làm sao bây giờ, nếu so sánh với sự đáng sợ khi Diệp Cẩn biết được chân tướng thì bi thương chua xót của anh đã không còn là gì cả.

Lệ Dĩ Thần nhắm mắt lại, thở dài nặng nề: “Diệp Cẩn, người phụ nữ tốt thì không nên gậy sự, hôm nay em đã khiến cho sự nhẫn nại của tôi đến cực hạn, hoặc là lấy những thứ bồi thường hoặc là lập tức rời khỏi đây, tôi không có thời gian để lãng phí với em.”

Tay Diệp Cẩn siết thật chặt thành quả đấm, miệng mấp máy, lời đến khóe miệng lại không thể nói ra, cho đến khi cô chậm rãi giơ cổ tay lên, đặt ở trước mặt của Lệ Dĩ Thần, đôi môi run rẩy mở ra khép lại nhiều lần, cuối cùng mới gian nan phát ra tiếng nói.

Diệp Cẩn nén nước mắt, nhưng vẻ mặt lại mạnh mẽ: “Biết vết sẹo này làm sao mà có không? Đó là bởi vì tôi tự sát sau khi sanh non mà có, Lệ Dĩ Thần, tôi đã từng mang thai con của anh, nhưng nó chết rồi, chết ở trong bụng của tôi. . . . . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.