Editor: Mèo coki
Lệ Dĩ Thần vĩnh viễn không thể quên được vẻ mặt dữ tợn của Diệp Cẩn khi nói ra câu nói kia, quá tàn nhẫn cũng quá tuyệt vọng, anh thật sự không nghĩ đến việc anh rời đi sẽ tạo thành đả kích lớn như vậy đối với cô.
Anh vẫn cho rằng chẳng qua chỉ là bốn năm tình cảm, theo thời gian trôi qua thì cô sẽ từ từ quên đi tổn thương mà anh đã gây ra cho cô, nhưng anh thật sự không ngờ tình cảm của cô đối với anh lại sâu nặng đến vậy.
Anh cho rằng cô có người nhà, có người khác yêu thích và ngưỡng mộ, cho dù đã ly hôn nhưng dựa vào bối cảnh là tiểu thư nhà giàu thì cô vẫn có thể tìm được người môn đăng hộ đối như cũ, thứ anh cho cô cũng chỉ là một người đàn ông hư ảo của thời niên thiếu mà thôi, cô sẽ điều chỉnh tốt sinh hoạt của mình một lần nữa rất nhanh, nhưng anh lại quên cô là một người cực kì cố chấp.
Là anh hại chết đứa bé của bọn họ, thậm chí còn thiếu chút nữa hại chết cô, A Cẩn của anh rốt cuộc trải qua cái gì? Có lẽ phải tìm kiếm bí mật trong vết sẹo đau thấu tim gan kia, anh nhất định phải biết rõ.
Trong một căn phòng cực kì kín đáo của quán cà phê, Lương Tuyết Ngưng ngồi đối diện với Lệ Dĩ Thần, nhìn Lệ Dĩ Thần bằng ánh mắt cực kì không tốt: “Nói thật thì lúc nhận được điện thoại của anh, tôi có chút giật mình đấy.”
Không có so đo giọng điệu của Lương Tuyết Ngưng, Lệ Dĩ Thần vẫn ôn hòa như cũ, nói: “Đã lâu không gặp, Lương Tuyết Ngưng, cô và Quý Thừa có khỏe không?”
Lương Tuyết Ngưng lạnh lùng nhìn Lệ Dĩ Thần, rõ ràng là không muốn đối xử tử tế: “Cảm ơn đã quan tâm, chúng tôi rất tốt.”
“Lương Tuyết Ngưng, tôi cảm thấy chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề thì sẽ tốt hơn.”
“Không sai, tôi cũng có ý này, nói đi, anh hẹn tôi ra ngoài là muốn nói cái gì, có chuyện thì mau nói đi, lát nữa Quý Thừa sẽ đến đón tôi đi chụp hình cưới.”
“Xem ra. . . . . . Quý Thừa thật sự rất thích cô.”
“Đó là chuyện đương nhiên, Quý Thừa cũng không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa như người nào đó.”
Lệ Dĩ Thần không có phủ nhận tố cáo của Lương Tuyết Ngưng: “Lương Tuyết Ngưng, tôi muốn biết sau khi tôi rời khỏi, A Cẩn. . . . . . Có phải là cô ấy đã mang thai hay không?”
Nghe vậy, Lương Tuyết đang bình tĩnh lập tức nổ tung, căm hận nhìn Lệ Dĩ Thần: “Rốt cuộc anh cũng đã biết rồi hả!”
Sắc mặt Lệ Dĩ Thần đen tối gật đầu: “Tôi muốn biết tại sao đứa bé kia. . . . . . lại mất.”
Lương Tuyết Ngưng cười lạnh một tiếng: “Tại sao lại mất? Bây giờ anh mới hỏi tới nó sao? Đừng hỏi tôi, anh tự đi hỏi A Cẩn đi, để cậu ấy nói cho anh biết, sau khi anh đi thì cậu ấy đã trải qua những gì.”
Lệ Dĩ Thần mệt mỏi thở dài một tiếng: “Cô biết A Cẩn sẽ không nói cho tôi nghe mà.”
“Cô ấy không nói với anh? Hừ, vậy thì tôi cũng sẽ không nói cho anh biết, bởi vì anh không xứng được biết, Lệ Dĩ Thần, anh chính là đồ cặn bã.”
Cũng may cả quán cà phê đã được Lệ Dĩ Thần bao trọn, nếu không thì chỉ sợ dựa vào tiếng rống giận kia của Lương Tuyết Ngưng, ngày mai các tờ báo ở thành phố A không cần lo không có bài viết rồi.
Lệ Dĩ Thần đến đây đã có chuẩn bị, anh đưa một tập tài liệu cho Lương Tuyết Ngưng, nói: “Quý Thừa có cho cô biết nửa năm trước nhà xưởng của anh ta đã bị cháy hay không, nếu như không tìm được công ty nào đầu tư thì bất cứ lúc nào nhà xưởng của anh ta cũng có thể bị đóng cửa, xem những tài liệu này một chút đi.”
Lúc Lệ Dĩ Thần đang nói thì Lương Tuyết Ngưng đã xem xong những tài liệu kia rồi, mồ hôi lạnh túa ra trên trán: “Anh nói công ty muốn đầu tư cho Qúy Thừa lấy đám cưới làm điều kiện, cho nên người phụ nữ tôi thấy hôm đó chính là tiểu thư của công ty kia? Nhưng cuối cùng Quý Thừa lại vì tôi mà từ bỏ nhà xưởng, mặc dù phải trơ mắt đứng nhìn nó đóng cửa cũng không muốn chia tay với tôi đúng không?”
“Không sai, cho nên, hiện tại mỗi ngày Quý Thừa đều bề bộn nhiều việc nguyên nhân chính là muốn gom góp tiền bạc để có thể cải tử hồi sinh.”
Lương Tuyết Ngưng mê man: “Tại sao lại có thể như vậy, tại sao đồ ngốc này lại không nói gì với tôi.”
“Bây giờ cô biết vẫn chưa muộn, Lương Tuyết Ngưng, cô là bạn tốt nhất của A Cẩn cho nên ngoại trừ A Cẩn, tôi tin tưởng lời nói của cô nhất, chỉ cần cô nói cho tôi nghe những điều tôi muốn biết thì tôi có thể giúp Quý Thừa vượt qua cửa ải khó khăn.”