Cho Anh Quá Khứ Của Em

Chương 94: Chương 94: Chương 94: Vào cuộc




Editor: Mèo coki

Trong một hội sở tư nhân sang trọng, Mục Văn Khởi đang hả hê chờ đợi Diệp Cẩn tới: “Diệp tổng, thật là đúng lúc.”

Vẻ mặt Diệp Cẩn không có cảm xúc, nhìn Mục Văn Khởi: “Ông cũng không đến trễ không phải sao.”

Mục Văn Khởi híp mắt, nhìn Diệp Cẩn chằm chằm sau đó cười lên: “Vậy phải xem thử người muốn gặp là ai. Nếu như là cô thì tôi sẽ đến đúng giờ.” Đang khi nói chuyện, Mục Văn Khởi đã kéo ghế ra ngồi xuống.

Vẻ mặt Diệp Cẩn vẫn không có một chút ấm áp nào: “Nói đi, hẹn tôi ra ngoài có chuyện gì?”

“Muốn hỏi cô một chút cảm giác bị người ta chặn ở cửa là như thế nào?”

Nghe vậy, Diệp Cẩn đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Quả nhiên những người thân kích động quá mức kia là do ông xúi giục .”

“Cô đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, không sai, là tôi cho bọn họ lợi ích, xúi giục bọn họ đi gây chuyện, nhưng nếu bọn họ không tham lam thì sẽ không để mặc cho tôi thao túng, nói trắng ra thì vẫn là vấn đề của bọn họ, chẳng qua đối với Mục Văn Khởi tôi mà nói thì giải quyết vấn đề này là chuyện nhỏ, chỉ cần cô và mẹ cô chuyển nhượng lại toàn bộ cổ phần Diệp thị đang nắm trong tay cho tôi, tôi tiêu diệt tất cả chướng ngại vật giúp cô, nếu như cô muốn tiếp tục làm tổng giám đốc của Diệp thị thì cũng không có bất cứ vấn đề gì.”

Diệp Cẩn cười lạnh: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Trong nháy mắt Mục Văn Khởi luôn luôn tươi cười đột ngột thay đổi, lạnh lùng nói: “Vậy thì cô cứ tiếp tục bị người ta quấy rối đi. Đúng rồi, cảm giác bị người mình tin tưởng nhất đâm cho một dao thì sẽ thế nào nhỉ? Ha ha, Diệp Cẩn, đây chỉ là mới bắt đầu thôi, đừng cố gắng đấu với tôi. Mẹ cô cũng không phải đối thủ, huống chi là cô, thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nếu không nhất định tôi sẽ làm cho cô sống dở chết dở.”

“Vậy sao, Mục Văn Khởi, tôi lại muốn nhìn nhìn xem ông có bản lĩnh có thể làm cho tôi sống dở chết dở đấy.”

“Bản lĩnh của tôi không phải là thứ mà cô có thể biết được, chẳng qua nếu như cô muốn biết thì tôi sẽ từ từ cho cô nếm thử. Diệp Cẩn, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cô có đồng ý chuyển nhượng cổ phần Diệp thị cho tôi không?”

Ánh mắt Diệp Cẩn kiên định: “Cho dù ông có hỏi tôi bao nhiêu lần thì câu trả lời của tôi vẫn là không thể nào.”

“Cô. . . . . .Con nhóc chết tiệt, còn đáng ghét hơn cả mẹ mình, được, cô đã ngoan cố như vậy thì đừng trách tôi mặc kệ sống chết của Diệp thị.”

“Mục Văn Khởi, tôi thật sự không thể hiểu nổi ông... cổ phần Diệp thị trong tay ông cũng không ít, nhưng ông lại tình nguyện biến những cổ phần đó thành hư vô.”

“Hừ, cô thì biết cái gì, đối với tôi mà nói Diệp thị chỉ là sự cố chấp mà thôi, năm đó Mục Văn Khởi tôi mới vừa khởi nghiệp thì Diệp thị đã là đầu rồng của giới bất động sản rồi, lúc đó tôi đã từng thề nếu như tôi không chiếm được công ty này vậy thì tôi sẽ tự tay phá hủy nos, Diệp Cẩn, hiện tại trước mặt cô chỉ có hai loại lựa chọn, cái trước hay là cái sau, cô quyết định đi.”

Diệp Cẩn lạnh lùng nhìn Mục Văn Khởi: “Tôi sẽ chọn cái thứ ba.”

“Cái thứ ba?”

Trong lúc Mục Văn Khởi không giải thích được thì đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn video, Mục Văn Khởi tiện tay mở ra, màn hình hiện lên hình ảnh Cung Đức Bồi vốn nên rời khỏi thành phố A tới Thái Lan.

Diệp Cẩn nhếch môi, thấy Mục Văn Khởi đang do dự có nên mở ra xem hay không thì cô chợt vươn tay ra, nhẹ nhàng nhấn một cái, điện thoại của Mục Văn Khởi liền phát đoạn video đó.

Đoạn video được bật lên, Cung Đức Bồi đang quỳ trên mặt đất, mặt bị người ta đánh bầm tím đang cầu xin được tha thứ .

“Đừng. . . . . . Đừng đánh, tôi khai, tôi khai hết, công nhân Diệp thị bỏ mạng trên giàn giáo là do tôi giở trò quỷ, không có công ty vật liệu xây dựng Hoằng Thiêm, tất cả đều là do tôi sắp xếp, là tôi cố ý để tai nạn xảy ra, nhưng mà tôi bị người ta ép buộc, là Mục Văn Khởi bảo tôi làm như vậy, ông ta nói chỉ cần tôi làm theo lời ông ta thì ông ta sẽ cho tôi năm trăm vạn, hơn nữa sắp xếp cho tôi đến Thái Lan hưởng thanh phúc, tất cả đều do ông ta xúi giục tôi, nếu mấy người không tin thì tôi có thể đưa cho mấy người xem chi tiết chuyển khoản, ông ta thật sự có chuyển tiền cho tôi.”

Tới đây, hình ảnh chợt dừng lại, giờ phút này, trên gương mặt hoảng sợ của Mục Văn Khởi đã không còn một chút máu: “Chuyện này. . . . . .Sao lại thế này, không phải ông ta đã đi rồi sao?”

Mục Văn Khởi nhìn Diệp Cẩn, bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng là tôi đã đánh giá thấp cô rồi.”

Diệp Cẩn nhếch môi, cười lạnh: “Mục Văn Khởi, trên thế giới này, không có bất kỳ người nào có thể nói là không có chuyện gì mà mình không làm được, cũng như không có bất kỳ kẻ nào mà ông có thể hoàn toàn thao túng trong lòng bàn tay.”

Hai tay Diệp Cẩn vòng ở trước ngực, đôi mắt xinh đẹp hiện ra ánh sáng lạnh lẽo: “Nếu như ngày mai tôi còn thấy những người đó tới Diệp thị gây chuyện, vậy thì đừng trách tôi giao video cho cảnh sát, còn nữa, bây giờ cục diện của Diệp thị rối rắm, ông phải phụ trách dọn dẹp cho sạch sẽ.”

Mục Văn Khởi tức giận cắn răng, hận không thể tát Diệp Cẩn một cái cho hả giận, nhưng sau khi nâng lên tay thì cuối cùng vẫn phải kiềm chế rút tay về.

“Cô . . . . . Được, tốt nhất là cô hãy làm cho tốt, nếu không, rơi vào trong tay tôi thì nhất định tôi sẽ không lại bỏ qua cô, tiện nhân.” Sau khi để lại một câu hung ác thì Mục Văn Khởi mang theo lửa giận bực tức rời đi.

Sau khi Mục Văn Khởi rời đi, Lệ Dĩ Thần đứng phía sau bình phong từ từ đi tới, ngồi xuống chỗ Mục Văn Khởi.

“Biểu hiện vừa rồi của em rất tốt.” Nói xong, Lệ Dĩ Thần rót cho Diệp Cẩn một ly rượu đỏ.

Diệp Cẩn nâng ly rượu đỏ lên: “Hôm nay cám ơn anh, để báo đáp lại, Diệp thị sẽ đền bù cho Hải Lan một thiết kế đáng kiêu ngạo, hơn nữa sẽ làm cho tới khi anh hài lòng mới thôi.”

Lệ Dĩ Thần vừa định nói không cần phải xa lạ như vậy nhưng nhìn Diệp Cẩn giữ một khoảng cách, vẻ mặt lạnh lùng thì không nói gì nữa, cùng nâng ly với Diệp Cẩn.

“Được.”

“Chú Cung, ông ấy. . . . . .” Diệp Cẩn do dự một chút, vẫn quyết định hỏi.

“Ở chỗ của Lăng Tiêu, nhưng mà em yên tâm đi, A Tiêu không ngược đãi ông ta, ngoại trừ không được tự do thì ăn uống rất đầy đủ.”

Diệp Cẩn mất mát, thở dài một tiếng: “Con người khó tránh khỏi ham muốn của bản thân, nếu chú ấy không phản bội, trên lưng không đeo mạng người thì em cũng không muốn tuyệt tình như vậy, khi nào anh cảm thấy thời cơ thích hợp thì giao chú ấy cho cảnh sát xử lí đi.”

“Cung Đức Bồi cũng được, Mục Văn Khởi cũng được, nhất định anh sẽ khiến bọn họ phải chịu quả báo trừng phạt, rất nhanh thôi.”

“Mặc kệ anh dùng phương pháp gì để trừng phạt Mục Văn Khởi thì anh phải nhớ kỹ là đã đồng ý với em cái gì, tuyệt đối không được lôi Mục Thiếu Đường xuống nước, hơn nữa không thể để Diệp thị bị liên lụy.”

“Được.”

Không khí lâm vào im lặng lần nữa, cũng may là phục vụ đã mang bữa tối lên: “Hai vị cứ dùng từ từ.”

Nhìn tôm he nướng trên dĩa của Diệp Cẩn, Lệ Dĩ Thần cau mày, ngay sau đó cầm nĩa xiên nó vứt ra ngoài: “Em bị dị ứng hải sản, đừng ăn cái này.”

Diệp Cẩn ngẩng đầu lên: “Anh còn nhớ rõ sao?”

Lệ Dĩ Thần cười khẽ: “Em cho rằng trí nhớ của anh tệ đến thế sao? Em thích ăn lạp xưởng húng quế nhất, ăn món này đi.” Nói xong, Lệ Dĩ Thần gắp lạp xưởng trong dĩa mình bỏ qua cho Diệp Cẩn.

“Đúng rồi, hiện giờ Tô Mạt đang ở chỗ Lăng Tiêu.”

Diệp Cẩn đang cắt lạp xưởng, đột nhiên sững sờ: “Cái gì? Lăng Tiêu muốn làm gì? Tô Mạt mới 18 tuổi thôi mà.”

Lệ Dĩ Thần nhếch miệng: “Đừng kích động như vậy, tin tưởng anh, mặc dù thoạt nhìn Lăng Tiêu rất phóng đãng, không kiềm chế được nhưng cậu ấy cũng không thú tính như vậy, đối với cậu ấy, Tô Mạt giống như một sủng vật khéo léo đáng yêu, cậu ấy chỉ cảm thấy chơi với cô ấy rất vui mà thôi.”

“Nhưng mà Tô Mạt vẫn là một cô gái, em ấy không phải là mèo con, chó con.”

“Yên tâm đi, Lăng Tiêu biết mình đang làm gì, thật ra thì anh cảm thấy như vậy không có gì không tốt, nếu như Tô Mạt thật sự có thể thu phục Lăng Tiêu lãng tử, không coi phụ nữ ra gì này thì đó cũng coi như là tích đức, mặc dù bây giờ cô ấy còn nhỏ nhưng không phải cũng đã trưởng thành rồi sao?”

“Em chỉ sợ em ấy vừa thoát khỏi đầm rồng thì lại rơi vào hang hổ.”

“Tình huống xấu nhất cũng chỉ như thế thôi, làm gì xấu hơn được nữa, huống hồ Lăng Tiêu có thừa năng lực để bảo vệ và chăm sóc cô ấy, dù sao cũng tốt hơn trở về với mẹ của cô ấy rồi bị bán đi lần nữa.”

Diệp Cẩn suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Cũng đúng.”

“A Cẩn. . . . . .”

“Hả?”

Lệ Dĩ Thần để dao nĩa xuống, nhìn cô nghiêm túc, chăm chú: “Chuyện ngày đó là một hiểu lầm, cô gái nghe điện thoại đó là một khách hàng lớn của Hải Lan, quan hệ của anh và cô ấy không phải là thế, Tần Mục có thể làm chứng, ngày đó cậu ta cũng có mặt tại đó.”

Diệp Cẩn im lặng một lúc rồi: “Em đã nói rồi, anh không cần phải giải thích.”

Diệp Cẩn kháng cự khiến Lệ Dĩ Thần cảm thấy thất bại, lần này, có lẽ lần này bọn họ thật sự gặp phải phiền phức hồi.

Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc Mục thị, sau khi Mục Văn Khởi nghe cấp dưới báo cáo xong thì tức giận ném tài liệu trên bàn xuống đất.

“Thật là một đám phế vật, hạng mục đã tới tay đều bị mấy người làm mất hết rồi.”

Quản lý phụ trách đầu tư hạng mục run run rẩy rẩy nói: “Mục tổng, lần này chúng ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà mấy lần liên tiếp đều bị lộ giá đấu thầu, tôi nghi ngờ trong công ty có gián điệp.”

“Còn nghi ngờ? Rõ ràng là có gián điêp, ông thân là quản lí hạng mục, đã sớm phát hiện nhưng lại không nghĩ biện pháp giải quyết, hại tôi tổn thất nhiều như vậy, mấy năm gần đây Mục thị kinh doanh không có lời phần lớn là do ông đấy, đúng là thùng cơm, cút ra ngoài cho tôi.”

“Vâng”

Quản lý hạng mục mới vừa ra ngoài thì quản lí bộ phận tiêu thụ vội vàng đi tới : “Mục tổng, tôi có việc muốn báo cáo.”

“Nói đi.” Mục Văn Khởi đã mất bình tĩnh.

“Ngoại trừ hai khu Hải Tinh và Tử Dạ gần đây buôn bán rất ế ấm thì hạng mục chính của chúng ta, chung cư Tử Kim mới vừa nhận được lệnh của tòa án nói kiến trúc Thiên Đài ở khu chung cư Tử Kin xây dung trái quy định, yêu cầu chúng ta phải dừng lại và dỡ bỏ toàn bộ.”

“Cái gì. . . . . .” Nghe vậy, Mục Văn Khởi cảm thấy như bị mộng du, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.

“Mục tổng, ngài không có sao chứ?”

Mục Văn Khởi ngồi ở trên ghế, sau một lúc lâu mới khoát tay với quản lí bộ phận tiêu thụ: “Tôi không sao, ông đi đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.”

Ngồi ở trên ghế, Mục Văn Khởi dùng sức xoa trán, không nhin được thở dài, nếu không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp thì Mục thị không cần người khác hãm hại cũng sẽ tự sụp đổ, Mục Văn Khởi đang đâu đầu không biết nên làm như thế nào cho phải thì chợt thấy danh thiếp trên bàn, đây là lần trước, lúc ông tới gặp Lệ Dĩ Thần ở Hải Lan thì thư kí đã đưa cho ông, mặc dù lúc trước ông đã hãm hại Lệ Dĩ Thần, nhưng bây giờ cũng không quan tâm được nhiều như vậy, muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống thì chỉ có thể đi thử vận may một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.