Editor: Mèo coki
Khi Mục Văn Khởi xuất hiện trước mặt Lệ Dĩ Thần thì Lệ Dĩ Thần không hề tỏ ra kinh ngạc, trái lại sắc mặt bình thản lại có chút lạnh lùng nhìn Mục Văn Khởi.
“Khó có được Mục tổng đại giá quang lâm, thật đúng là khách quý mà.”
Mục Văn Khởi đã đến thì không ngại sự lạnh lùng của Lệ Dĩ Thần, cười hết sức nịnh nọt.”Cũng không phải vậy, gần đây công ty hơi bận rộn nên chưa tới thăm Lệ tổng được.”
Lệ Dĩ Thần cười lạnh: “Mục tổng, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, ông bận rộn, tôi đây cũng không rãnh rỗi chút nào. Ông thấy đấy, tôi còn một đống tài liệu đang chờ ký kia kìa. Nhất là hoạch định của hạng mục quảng trường thị chính, thật là hao tâm tốn sức.”
Mục Văn Khởi nhạy bén, cười nói tiếp: “Quảng trường thị chính là một công trình lớn, là hạng mục đại diện cho chính phủ, mặc dù Hải Lan tài lực hùng hậu nhưng lại không hiểu lắm về giá cả của thị trường trong nước, dĩ nhiên là phải vất vả hơn một chút rồi.”
Vẻ mặt Lệ Dĩ Thần không có cảm xúc, nói: “Mục tổng, tôi mới vừa rồi, có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng.”
Lệ Dĩ Thần không nể mặt mũi khiến Mục Văn Khởi có chút xấu hổ, nhưng ông ta vẫn cười dối trá như cũ: “Được, Lệ tổng là người sảng khoái, vậy thì tôi nói thẳng luôn, hôm nay tôi tới đây chính là vì hạng mục quảng trường thị chính, tôi biết rõ lúc trước hành động của tôi hơi quá đáng nhưng cậu cũng có một vạn lý do không muốn hợp tác với tôi, nhưng trên thương trường không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, điểm này Lệ tổng phải rõ ràng chứ.”
“Ông nói không sai, cho nên ông muốn chia một chén canh trong hạng mục quảng trường thị chính đó sao, như vậy thì hãy đưa ra lý do để thuyết phục tôi cho ông tham gia vào đó.”
Mục Văn Khởi giật giật môi. Sau đó đưa giấy tờ vay vốn gần đây cho Lệ Dĩ Thần nhìn: “Chỉ dựa vào số tiền này, Lệ tổng, chúng đều rõ ràng không cần nói nữa, số tiền cần đầu tư vào hạng mục quảng trường thị chính này không phải là nhỏ, nhân lực vật lực cũng không phải chỉ một công ty là có thể đảm nhiệm được, xét trong cả nước, mặc dù Mục thị của tôi không phải đứng đầu nhưng cũng là tập đoàn lớn nổi tiếng, hơn nữa số tiền này đủ để chứng minh năng lực và thành ý của tôi, Lệ tổng, không gạt cậu, gần đây Mục thị gặp chút chuyện rắc rối cho nên tôi rất cần một hạng mục để thay đổi thế cục, cho nên cậu cứ nói thẳng thắn đi.”
Lệ Dĩ Thần bắt chéo hai tay để lên bàn, khuôn mặt trẻ tuổi lạnh lùng không chút sợ hãi khi đụng phải một lão hồ ly trên thương trường, trái lại càng bình tĩnh hơn Mục Văn Khởi.
“Được, tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này, ngày mai tôi sẽ cho ông câu trả lời thuyết phục.”
Thấy Lệ Dĩ Thần không lập tức từ chối, cuối cùng Mục Văn Khởi cũng thở ra một hơi, nhưng còn chưa hít thở lại bình thường thì đã nghe câu kế tiếp của Lệ Dĩ Thần, thiếu chút nữa làm cho ông hoảng sợ đến mức tim ngừng đập.
“Nghe nói Mục tổng cảm thấy rất hứng thú với bà xã của tôi?”
Mục Văn Khởi đổ mồ hôi lạnh, sống lưng cứng đờ, tiếp theo cười lúng túng: “Nào có chuyện đó, làm sao tôi lại mơ ước phu nhân của Lệ tổng được, chẳng qua đã nói tới chuyện này thì bà xã của Lệ tổng là…?”
Lệ Dĩ Thần cười lạnh một tiếng: “Mục tổng đã biết thì cần gì giả bộ hồ đồ, Lệ Dĩ Thần tôi chỉ có một bà xã mà thôi.”
Mục Văn Khởi nhíu mày, ông vẫn cho rằng Lệ Dĩ Thần và Diệp Cẩn chưa phục hôn là bởi vì Lệ Dĩ Thần không coi trọng Diệp Cẩn, thậm chí thời gian trước Diệp thị gian nan đến thế kia nhưng vẫn không thấy Lệ Dĩ Thần ra tay, bởi vậy ông mới không kiêng dè ra tay với Diệp Cẩn, cũng may là chưa thành công, nếu không hôm nay sợ rằng rắc rối rồi.
“Lệ tổng, cậu yên tâm, Mục Văn Khởi tôi không có một chút xíu mơ tưởng nào với bà xã của cậu qua, đều là hiểu lầm, đúng, đều là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm à? Vậy thì tốt, Mục tổng, tôi hơi bận, không tiễn, đi thong thả.”
“Được rồi.”
Mục Văn Khởi vừa ra cửa, Tần Mục đã hấp tấp đi vào: “A? Tại sao Mục Văn Khởi lại tới đây? Chẳng lẽ là. . . . . .”
“Không sai, giống như cậu nghĩ, Mục Văn Khởi đã vào cuộc, cậu đi chuẩn bị một chút, tìm một thời gian thích hợp, chúng ta bắt đầu thu lưới.”
“Yên tâm đi đại ca, đã sớm chuẩn bị xong rồi, chỉ là. . . . . . Anh nhất định phải làm như vậy với Diệp thị. . . . . .”
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, tôi đã đồng ý với cô rồi, đồng thời cũng là điều kiện để cô không làm khó Diệp Cẩn nữa.”
Tần Mục giật giật cánh môi, cuối cùng không nói gì thêm nữa.
Diệp Cẩn mệt mỏi về đến nhà, trong lúc đang tra chìa khóa vào ổ thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói yếu ớt.
“A Cẩn.”
Diệp Cẩn quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Mẫn Quân mặt mũi sưng vù đứng ở phía sau mình: “Mẹ, tại sao lại thành ra như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy dáng vẻ Chu Mẫn Quân muốn nói lại thôi, Diệp Cẩn chợt hiểu ra gì đó: “Là Cố Tần đánh mẹ?”
Chu Mẫn Quân ôm lấy Diệp Cẩn, khóc sụt sùi: “A Cẩn, mẹ thật là khổ.”
Diệp Cẩn đẩy Chu Mẫn Quân ra, vừa tức giận vừa đau lòng: “Đã sớm nói với mẹ Cố Tần không phải là người tốt, nhưng mẹ vẫn không chịu rời khỏi ông ta, mẹ, mẹ tỉnh táo lại một chút đi, không dựa vài đàn ông được đâu, chúng ta nên dựa vào chính mình, mặc dù hiện tại Diệp thị không còn huy hoàng như ngày trước nữa nhưng chỉ cần bỏ công sức ra kinh doanh thì nhất định sau này sẽ có ngày tốt đẹp.”
Chu Mẫn Quân lắc đầu: “Dựa vào cô nhi quả phụ chúng ta thì có thể làm được cái gì, đúng, quả thật đàn ông không thể nhờ vả được, Mục Văn Khởi cũng tốt, Cố Tần cũng được, đều khiến mẹ ngã đau nhưng Lệ Dĩ Thần không giống thế, con ngoan, nghe mẹ khuyên một lời, Diệp thị không có chỗ dựa lớn mạnh thì nhất định càng ngày càng lụn bại, nếu chúng ta muốn cứu sống Diệp thị thì phải nhờ Lệ Dĩ Thần giúp một tay.”
Diệp Cẩn nhíu mày: “Tại sao Lệ Dĩ Thần lại không giống?”
“Dĩ nhiên là không giống, nó là chồng con, hơn nữa nó còn yêu con.”
“Chồng? Mẹ, không phải mẹ không biết chuyện của con và anh ta, con và anh ta đã ly hôn rồi, giữa bọn con đã không còn bất kỳ quan hệ trên danh nghĩa nào nữa.”
“Đứa nhỏ ngốc ngếch này, giấy chứng nhận kết hôn chỉ là một tờ giấy vụn, có cũng được không có cũng được, trái tim mới quan trọng nhất, mẹ không mù, Lệ Dĩ Thần đối xử với con như thế nào mẹ đều thấy cả, tóm lại, mẹ tin tưởng nó.”
“Mẹ tin tưởng anh ta? Nếu con nhớ không lầm thì mẹ từng rất chán ghét anh ta cơ mà.”
“Bây giờ không giống ngày xưa, A Cẩn, con đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không thì con sẽ không hạnh phúc, mẹ cũng sẽ không thoải mái, đừng cố chấp nữa, giao cổ phần của con cho mẹ, mẹ sẽ chuyển qua cho Lệ Dĩ Thần, chỉ có như vậy thì Lệ Dĩ Thần mới giúp Diệp thị tách ra khỏi Mục thị , nếu không chỉ dựa vào hai chúng ta thì sợ rằng cho dù Diệp thị phá sản cũng không thể lấy lại được quyền độc lập của Diệp thị đâu.”
“Mẹ, chuyện này không nhỏ, không thể quyết định qua loa như vậy được, tuy trước đó Lệ Dĩ Thần đã đồng ý với con sau khi Mục Văn Khởi rớt đại thì anh ta sẽ giúp con giữ lại Diệp thị, nhưng không biết vì sao con vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, hôm nay mẹ lại muốn chuyển nhượng cổ phần cho anh ta, mẹ tin tưởng Lệ Dĩ Thần như vậy, không sợ cuối cùng anh ta sẽ đá văng chúng ta sao?”
Chu Mẫn Quân không kiên nhẫn nói: “Người là do cọn chọn, nếu như con không tin nó thì tội gì ba năm sau lại dây dưa không rõ với nó, đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại chuyển nhượng cổ phần là phương pháp tốt nhất để cứu Diệp thị, mà cũng là cách thích hợp nhất để biến Lệ Dĩ Thần thành người thân, hơn nữa sau khi nó lấy được Mục thị thì nhất định sẽ trả lại Diệp thị cho chúng ta, A Cẩn, nghe lời mẹ, cứ làm theo ý mẹ đi, chẳng lẽ con muốn mẹ đi kiếm Cố Tần làm chỗ dựa lần nữa rồi bị ông ta hành hạ à.”
Nghe Chu Mẫn Quân uy hiếp, Diệp Cẩn hoảng loạn mê mang: “Mẹ. . . . . . Mẹ thật sự muốn làm sao như vậy? Nhưng ngộ nhỡ. . . . . .”
“Không có ngộ nhỡ.”
Diệp Cẩn cười lạnh một tiếng: “So với con thì mẹ càng tin tưởng Lệ Dĩ Thần hơn đấy, được rồi, con đồng ý với mẹ, nhưng bắt đầu hôm nay mẹ phải rời khỏi Cố Tần, càng không được đi tim Mục Văn Khởi, an phận sống ở trong biệt thự thôi.”
“Được.”
Sau khi luật sư soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần xong thì chia ra, giao cho Lệ Dĩ Thần và Chu Mẫn Quân: “Hai vị, xin ký tên.”
Chu Mẫn Quân ký tên không chút do dự, sau đó mỉm cười nói với Lệ Dĩ Thần: “Con rể tốt của mẹ, mẹ giao Diệp thị cho con.”
“Dì không có một chút lo lắng nào sao?” Lệ Dĩ Thần ngồi ở bên cạnh Chu Mẫn Quân, giọng nói thong thả, nụ cười thâm trầm.
“Dì thì lo lắng cái gì, mặc kệ là Diệp thị hay Hải Lan cũng, cuối cùng không phải là. . . . . .” Chu Mẫn Quân chợt phát hiện ra mình lỡ lời, không nói tiếp nữa, cười một tiếng cho qua, không sai, ý định của bà không chỉ là cứu Diệp thị, tay của bà đã sớm vươn tới Hải Lan, Diệp thị tính là gì, nếu như tương lai Diệp Cẩn làm phu nhân tổng giám đốc Hải Lan, vậy thì sẽ không thiếu phần mẹ vợ là bà, cho nên đây mới là tính toán chân chính của bà.
Lệ Dĩ Thần cũng không có so đo, chỉ nhếch môi cười lạnh lẽo, sau đó kí tên lên hợp đồng: “Dì, bắt đầu từ bây giờ, Diệp thị không có liên quan gì tới dì nữa, nhưng mà dì cứ yên tâm, phương diện tiền bạc, con tuyệt đối không bạc đãi dì và A Cẩn, cứ dựa theo lúc trước đã bàn bạc, con sẽ đưa một nửa cho hai người.”
Nghe vậy, Chu Mẫn Quân cười như nở hoa: “Đúng là con rể tốt, ra tay rất hào phóng.”
“Đúng, coi như đó là lộ phí cho dì và A Cẩn đi.”
“Có ý gì?” Chu Mẫn Quân có chút khó hiểu nhìn Lệ Dĩ Thần.
Lệ Dĩ Thần nhếch môi cười khẽ: “Dì và A Cẩn đã chống đỡ nhiều năm như vậy, vừa đúng lúc nên ra ngoài thả lỏng một chút, con đã sắp xếp xong xuôi tất cả rồi, nước Pháp, Italy, Thụy Sĩ, Bỉ, những nước này đều có phong cách rất đẹp, đồ cũng tốt, dì và A Cẩn cứ đi chơi đi, nhìn trúng thứ gì thì cứ quẹt thẻ của con là tốt rồi.” Tới đẹp trai nhớ gánh.
Chu Mẫn Quân như mở cờ trong bụng: “Dì đã nói là A Cẩn không nhìn lầm người mà, được, dì và A Cẩn đi chơi một thời gian, để cho con rảnh tay rảnh chân giải quyết Mục Văn Khởi.”
“Yên tâm, khi dì trở lại thành phố A thì Diệp thị đã thoát khỏi tay Mục Văn Khởi rồi.”
“Vậy thì không thể tốt hơn được nữa.”
Khi Mục Văn Khởi tới Hải Lan lần nữa thì phát hiện Lệ Dĩ Thần tự mình xuất hiện nghênh đón: “Mục tổng, mời vào bên trong.”
Thấy thái độ Lệ Dĩ Thần nhún nhường như thế, trong nháy mắt Mục Văn Khởi thẳng sống lưng, ngẩng đầu đi vào phòng làm việc của Lệ Dĩ Thần.
“Lệ tổng, chuyện đó cậu tính thế nào.”
Lệ Dĩ Thần bảo thư ký rót cho Mục Văn Khởi một ly trà: “Về chuyện này, quả thật là có chút thay đổi.”
Nghe vậy, Mục Văn Khởi hoảng sợ: “Ý của Lệ tổng là không cho Mục thị tham gia sao?”
Lệ Dĩ Thần cười khẽ: “Mục tổng nghe tôi nói hết đã, về hạng mục quảng trường thị chính này, ý định của tôi là hoàn toàn chuyển giao nó cho ông.”
“Cái gì? Cậu nói thật? Nhưng tại sao cậu lại muốn buông một miếng thịt béo đã tới tay như vậy?” Mục Văn Khởi sững sờ, có chút khó tin nhìn Lệ Dĩ Thần.
“Ông không cần kinh ngạc như thế, tôi có thể nhường hạng mục này cho ông, nhưng mà tôi cũng có điều kiện. . . . . .”