Nụ cười vô lại trên mặt Cố Diễn biến mất, từ từ thay thế bằng vẻ thâm trầm nghiêm chỉnh, Diệp Cẩn rất ít khi nhìn thấy Cố Diễn như vậy.
Cố
Diễn dựa lưng vào ghế ngồi, như muốn nhìn thấu Diệp Cẩn, Diệp Cẩn cũng
cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị người ta nhìn chăm chú, vì vậy quay mặt đi.
“Coi như em chưa hỏi gì cả.”
Bỗng nhiên Cố Diễn cười
lên, tiếp tục trả lời Diệp Cẩn: “Một cô gái tốt chính là khi bị đàn ông
nhìn chằm chằm thì sẽ đỏ mặt, có lẽ chính em không biết, nhưng như vậy
thật sự rất đáng yêu, vô cùng. . . . . . Hấp dẫn. . . . . .”
Diệp Cẩn nhăn mày lại, cố gắng cắt đứt lời nói càng ngày càng tùy tiện của
Cố Diễn: “Cố tổng, anh có muốn nghe chuyện trước kia của em hay không?”
Cố Diễn lịch sự dùng tay làm dấu mời, Diệp Cẩn cầm hồng trà trên bàn lên,
nhẹ nhàng uống một hớp: “Đây là loại hồng trà Kim Ti em thích nhất, loại hồng trà này được trồng rất ít, chỉ có mấy thôn nhỏ ở Vân Nam xa xôi
mới có một ít đồi chè trồng loại trà này.”
Đối với việc Diệp Cẩn
cực kì hiểu về trà, từ lâu Cố Diễn đã cảm thấy rất kỳ lạ, trước kia, mỗi một lần cô đều có thể dùng tốc độ cực nhanh để xác định chủng loại trà, thậm chí còn có thể nói nơi nó sinh sống.
“Việc này có liên quan đến chuyện trước kia của em hay sao?”
“Khi còn sống, ba em cực kì thích uống trà, từ lúc lên năm tuổi em đã có thể phân biệt rõ đâu là trà xanh, hồng trà, trà Ô Long, trong ấn tượng của
em thì nhà em rất lớn, thật sự rất lớn, chỉ riêng căn phòng dùng để cất
lá trà quý của ba đã rộng hơn cả trăm mét vuông, ba là một doanh nhân vô cùng lợi hại, cũng đã từng là một trong bốn người giàu có nhất thành
phố A, ba em chính là Diệp Cảnh Thụy.”
Nghe vậy, trong nháy mắt
Cố Diễn cứng đờ, mặc dù anh đã sớm đoán được Diệp Cẩn không phải là con
gái của một nhà bình thường, nhưng không ngờ tới cô lại là con gái của
Diệp Cảnh Thụy, khó trách cách cô nói năng, cử chỉ và hành động đều lộ
ra cao quý ưu nhã, thì ra là cô là một đại tiểu thư danh môn chân chính, chẳng qua vì sao không đến Diệp thị, mà lại vào công ty nhỏ vừa mới lập nghiệp của anh.
Rất nhanh Diệp Cẩn đã giải đáp nghi ngờ của Cố
Diễn: “Hôm nay Diệp thị đã là thứ mà mẹ em dùng để nịnh nọt, ton hót Mục Văn Khởi, Diệp thị không có ba em, em sẽ không tới đó.”
Nói đến
việc xấu trong nhà, sắc mặt của Diệp Cẩn bắt đầu trắng bệch, Cố Diễn
cũng có chút không được tự nhiên: “Diệp Cẩn, không muốn nói thì đừng nói nữa.”
Đầu Diệp Cẩn cúi thấp, mặt không biểu cảm nói tiếp: “Nếu
như anh cảm thấy em đau lòng vì mẹ em thì anh đã sai lầm rồi, từ lâu em
đã chết lặng, một người mẹ ngầm đồng ý để ba dượng đi quấy rối con gái
của mình, một người mẹ như thế làm sao em còn có thể kính yêu được nữa.”
Nghe thấy thế, Cố Diễn bỗng dưng nhướn mày lên: “Em nói cái gì? Ba dượng em. . . . . . Cũng chính là Mục Văn Khởi lại làm như vậy với em. . . . . .”
Diệp Cẩn cười khổ: “Đúng vậy, Mục Văn Khởi luôn luôn vui vẻ thân thiện trong giới doanh nhân lại đi quấy rối con gái riêng của vợ mình, không ngờ
đúng không? Chẳng qua cho dù như thếthì ông ta vẫn không thể chiếm
được lợi ích gì từ trên người em, chỉ có một lần nguy hiểm nhất, em . . . . .”
Nói tới chỗ này, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng không kềm chế được
cảm xúc nữa, suýt nữa mất khống chế, chẳng qua kinh nghiệm trải qua vô
vàn sóng gió đã giúp cô, cuối cùng cô vẫn kiềm nén được nước mắt mà cười lên.
“Không có gì, chẳng qua em chỉ dùng dao đâm vào đùi ông ta
mà thôi, còn ông ta. . . . . . trong lúc tức giận đã đẩy em xuống cầu
thang, tuy rằng bởi vì chuyện này mà em phải nằm trên giường bệnh hơn
nửa tháng nhưng mà trong họa lại có phúc, Mục Văn Khởi cũng không dám
đến gần em nữa.”
Nghe thế, sắc mặt Cố Diễn hoàn toàn đông cứng
lại, Diệp Cẩn luôn luôn giỏi giang mê người lại có một đoạn quá khứ mà
không phải người bình thường nào cũng có như vậy, mà ngay vừa rồi, anh
lại giống như một cầm thú có ý nghĩ muốn lừa cô gái nhỏ quật cường này
lên giường, trong lúc nhất thời, Cố Diễn yên lặng không biết nên làm thế nào để đối mặt với Diệp Cẩn.
Nhưng mà Diệp Cẩn lại không cho là
vậy, cô cười lên: “Thật ra thì những thứ này cũng không tính là gì, em
cũng không ở nhà họ Mục quá lâu, từ lúc lên đại học thì em đã không hề
trở về nhà họ Mục nữa, bởi vì ở nơi đó em đã tìm được bầu trời của mình, không, phải nói là em tưởng rằng mình đã tìm được người chống đỡ cho
mình một mảnh trời, chỉ tiếc, cuối cùng mảnh trời đó vẫn sụp xuống, vì
anh ấy, em và mẹ đã chính thức đoạn tuyệt, em định theo anh ấy đến gốc
bể chân trời, sau khi tốt nghiệp thì bọn em đã kết hôn, em từng cho rằng rốt cuộc em cũng đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình, chỉ tiếc rằng anh ấy lừa em. . . . . . em. . . . . . Từ lâu đã mất đi lòng tin tưởng đối
với đàn ông rồi.”