Editor: Mèo coki
Mặc dù chuyện cũ của Diệp Cẩn có chút dài dòng nhưng lại ý vị sâu xa, Diệp
Cẩn đã đi được một lúc lâu nhưng Cố Diễn vẫn ngồi lặng người như cũ.
Mới vừa rồi, xem như Diệp Cẩn đã tỏ thái độ từ chối đối với anh, cô nói với anh cô đã từng kết hôn, mà cô cũng không tiếp muốn tiếp nhận một tình
cảm mới, cô đã hoàn toàn mất đi tin tưởng với mọi người, cho dù Cố Diễn
anh rất thích Diệp Cẩn thì cũng không dám đến gần, cô vốn không có cảm
giác an toàn, nếu như cô mở rộng cánh cửa lòng đối với anh nhưng anh lại chỉ xem đó như là một cuộc dạo chơi nhân gian thì cô gái thoạt nhìn có
vẻ kiên cường nhưng thật ra rất yếu ớt đó sẽ như thế nào? Kết quả thế
nào, anh không dám nghĩ đến.
Cố Diễn thở dài nặng nề, cầm lấy
điện thoại vẫn luôn đổ chuông không dứt trên bàn lên, bấm nút nghe: “A
Thần, mình rất buồn bực, đi uống rượu với mình đi.”
Khi Diệp Cẩn
mở cánh cửa của căn phòng trọ nhỏ đến đáng thương thì người ở bên trong
khiến cô hoảng sợ: “Mẹ. . . . . . Sao mẹ lại tới đây?”
Chu Mẫn
Quân nhìn thấy con gái mình đã trở về, nén nước mắt bước nhanh tới: “A
Cẩn, Thiếu Đường nói con bị tai nạn giao thông, đứa ngốc này, xảy ra
chuyện lớn như vậy tại sao không nói cho mẹ biết, bây giờ như thế nào
rồi, có sao không?”
Nét mặt Diệp Cẩn hết sức lạnh lùng: “Dĩ nhiên là không có việc gì, nếu như có việc mẹ cho rằng mẹ còn có thể nhìn
thấy con được sao?”
Đối với sự lạnh nhạt của con gái, Chu Mẫn
Quân rất là bất đắc dĩ: “A Cẩn, đừng như vậy có được hay không, mẹ thừa
nhận trước kia mẹ không có bảo vệ tốt con, khiến con bị uất ức, nhưng mà mẹ đã nói với Mục Văn Khởi rồi, về sau ông ấy. . . . . . Ông ấy sẽ
không bao giờ làm nữa như vậy, về nhà với mẹ đi, để mẹ chăm sóc cho
con.”
Diệp Cẩn đẩy Chu Mẫn Quân ra: “Đó là nhà của Mục Văn Khởi,
có lẽ cũng là nhà của mẹ, nhưng không phải nhà của con, mẹ đi về đi, hôm nay con rất mệt, con muốn nghỉ ngơi sớm.”
Chu Mẫn Quân nhìn Diệp Cẩn, muốn nói lại thôi, sự cố chấp của con gái, bà cũng đã từng nhìn
thấy qua, ba năm trước đây bà từng tuyên bố, chỉ cần Diệp Cẩn dám kết
hôn với thằng nhóc Lệ Dĩ Thần kia thì bà sẽ không bao giờ nhận cô là con gái của bà nữa, thật không nghĩ đến hôm nay người chịu thua không phải
là con gái mà lại chính là bà.
Mặt Chu Mẫn Quân đầy nước mắt
nhìn Diệp Cẩn, thấy Diệp Cẩn hoàn toàn không nhìn mình thì cũng chỉ có
thể bất đắc dĩ rời khỏi đây.
Chu Mẫn Quân vừa đi, trong nháy mắt
lớp vỏ mạnh mẽ cô tạo ra để bảo vệ mình lập tức vỡ nát, kể từ sau khi ba cô qua đời, cô không còn người thân nữa, cho dù mẹ cô không vứt bỏ cô
mà mang theo cô kết hôn lần thứ hai, nhưng cuối cùng thì thế nào đây? Bà vì không muốn đắc tội với chồng mới của mình, cũng vì muốn một cuộc
sống ổn định mà vẫn quyết định bỏ rơi cô, bị mẹ và người yêu đồng thời
vứt bỏ, làm sao có thể không sợ hãi cho được, cho dù cô đau đến không có cách nào hô hấp, nhưng cô vẫn muốn một mình ở trong bóng tối liếm láp
vết thương, đến hôm sau khi mặt trời mọc thì cô vẫn là một Diệp Cẩn mạnh mẽ.
Diệp Cẩn cắn thật chặt môi, dùng sức ôm chặt lấy chính mình: “Mình không đau, mình không khóc. . . . . .”
Trong quán bar, âm nhạc đinh tai nhức óc, Lệ Dĩ Thần và Cố Diễn ngồi trong
phòng mà Lăng Tiêu đã đặc biệt thiết kế, Lệ Dĩ Thần khó hiểu nhìn Cố
Diễn có ý đồ tự chuốc say chính mình.
”Cố đại thiếu gia mà lại có việc buồn rầu, thật là hiếm thấy.”
Cố Diễn uống cạn một chai bia nhỏ, thấy chưa đã ghiền nên mở tiếp một chai Whisky: “A Thần, A Tiêu, hôm nay thiếu chút nữa mình đã trở thành cầm
thú.”
”Không phải cậu vẫn luôn tự hào mình là cầm thú sao?” Lăng Tiêu đốt một điếu thuốc, vừa nhả khói vừa cười chế nhạo bạn tốt.
”Cút đi, cậu mới tự hào mình là cầm thú, mình. . . . . . Gần đây mình thích
một cô gái, có thể nói ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy mình đã phát hiện mình muốn cô ấy không thể kiềm chế được, nhưng cô ấy là một cô gái tốt, khác hẳn với những loại phụ nữ phức tạp mà mình đã gặp trước kia,
cô ấy không phải là loại phụ nữ có thể tùy ý vui thì đùa một chút, buồn
thì bỏ đi.”
Hai cánh tay Lệ Dĩ Thần bắt chéo, vòng ở trước ngực,
đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Cố Diễn: “Đây không phải là phong cách của
cậu.”
Cố Diễn thở dài một tiếng: “Đúng vậy, mình cũng chỉ cho
rằng mình hứng thú một thời gian mà thôi, nhưng hôm nay sau khi cô ấy từ chối mình thì mình mới chợt phát hiện mình đã thay đổi thật rồi, A
Thần, mình muốn yêu đương, muốn nghiêm túc yêu thử một lần, lần này là
thật.”
Lệ Dĩ Thần nở nụ cười khó có được: “Việc này rất tốt, mình luôn tán thành cậu nghiêm túc đối mặt với tình cảm của mình.”
Sau khi Cố Diễn uống hơn nửa bình Whisky thì tâm tình lập tức rộng mở, sảng khoái cười lớn: “Không sai, mình nên nghiêm túc đối mặt với cô ấy.”