Editor: Mèo coki
Mặc dù ngày đầu không được thuận lợi, nhưng rốt cuộc tài xế xuất hiện ở
trước mặt Diệp Cẩn vào sáng sớm hôm sau cũng khiến người ta cảm thấy
đáng tin một lần.
”Xin chào Diệp tiểu thư, tôi họ Vương, rất vui được hướng dẫn cô.”
Diệp Cẩn đưa một phần bản đồ du lịch cho tài xế: “Chào anh, tài xế Vương, hôm nay tôi chuẩn bị đi Trường Thành.”
”Được rồi.”
Trong lúc xe Diệp Cẩn vừa định chạy đi thì giọng nói của Tần Mục truyền tới: “Diệp tiểu thư, đi chơi hả.”
Tần Mục nhiệt tình sáng sủa khiến người ta cảm thấy anh như ánh mặt trời,
hết sức thoải mái, mặc dù nói nhiều một chút nhưng Diệp Cẩn cũng không
keo kiệt nở nụ cười với anh.
”Đúng vậy, tôi đang chuẩn bị đi Trường Thành.”
”Thật là khéo, đại ca của tôi và khách hàng cũng muốn đi Trường Thành, Diệp tiểu thư có muốn đi chung xe hay không?”
Diệp Cẩn bĩu môi, lúng túng cười hai tiếng: “Hôm nay tôi đã hẹn xe du lịch riêng rồi.”
”Vậy thì thật tiếc, nếu không đại ca sẽ rất vui mừng , ai u. . . . . .” Tần
Mục còn chưa nói xong đã bị Lệ Dĩ Thần đạp cho một cái.
Lệ Dĩ Thần liếc nhìn Diệp Cẩn, sau đó lại nhìn xe chiếc du lịch riêng một chút: “Em có chắc lái xe hôm nay đáng tin không?”
Tất nhiên Diệp Cẩn sẽ không nghĩ lời nói của Lệ Dĩ Thần là đang quan tâm để ý mình, theo thói quen chuyển hóa thành xem náo nhiệt, bỏ đá xuống
giếng, dĩ nhiên là giọng nói cũng không được mềm mại.
”Yên tâm, hôm nay sẽ không làm phiền đến đại tổng giám đốc anh nữa, chúc anh vui vẻ, hẹn gặp lại, tài xế Vương, lái xe đi thôi.”
Lệ Dĩ Thần nhíu nhíu mày, sau đó nói với Tần Mục: “Sau khi tiếp khách hàng xong thì đi tìm hiểu công ty du lịch này một chút.”
Tần Mục xoa đầu, thông minh đồng ý: “Được rồi, em sẽ lo lắng cho an toàn của Diệp tiểu thư giúp anh.”
Lệ Dĩ Thần liếc nhìn Tần Mục: “Tôi có nói muốn cậu chú ý an toàn của cô ấy sao?”
Tần Mục lập tức lắc đầu giống như trống bỏi: “Không có, anh không nói gì cả, là em lo lắng cho Diệp tiểu thư.”
Rốt cuộc Tần Mục cũng nói ra lời khiến Lệ Dĩ Thần hài lòng gật đầu, sau đó lên xe.
Trên đường đi đến Trường Thành, Diệp Cẩn luôn cảm thấy có gì đó không thích
hợp, tuy nói Trường Thành ở vùng ngoại ô thành phố J, nhưng con đường
này lại quá mức hoang vắng.
”Tài xế Vương, còn bao lâu nữa mới đến vậy.”
”Nhanh thôi.”
Diệp Cẩn lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn hướng dẫn, ngay sau đó
phòng bị hỏi tiếp: “Tài xế Vương, chúng ta đi Trường Thành nào vậy? Bát
Đạt Lĩnh cũng không phải ở hướng này.”
*Nãy giờ quên nói mấy bạn Trường Thành là Vạn Lý Trường Thành đó.
Quả nhiên, lời nói của Diệp Cẩn khiến sắc mặt tài xế căng thẳng, thông qua
kính chiếu hậu liếc nhìn Diệp Cẩn, ngay sau đó lạnh nhạt nói: “Mấy ngày
trước trời mưa nên đường không dễ đi, được đường hướng dẫn hay bị kẹt xe cho nên tôi đổi đường.”
Diệp Cẩn cau mày thật chặt: “Không có chuyện gì đâu tài xế Vương, tôi cũng không vội, chúng ta hãy đi đường được hướng dẫn đi.”
”Con đường này không thể quay đầu được, chỉ có thể chạy thẳng thôi.”
”Nhưng có vẻ con đường này càng chạy càng xa thì phải?”
Tài xế không nói thêm gì nữa, thậm chí tăng tốc độ, trong lòng Diệp Cẩn
hoảng sợ: “Dừng xe. . . . . . Tôi bảo anh dừng xe, anh có nghe thấy
không?”
Sắc mặt tài xế kia càng ngày càng âm trầm, không chịu nói nữa, Diệp Cẩn vội vàng bật điện thoại di động lên, nhưng cô phát hiện
mình không quen biết người nào ở thành phố J, nếu như báo cảnh sát thì
có phải sẽ chọc giận tài xế có ý đồ bất chính này hay không? Đang lúc
Diệp Cẩn do dự không biết gọi điện nhờ ai giúp đỡ thì danh thiếp Tần Mục cho cô lộ ra từ trong balo.
Tần Mục vừa đón tiếp khách hàng vừa
đọc tin nhắn, lập tức giận tái mặt đưa điện thoại cho Lệ Dĩ Thần đang
nói chuyện với khách hàng, vẻ mặt Lệ Dĩ Thần lập tức lạnh lẽo.
Anh nói với Tần Mục: “Cậu sắp xếp rồi đưa khách hàng đến khách sạn giúp tôi, tôi sẽ đến sau.”
”Nhưng anh cứ đi như vậy, ngộ nhỡ khách hàng lớn này tức giận thì phiền phức lắm, đây là một hợp đồng không nhỏ đâu.”
”Không lo được nhiều như vậy rồi, bây giờ cô gái ngu ngốc luôn khiến người ta
không yên đó lại gặp phải phiền toái, tôi không muốn mình phải hối hận
cả đời.”