Editor: Mèo coki
Diệp Cẩn sắp sửa ngồi xuống kế bên ghế lái thì lại nghe tài xế cười nói:
”Tiểu thư, hay là cô ngồi phía sau đi, phía sau rộng rãi hơn một chút.”
Diệp Cẩn nhíu mày, quả nhiên trên ghế lái phụ có để một cái hộp, cô không
thể làm gì khác hơn là mở cửa ngồi vào phía sau, thấy mưu kế của mình đã thành, Tần Mục ném cho Lệ Dĩ Thần một ánh mắt: Nhìn đi, em đa năng như
vậy đấy thì lại bị Lệ Dĩ Thần mặt lạnh trừng mắt, Tần Mục bĩu môi, không biết mình làm vậy có đúng hay không, đại ca bảo mình dừng xe trước mặt
cô gái xinh đẹp này không phải là có ý tứ với người ta sao, anh cũng chỉ muốn giúp đại ca một tay thôi nhưng đại ca lại không cảm kích, hừ, thật là một đại a kiểu cách.
Diệp Cẩn có chút xấu hổ ngồi ở bên cạnh
Lệ Dĩ Thần, cố gắng đặt lực chú ý ở phong cảnh ngoài cửa xe, cho đến khi giọng nói của Lệ Dĩ Thần truyền đến.
”Cổ cứ lắc mãi như vậy, không đau sao?”
Khi Lệ Dĩ Thần nhắc tới, quả thật Diệp Cẩn cũng cảm giác cổ mình cứng ngắc, cô xoa xoa cổ, cười lúng túng, quay đầu lại: “Ha ha. . . . . . Không hổ là đế đô, ngay cả ngắm phong cảnh ở tốc độ cao cũng có một phong cách
riêng.”
Tần Mục không khỏi bật cười: “Trăm dặm hai bên đường
Phương Viên này đều là ruộng đồng hoang vắng, làm gì có cái nào có phong cách riêng chứ.”
Lệ Dĩ Thần buông tạp chí trên tay, không nóng không lạnh nói: “Lái xe của cậu đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy.”
Tần Mục chợt hiểu mình đã đụng chạm tới người yêu của đại ca rồi, nhưng
cũng chỉ lỡ miệng thôi mà, mẹ mình cũng đã dặn qua bao nhiêu lần rồi,
nói nhiều hỏng việc, im lặng là vàng, được rồi, bắt đầu từ bây giờ anh
đây không nói nữa, câm luôn.
Từ đó Tần Mục hay huyên thuyên không nói nữa, không khí trong xe đột nhiên lắng xuống, điều này làm cho Diệp Cẩn cảm thấy có chút không thoải mái, dù sao người mà cô luôn muốn né
tránh đang ngồi ở bên cạnh mình, nói chuyện cũng không được, mà không
nói lời nào cũng không được.
Trong lúc Diệp Cẩn đang do dự có nên mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh hay không thì một cuộc điện thoại lại đến
đúng lúc: “Không cần bảo tài xế tới nữa, tôi đã đi nhờ xe rồi, đúng rồi, sáng sớm ngày mai nhớ đổi một tài xế đáng tin tới đón tôi.”
Cúp
điện thoại không bao lâu, xe cũng đã gần tới nội thành, rốt cuộc thần
kinh căng thẳng của Diệp Cẩn cũng buông lỏng, Tần Mục lái xe rất tốt,
tốc độ nhanh nhưng ổn định, không bao lâu đã đến khách sạn cô ở.
Tần Mục im lặng suốt dọc đường, cuối cùng không nhịn được nên mở miệng:
“Diệp tiểu thư, đây là khách sạn cô ở sao, chúng tôi cũng ở chỗ này.”
Diệp Cẩn giật giật khóe mắt, cười lúng túng hai tiếng: “Vậy thì thật là khéo ( đúng là đồ âm hồn bất tán ).”
Diệp Cẩn tỏ vẻ muốn đưa tiền cho Lệ Dĩ Thần: “Tôi trả tiền xe cho anh này.”
Lệ Dĩ Thần nhíu mày, lạnh lùng nhìn Diệp Cẩn: “Em cho rằng chiếc Bentley của Lệ Dĩ Thần tôi là xe taxi sao?”
”Tôi không có ý này, tôi chỉ muốn cám ơn anh đã chịu giúp đỡ tôi mà thôi.”
”Không cần, cách thức cảm ơn của em ở trong mắt Lệ Dĩ Thần tôi không đáng giá
nhắc tới, giúp em chẳng qua vì nghĩ tới tình cảm và thể diện vợ chồng mà thôi.” Nói xong, Lệ Dĩ Thần xoay người vào khách sạn.
Tần Mục
đứng ở một bên nhíu mày, hả? Thì ra là cô gái này chính là vợ trước của
đại ca, khó trách đại ca lại xen vào chuyện của cô ấy, nếu không thì dựa theo tính tình nhạt nhẽo của Lệ Dĩ Thần, làm sao anh chịu giúp người
khác được, ngay cả lần trước, trong bữa tiệc, ngôi sao lớn, người đẹp
Hứa Tiên Tiên liếc mắt đưa tình với anh mà anh cũng chưa từng nhìn nữa
là.
”Diệp tiểu thư, nếu như muốn dùng xe thì cứ gọi điện thoại cho tôi, đây là danh thiếp của tôi.”
Diệp Cẩn lễ phép nhận lấy danh thiếp của Tần Mục: “Cám ơn ý tốt của anh,
nhưng mà chắc là tôi sẽ không đi xe của Lệ Dĩ Thần nữa, hôm nay cám ơn
anh, hẹn gặp lại.”
Nhìn dáng vẻ Diệp Cẩn đeo balo kiên quyết rời
đi, Tần Mục cười thầm : “Nhìn khí thế kia, tám phần là đại ca bị Diệp
tiểu thư bỏ rơi.”