Editor: Mèo coki
Lúc rời khỏi tòa nhà của Hoa Thiên thì Diệp Cẩn phát hiện cả người mình đều đang run rẩy, mặc dù cô đã rất nỗ lực kìm nén, nhưng bất luận là tay,
là chân hay là trái tim đã tan vỡ kia đều không chịu khống chế mà run
rẩy.
Không biết phải dùng thời gian bao lâu, Diệp Cẩn mới miễn
cưỡng khởi động được chiếc Carola của cô, chiếc xe này trị giá mười mấy
vạn, là quà tặng mà lúc sinh nhật mười tám tuổi ba cô đã tặng cho cô,
cũng là món quà cuối cùng mà ông tặng, đã nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn sử dụng nó rất cẩn thận, bởi vì bây giờ cô đã hai bàn tay trắng, có chỉ chiếc Carola già này làm bạn mà thôi.
”Mình không đau, thật sự không đau. . . . . . Còn nữa, đây là lần cuối cùng mình chảy nước mắt vì anh ta, mình thề. . . . . .”
Diệp Cẩn đạp chân ga giống như người điên nhưng vẫn không xua tan được đau
đớn bỏng rát đó, cho dù đã qua ba năm nhưng nó vẫn không hề giảm bớt mà
chỉ chờ thời cơ bùng phát ra ngoài, cô vẫn luôn cho rằng mình rất kiên
cường, nhưng tại sao cuối cùng trái tim vẫn tan nát, cô ghét việc không
thể khống chế chính mình như vậy, cô cố gắng tự nói với mình rằng người
đó không đáng để cho cô khổ sở, nhưng nghĩ đến việc Lệ Dĩ Thần nhìn cô
như người xa lạ, còn có dáng vẻ của Lâm Mạn Thanh, cô thật sự không có
cách nào khống chế lý trí của mình được nữa.
Diệp Cẩn lái xe rất
khá, có thể nói khá tốt là đằng khác, nhưng dù vậy thì ở trong nội thành mà lái xe với tốc độ tám mươi vẫn rất là nguy hiểm, những người lái
chiếc xe khác đều đổ mồ hôi lạnh, cảm khái tài xế không muốn sống nữa
rồi.
”Tin. . . . . . Tin. . . . . .” Xe dừng lại ở trên cầu, Diệp Cẩn không ngừng ấn còi, khó khăn lắm mới hết kẹt xe thì cô liền đạp
chân ga phóng về phía trước, một chiếc Lamborghini bên cạnh mở cửa kính
xe huýt sáo với Diệp Cẩn, bắt đầu đua xe với cô.
Chủ xe
Lamborghini đưa ngón cái hướng xuống đất, khinh thường Diệp Cẩn lái
Carola mà cũng dám phóng nhanh như vậy, Diệp Cẩn không thèm để ý đến tên chủ xe Lamborghini kia, chỉ muốn yên tĩnh một mình, nhưng chủ xe
Lamborghini kia lại hăng hái, không ngừng khiêu khích và cố gắng ép Diệp Cẩn dừng lại.
Chủ xe Lamborghini lại huýt sáo với Diệp Cẩn, một
lúc lại trêu đùa cô: “Mỹ nữ, lái xe rất tốt, có muốn lên xe anh lái một
vòng hay không?”
”Cút ngay.” Diệp Cẩn lạnh lùng đáp lại.
”A, lại còn là một người đẹp lạnh lùng, không tệ, rất cá tính, anh thích,
anh khuyên em nên dừng xe lại đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Diệp Cẩn tự biết chiếc Carola của mình không thể vượt qua được Lamborghini,
chỉ có thể lái xe chậm lại ở những đoạn đường không người, Lamborghini
kia đang ngon trớn thì phải thắng lại, tên chủ xe kia thực sự nổi giận.
”Mẹ nó, thật sự là không biết điều, được lắm, để xem tôi có bắt cô dừng lại được không.”
Nói xong, chiếc Lamborghini cũng giảm tốc độ lại, chuẩn bị ép Diệp Cẩn phải dừng lại, nhưng ngay khi chiếc Lamborghini kia sắp thực hiện được ý đồ
thì Diệp Cẩn đảo tay lái, đánh một đường cong xinh đẹp rồi chuyển sang
hướng khác.
Thành công cắt đuôi được chiếc Lamborghini kia, Diệp
Cẩn lại vượt qua một chiếc Mercesdes tiến về phía trước, không, phải nói là khi cô thấy chiếc Mercesdes kia rẽ qua hướng khác thì hơi hoảng hốt
sau đó cũng rẽ theo, hơn nữa sau khi cô nhìn thấy Lệ Dĩ Thần đang ngồi
sau ghế tài xế thì trong lòng càng thêm hoảng loạn, trong lúc bối rối
liền dậm mạnh chân ga.
”A. . . . . .”
Cùng với tiếng thét
vang lên, trong nháy mắt xe tông vào hàng rào bảo vệ bên đường, Diệp Cẩn cảm thấy đầu mình đau đến mức sắp nổ tung, ý thức mơ hồ làm cho cô dần
dần không thấy rõ được người trước mắt, cô cứ chớp mắt mãi, có cảm giác
người trước mắt chính là người cô yêu nhất cũng là người cô hận nhất,
gương mặt anh cực kì lắng và hoảng sợ, không, nhất định là cô bị ảo giác rồi, mới vừa rồi anh còn nói lời lạnh nhạt, hiện tại làm sao có khả
năng xuất hiện ở đây, lại càng không thể nào để ý đến sống chết của cô
được.