Editor: Mèo coki
Lúc ôm Diệp Cẩn đến bệnh viện gần đó, tất cả bác sĩ ngoại khoa đều có việc
bận, Lệ Dĩ Thần ôm Diệp Cẩn máu me đầy người, rống to với y tá.
”Tôi mặc kệ mấy người dùng cách gì cũng phải nhanh chóng cứu cô ấy.”
Y tá xem thường nói: “Bệnh viện của chúng tôi không lớn, chúng tôi cũng
muốn cứu người nhưng tài nguyên chữa bệnh và chăm sóc người bệnh không
đủ, quả thật năng lực có hạn.”
Những năm này, Lệ Dĩ Thần rất ít
khi lộ ra vẻ mặt tức giận điên cuồng, nhưng giờ phút này anh hận không
thể xé nát những con người vừa lười biếng lại vừa tiêu cực này: “Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi, Lệ Dĩ Thần, tổng giám đốc
của tập đoàn Hải Lan, lấy tính mạng của bản thân ra thề, nhất định sẽ
làm cho bệnh viện của mấy người thân bại danh liệt, không tin thì mấy
người cứ thử xem.”
Mặc dù y tá không biết Lệ Dĩ Thần, nhưng thấy
Lệ Dĩ Thần lái Mercesdes, quần áo sang trọng, mọi thứ đều không tầm
thường thì cân nhắc cẩn thận một chút rồi gọi điện thoại cho viện
trưởng, sau khi viện trưởng biết Lệ Dĩ Thần đang ở bệnh viện của mình
thì vội vàng chạy đến.
Y tá nhìn thấy viện trưởng đến thì nhanh chóng chạy lại nói: “Viện trưởng, tại sao ngài lại đích thân đến đây?”
Viện trưởng vô cùng lo lắng, chạy tới phòng cứu cấp: “Rất may là cô đã gọi
điện thoại cho tôi, mấy người có biết Lệ Dĩ Thần này có bối cảnh gì
không, chính là cháu ngoại của Hải Thành, gia đình giàu nhất ở khu người Mĩ gốc Hoa, ông Hải chỉ có một người thừa kế duy nhất là cậu ta, nếu
đắc tội với cậu ta, bệnh viện nhỏ chúng ta cứ chờ mà hầu tòa đi.”
Trong lòng y tá vẫn còn sợ hãi, vội vàng vỗ ngực một cái, mới vừa rồi cô đã
đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn này, nếu như cô gái kia không có
việc gì thì thôi, nếu có việc gì không hay xảy ra, chỉ dựa vào khí thế
của người đàn ông kia, không ăn tươi nuốt sống cô mới là lạ.
Nhìn đèn ngoài phòng phẫu thuật đã sáng được ba giờ, rốt cuộc trên gương mặt anh tuấn luôn bình tĩnh của Lệ Dĩ Thần cũng hiện lên vẻ hoảng sợ, ba
năm, kể từ khi quen biết Diệp Cẩn, cũng là con gái của kẻ thù của cô*,
anh không cho phép mình cười nữa, càng không cho phép mình mềm yếu,
nhưng giờ phút này, anh lại không kiềm chế được sự hoảng loạn ở trong
lòng.
*Cô đây là cô ruột của Lệ Dĩ Thần nhé, em của ba đó
Thời gian từ từ trôi qua, Lệ Dĩ Thần chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi
qua chậm như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy cả người mệt mỏi đến thế,
anh là do một tay cô nuôi nấng , nhưng mà mẹ Diệp Cẩn cũng là kẻ thù mà
cô căm thù đến tận xương tuỷ, mặc dù kẻ thù của cô chính là kẻ thù của
anh, nhưng anh thật sự chưa bao giờ muốn Diệp Cẩn chết, anh thật sự. . . . . . Không muốn nhìn thấy cô chết. . . . . .
Diệp Cẩn bị mùi
nước sát trùng nồng nặc gay mũi đánh thức, cô ghét bệnh viện nhất, cô
vĩnh viễn không bao giờ quên được lúc ba qua đời thì quanh phòng cũng
đầy bi thương và mùi nước sát trùng gay mũi, Diệp Cẩn muốn đứng dậy rời
đi, nhưng phát hiện người đau dữ dội, cô bị sao vậy?
Diệp Cẩn cố
gắng ngồi dậy nhưng lại cảm thấy xây xẩm, ngã xuống giường, y tá đi vào
chích thuốc thấy vậy thì vội vàng đi tới kiểm tra.
”Hiện tại não của cô bị chấn động nhẹ, xương thắt lưng cũng bị gãy, tốt nhất là đừng động đậy.”
Y tá nói quá muộn, Diệp Cẩn đã đau đến mức không nói nên lời, y tá thấy
vậy thì nhanh chóng gọi bác sĩ tới, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói là không có gì đáng ngại, nhưng mà không thể cử động được, nếu cứ cử
động nữa thì sẽ rất phiền toái.
Vẻ mặt Diệp Cẩn bất đắc dĩ, không thể động đậy thì làm sao cô đi vệ sinh, làm sao ăn cơm? Đang lúc cô cảm thấy rối rắm không thôi thì thấy một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi
đi vào.
”Chào cô, xin hỏi cô có phải là Diệp tiểu thư không?”
Diệp Cẩn không hiểu nhìn người phụ nữ kia: “Đúng vậy.”
Người phụ nữ đó mang theo một cái túi, không mời mà tự bước vào phòng bệnh,
lấy hộp đựng thức ăn ra, hơn nữa còn cười rất chân thành.
”Diệp tiểu thư, tôi là hộ lí của cô, bây giờ tôi sẽ chăm sóc cô cho đến khi xuất viện.”