Editor: Mèo coki
”Hộ lí? Là ai thuê dì tới đây hay sao?”
Dáng vẻ của người phụ nữ đó rất cẩn thận: “Việc này. . . . . . Việc này… tiên sinh đã dặn là không thể nói.”
”Tiên sinh? Tiên sinh nào?”
Người phụ nữ nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng che miệng lại: “Tôi không được
nói gì cả, nếu không tôi sẽ không lấy được tiền công, Diệp tiểu thư, cô
đừng làm khó tôi nữa.”
Thấy dáng vẻ chân chất của người phụ nữ
đó, Diệp Cẩn cũng không muốn ép buộc người ta nữa, dù sao tiền công hộ
lí cũng không dễ kiếm, chẳng qua cô sẽ kiên nhẫn chờ đến lúc người này
lỡ miệng nói cho cô biết .
”Dì, tôi phải xưng hô với dì như thế nào đây?”
Người phụ nữ đó lộ ra nụ cười chất phác: “Tôi không có tên, chồng tôi họ Tần, cô cứ kêu tôi là dì Tần đi.”
Quả thật bây giờ tình trạng của cô khá tệ vì vậy Diệp Cẩn rất vui vẻ chấp
nhận người hộ lí từ trên trời rơi xuống này: “Dì Tần, tôi muốn gọi điện
thoại, dì có thể lấy điện thoại tới giúp tôi được không?”
Khi Cố
Diễn nhận được điện thoại của Diệp Cẩn thì bị sợ đến mức lông mao cũng
muốn nổ tung: “Cái gì? Tai nạn giao thông? Còn bị gãy xương nữa? Nằm im
đừng động đậy, anh sẽ tới ngay lập tức.”
Chẳng qua Diệp Cẩn chỉ
muốn xin nghỉ mà thôi, nhưng không đợi cô nói cho hết lời thì bên kia Cố Diễn đã cúp điện thoại, cũng tuyên bố là sẽ lập tức tới bệnh viện, Diệp Cẩn thật sự không có nghĩ đến ông chủ của cô lại có tình có nghĩa, đối
xử tốt với nhân viên như vậy.
Chẳng qua. . . . . . Khi suy nghĩ
một cách cẩn thận thì cô lại cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng
nghĩ mãi cũng chẳng ra là không đúng ở chỗ nào. Mệt mỏi đánh úp tới làm
cho Diệp Cẩn chưa nghĩ ra được nguyên do thì đã ngủ thiếp đi.
Dì Tần đắp kín mền cho Diệp Cẩn thì thấy Lệ Dĩ Thần nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
”Cô ấy đã ăn gì rồi?”
Dì Tần nhỏ giọng nói: “Mới vừa ăn cháo trắng, tôi đang chuẩn bị đi về chuẩn bị bữa tối cho Diệp tiểu thư.”
”Vậy thì dì đi đi, có tôi ở đây rồi.”
Sau khi dì Tần đi khỏi thì Lệ Dĩ Thần chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Diệp
Cẩn, nhìn khuôn mặt cô vẫn giống như trước kia thì anh không kiềm chế
được vươn tay ra, nhưng ngay khi đầu ngón tay sắp chạm đến da thịt của
cô thì anh lại đột ngột thu tay về, anh không nên thả lỏng bản thân
mình, lại càng không nên xen vào sống chết của cô, chỉ lần này thôi, về
sau sẽ không dây dưa với cô nữa, nếu không thì anh không biết làm thể
nào để đối mặt với người cô đã nuôi dưỡng anh thành người.
Lệ Dĩ
Thần khổ sở nhắm mắt lại: “Đừng dại dột, Lệ Dĩ Thần, từ ba năm trước đây mày và cô ấy đã trăm sông đổ về một biển rồi, tất cả đã sớm kết thúc,
không phải sao. . . . . .”
Nằm ở trên giường bệnh hơn một tháng,
cuối cùng Diệp Cẩn đã có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại một chút,
mặc dù như thế nhưng dì Tần vẫn không chịu để cho cô đi xa, mà cô thì
lại cảm thấy nếu như không được phơi nắng mặt trời thì trên người cô sẽ
nổi mốc mất.
”Tôi không sao đâu, dì Tần, dì cứ thoải mái đi, tôi
hiểu rất rõ thân thể của mình, đúng rồi, buổi tối tôi muốn ăn hoành
thánh, dì có thể làm cho tôi được không?”
”Cái này không thành vấn đề, chẳng qua. . . . . . Cô thật sự không có chuyện gì sao?”
”Bác sĩ đã nói đi lại nhẹ nhàng sẽ giúp vết thương hồi phục nhanh hơn, mới
vừa rồi dì cũng đã nghe bác sĩ dặn rồi đấy, được rồi, Dì Tần, dì nhanh
trở về giúp tôi chuẩn bị bữa tối đi.”
Tận tình khuyên bảo thật
lâu thì Tần mới chịu biến mất ở trước mặt của Diệp Cẩn, Diệp Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, cô đã đánh giá thấp dì Tần rồi, vốn là cô muốn trong lúc
bất ngờ thì sẽ gợi chuyện để dì Tần tiết lộ ông chủ của mình là ai.
Nhưng hơn một tháng ở chung khiến cô phát hiện dì Tần này khôn khéo vô
cùng, đại khái đây cũng chính là nguyên nhân mà người đó thuê dì ấy,
nhưng rốt cuộc người đó là người nào?
Diệp Cẩn luôn cố gắng nhớ
lại tình huống tai nạn ngày đó, nhưng khuôn mặt của Lệ Dĩ Thần luôn xuất hiện trong đầu cô khiến Diệp Cẩn nhức đầu xoa xoa trán.
”Làm sao có thể là anh ta được, tuyệt đối không thể nào.”