Thật vất vả mới được
phơi nắng mặt trời, Diệp Cẩn thoải mái nằm ở trên ghế dài trong vườn hoa bệnh viện, thời tiết tốt như thế này rất thích hợp cho việc phơi nắng,
Diệp Cẩn chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng mà ánh mặt trời vốn đang ấm áp lại bị một bóng đen che phủ.
Diệp Cẩn nghi ngờ mở mắt ra, khi thấy
người trước mắt thì thì nhất thời khuôn mặt cứng lại, đứng ở trước mặt
cô là Mục Thiếu Đường, con trai của ba dượng cô, trong nhà họ Mục, anh
ta là người duy nhất có thể xem là quân tử, chỉ tiếc anh ta cực kì chán
ghét cô vì nghĩ cô là hồ ly tinh quyến rũ ba anh ta.
“Tại sao cô
lại ở đây? Bị bệnh gì hả?” Mục Thiếu Đường tới đây thăm người bệnh, mặc
dù ánh mắt nhìn Diệp Cẩn không tốt, nhưng giọng nói lại có phần êm ái,
bớt chút lạnh lùng hơn thường ngày.
Diệp Cẩn vô cùng bình tĩnh trả lời: “Tai nạn giao thông, bị gãy xương thắt lưng.”
“Xảy ra lúc nào, xem như không muốn nói cho chúng tôi biết thì ít nhất cũng phải nói cho mẹ cô biết chứ.”
Diệp Cẩn cau mày: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, dù sao cũng không chết
được, hơn nữa vết thương cũng đã phục hồi khá tốt, tôi cảm thấy không
cần thiết nói việc này cho mọi người biết, còn mẹ tôi, nói cho bà ấy
biết thì bà ấy có thể chịu đau thay tôi không? Hay là đòi lại công bằng
cho tôi? Thôi, đừng quấy rầy cuộc sống vui vẻ an nhàn của bà ấy nữa.”
Mục Thiếu Đường hơi cau mày: “Không sai, nhà họ Mục không phải là người nhà của cô, thậm chí ngay cả làm ra vẻ hòa thuận cũng không được, nhưng
chung quy mẹ cô vẫn là người thân duy nhất của cô, coi như cô phản
nghịch không chịu trở về nhà họ Mục thì cũng nên có chừng mực, nếu không sẽ chỉ làm người ta càng thêm chán ghét cô hơn mà thôi.”
Diệp
Cẩn hít sâu một hơi, hiển nhiên là đang rất cố gắng để kiềm chế lửa
giận: “Phản nghịch? Ha ha, đây là từ mà ba anh dùng để gọi tôi sao? Ba
anh thật đúng là tài giỏi, có thể dùng từ chính xác như vậy, cũng tốt,
dù sao anh cũng rất ghét tôi, vậy thì xin cứ tiếp tục ghét tôi đi, Diệp
Cẩn tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ được người nhà họ Mục của anh thích.”
Nhìn khuôn mặt xanh mét của Mục Thiếu Đường, Diệp Cẩn đột nhiên cười lên:
“Mục Thiếu Đường, anh uống lộn thuốc gì mà giả bộ như vậy, đừng có làm
ra vẻ quan tâm đến tôi, Diệp Cẩn tôi có quan hệ như thế nào với anh?
Người khác không biết còn tưởng rằng tôi và anh thật sự là anh em đấy,
đừng quan tâm tôi như vậy, ngộ nhỡ khiến tôi hiểu lầm thì sẽ rất lúng
túng đấy.”
Lời nói lạnh nhạt của Diệp Cẩn khiến trán Mục Thiếu
Đường nổi gân xanh: “Đừng không biết điều như thế, so với người mẹ bụng
dạ khó lường của cô thì cô cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu.”
Mục Thiếu Đường nói xong, lông mày của Diệp Cẩn liền nhướn lên như ngọn
núi, tức giận nói: “Con mẹ nó, chuyện của tôi và mẹ tôi, không cần anh
quan tâm, hơn nữa tôi là hạng người gì, anh không có tư cách để bình
luận.”
Mục Thiếu Đường cắn răng, vẻ mặt chán ghét, căm tức nhìn
Diệp Cẩn: “Cô . . . . . Được, tôi mặc kệ cô...đúng là đầu óc cô có vấn
đề mà.”
“Đúng vậy, đầu óc tôi có vấn đề đấy, mời đi nhanh lên một chút, coi chừng bị người đầu óc có vấn đề như tôi lây bệnh đấy.”
Sau khi Mục Thiếu Đường rời đi, Diệp Cẩn tức giận đến mức toàn thân phát
run, ngay cả cảnh xuân tươi đẹp cũng không thể làm cho trái tim lạnh lẽo của cô ấm lại.
Năm ấy cô mười tám tuổi, chính là độ tuổi xinh
đẹp như hoa sen mới nở, nhưng cũng chính vì dáng vẻ tươi mới, trong sáng đó mới khiến Mục Văn Khởi không nhẫn nại được nữa mà vươn móng vuốt về
phía cô, khi Mục Văn Khởi xé quần áo của cô thì mẹ cô vừa về đến nhà, vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi, mặc dù Mục Văn Khởi không được như ý muốn,
nhưng mẹ cô cũng không làm gì để đòi lại công bằng cho cô, vì như vậy sẽ đắc tội với con người ma quỷ đó, đây chính là mẹ của cô, là một người
phụ nữ vì tham lam cuộc sống an nhàn mà ngay cả tôn nghiêm cũng không
cần nữa vì vậy cho dù bà là mẹ cô thì cô cũng không thể tiếp tục ở bên
cạnh bà ấy được nữa.