Thế nhưng cách này cũng chẳng có hiệu quả gì, cửa phòng tắm rất nhanh liền mở ra, thanh niên một thân ướt nhẹp hơi nước, vô cùng không xấu hổ lắc lư đi ra, mở vali lục tìm quần áo.
Mâu sắc người đàn ông đang nhìn cậu trở nên sâu sắc.
Một lát sau, Phong Đình cất bước đi về phía Văn Thu Tỉnh, từ phía sau bao phủ tấm lưng còn ướt nước của Văn Thu Tỉnh.
...
Đồ dùng vất vả lắm mới thu thập xong, bởi vì trận hỗn chiến đột nhiên không kịp chuẩn bị này làm cho lung ta lung tung.
Có thể nói là hoang đường đến cùng cực, vừa đồi bại vừa điên cuồng.
Văn Thu Tỉnh là một người lười, không đời nào ra tay thu thập tàn cục, cậu hữu khí vô lực rút một bộ quần áo từ trong vali, chậm rãi mặc vào.
Sau đó rất có trách nhiệm mà nằm một hồi, nửa giờ sau mới đi tắm.
Trong thời gian này Phong Đình thu dọn lại những thứ bị bọn họ làm loạn, đồng thời cả người đều tràn ngập một luồng khí tức dồi dào có thể thấy rõ.
Nỗi sầu lo thường xuyên tập kích hắn cũng giống như bị niềm vui thích ngắn ngủi ép xuống.
"Cậu còn cần mua gì nữa không?" Trong giọng Phong Đình có chút lấy lòng ngay cả bản thân cũng khó phát hiện.
Khiến Văn Thu Tỉnh cảm thấy, lúc nãy không phải mình hầu hạ một ông sếp lớn đấy chứ, thế nhưng cậu cũng không dư thừa mẫn cảm: "Hở? Không biết, sau này hẵng nói đi."
Bây giờ cậu chỉ thấy mệt bở hơi tai, đầu óc trống rỗng.
"Ừm." Phong Đình dựa vào cái ghế bên người.
Trong lòng hòi tưởng lại dư vị nhiệt tình của đối phương vừa nãy...
Dự tính hoàn thành kế hoạch dọn nhà xong ban ngày bởi vì một hồi thâu hoan lúc chạng vạng, lùi lại đến đêm khuya.
Cũng may, đồ của Văn Thu Tỉnh không nhiều, những thứ vốn của chủ nhân để lại, cậu không muốn mang đi.
Nhân viên công tác phục vụ trong đêm hôm khuya khoắt tức giận dặn dò hai người: "Lần sau xin chú ý thời gian, mười giờ tối chúng tôi ngừng giao hàng."
"Xin lỗi." Văn Thu Tỉnh nói, cho bọn họ một ít tiền bo.
Trong khu bình dân hiếm khi có tiền lệ cho tiền bo, hai nhân viên bất ngờ thu được tiền bo bấy giờ mới hài lòng bắt đầu di chuyển gia cụ.
Cậu thanh niên mệt mỏi cả ngày, đặt mông ngồi trên ghế salon mới vừa chuyển đến, sau đó nằm xuống.
Phong Đình quan sát hoàn cảnh bên ngoài mỗi cái cửa sổ, xác nhận giống những gì đã thấy trên mạng.
Thuận tiện đặt một đơn hàng mới, để ngày mai người ta đến đây lắp đặt cửa sổ chống trộm tốt hơn.
"Will tiên sinh, ngài xem còn có vấn đề gì nữa không?" Nhân viên công tác dò hỏi.
"Không có, cảm ơn." Phong Đình xác nhận hoá đơn, tiễn nhân viên công tác, đóng cửa lại.
Động tĩnh của bọn họ khiến Văn Thu Tỉnh mở mắt ra: "Will, anh đói bụng không?"
Phong Đình nghe vậy, đi tới trước mặt cậu, con ngươi thâm thúy đến doạ người: "Cậu muốn ăn gì?"
Cậu trai cuồng dã nhả ra hai chữ: "Ăn lẩu."
"Hả?" Người ngoài hành tinh tiên sinh nghiêng đầu.
"Thôi." Văn Thu Tỉnh nhớ ra nơi này là ngoài không gian: "Anh chọn đại đi, ăn được là được rồi."
Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng Phong Đình rất rõ ràng, nếu như chọn món không ngon Văn Thu Tỉnh sẽ tức giận.
"Chờ nửa giờ." Sau khi gọi món xong, Phong Đình ngồi bên người Văn Thu Tỉnh.
"Tôi có thể hôn cậu không?" Hắn nhẹ giọng hỏi, con ngươi liếc khuôn mặt nhăn nhó của bạn đời.
Văn Thu Tỉnh đang vì không ăn được lẩu mà buồn bực, nghe vậy đầy bất ngờ nhướng mày: "Không được!"
Cũng chẳng phải một đôi gay, hôn cái rắm.
Đáp án này nằm trong dự liệu.
"Xin lỗi, là tôi đường đột." Phong Đình xin lỗi thanh niên.
Này cũng rất buồn cười.
Văn Thu Tỉnh đột nhiên cảm thấy, tình huống này thật... mẹ nó vặn vẹo, buồn cười.
Cậu trời sinh phản nghịch lại quật cường, không muốn bị chế độ làm cho chật vật.
Mà nếu như hết thảy đều là ý nguyện của cậu, đó lại là chuyện khác.
"Anh muốn hôn tôi?" Văn Thu Tỉnh ngồi dậy, gãi gãi một đầu tóc rối như tơ vò: "Xác thực không được, nhưng tôi có thể hôn anh."
Cậu cà lơ phất phơ nhìn về phía người đàn ông đang bất ngờ.
"..." Phong Đình không ứng phó kịp nên sửng sốt.
Ngay lúc này, Văn Thu Tỉnh tới gần, nâng gương mặt tuấn mỹ của Phong Đình lên tiến quân thần tốc, trong nháy mắt tiếp xúc khoảng cách âm với đối phương.
Sau ba hiệp đấu, cậu thầm nghĩ bụng, thì ra hôn môi là thế này.
Ẩm ướt, dinh dính.
Không tươi đẹp như người ta vẫn đồn thổi.
Phong Đình rơi vào kinh ngạc trong giây lát, đổi khách làm chủ, chú tâm vùi đầu vào trong đó, lại bị Văn Thu Tỉnh nhắc nhở: "Anh phạm quy rồi, Will."
"..." Phong Đình chưa hết thèm thuồng buông tay, tùy ý để đối phương mới vừa hôn nồng nhiệt đẩy ra: "Xin lỗi."
"Không cần." Thực ra cậu cũng không ngại.
"Tôi bảo đảm, lần này tôi sẽ không phạm quy." Sau một chốc, Phong Đình dang tay ra, thân thể lùi ra sau dựa vào ghế.
Sơ mi trắng vốn đã xộc xệch, vì hành động của hắn mà cổ áo mở rộng ra.
Không thể không nói, dáng vẻ ấy dưới ánh đèn, có hiệu quả đánh vào thị giác khiến người mặt đỏ tim đập.
"Xì xì, anh đang kể chuyện cười hả, Will?" Văn Thu Tỉnh nói: "Tôi không có hứng thú quấy tới quấy lui trong miệng anh."
"Thật không?" Phong Đình giữ nguyên tư thái mặc người xâm lược, nhìn Văn Thu Tỉnh, hắn rõ ràng, người người đều nói hắn có vẻ ngoài không có ai có thể chối từ.
Mặc dù bây giờ đã trải qua tân trang, nhưng cũng không kém.
"Thật sự!" Văn Thu Tỉnh đáp trả.
"Quả là đáng tiếc." Phong Đình sững sờ, có chút mất sửa lại hồi cổ áo cố ý mở rộng.
Văn Thu Tỉnh dựa vào động tác uống nước, che giấu khoé miệng không khống chế được mà cong lên của mình: "Khụ..."
Bởi vì cậu nhìn ra, cái tên Will này là nghiêm túc mưu mẹo để được hôn.
Phải biết, Will trong mắt cậu, là một người đàn ông rất đoan trang lại bảo thủ từ tận trong xương, đặc biệt là không am hiểu giả vờ hay làm bộ làm tịch.
Có thể đây là một mặt khác hiếm thấy của người ngoài hành tinh, dĩ nhiên cảm thấy có chút đáng yêu.
Chỉ chốc lát sau, anh trai ở cửa hàng thức ăn ngoài đến giao đồ ăn.
Xét thấy "bài tập" hôm nay đã làm xong, Văn Thu Tỉnh dự định ăn xong đi ngủ sớm.
Có điều lúc đi vào phòng ngủ, cậu đột nhiên nghĩ đến, nếu điều kiện cho phép, tại sao cậu còn phải nhét chung một chỗ với Will?
"..." Cơ mà Văn Thu Tỉnh ngẫm lại, không phản cảm như trong tưởng tượng.
Trên thực tế dáng ngủ Will rất tốt, nghĩ như vậy, Văn Thu Tỉnh kinh ngạc nhíu mày, nhớ tới rất nhiều ngôn hành cử chỉ của Will đều tràn đầy phong thái quý tộc hoa lệ.
Nhưng cậu không nhiều chuyện đâu.
Phong Đình ngồi ngoài phòng khách nửa ngày, tự giác dọn dẹp bàn ăn, thuận tiện cầm lấy số rác xả ra trước đó bỏ vào thùng rác chỗ cầu thang.
Mấy việc vặt này, hắn làm cẩn thận như xử lí quốc sự.
Nhưng thực ra hắn căn bản không phụ trách quốc sự.
Các thân tín và trọng thần bên người quân vương trong vương thành đều biết, quốc vương của bọn họ đều sẽ biến mất một quãng thời gian vào mùa thu hàng năm.
Không ai biết quốc vương đi đâu.
Làm gì.
Chỉ có vị bạo quân kia mới biết, trong vòng ba tháng mùa thu, ý thứ chính của hắn rơi vào giấc ngủ say, thân thể bị nhân cách phụ xâm chiếm.
Quân vương lạnh lùng đã mất đi thất tình lục dục, đang dùng tất cả biện pháp truy sát nhân cách phụ của mình.
Trước đây Phong Đình không có lí do nhất định phải tồn tại, dù sao hắn không có hứng thú với việc chưởng quản tinh cầu, càng không thích động đao động kiếm, mở rộng lãnh thổ quốc gia.
Tự khi hắn có ý thức tới nay, hắn vẫn luôn dùng thân phận giả sinh sống bên ngoài, bởi vì hắn không muốn làm cái bóng của người khác.
Tuy rằng quân vương chính là Phong Đình, Phong Đình chính là quân vương, nhưng không giống nhau.
Trước đóc có nhắc tới, hắn chẳng hề chấp nhất về sự tồn tại của mình, nhưng bây giờ tựa hồ có chút ngoài ý muốn.
Khi Phong Đình định từ bỏ ý thức tác thành cho vị bạo quân nọ, một cậu chàng đáng yêu bước vào đời hắn khiến hắn không kịp ứng phó.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra... Trong tương lai không xa, còn có thể có một đứa bé đáng yêu nữa.
"..."
Người đàn ông anh tuấn thu thập xong phòng khách, đứng trước mặt cửa phòng ngủ đóng chặt, thân sĩ gõ cửa.
"Vào đi." Bên trong truyền đến tiếng thanh niên tức giận.
Phong Đình nhẹ đẩy cửa đi vào, đôi mắt đảo qua Văn Thu Tỉnh rõ ràng đang nằm trên giường lên mạng, nói: "Tôi đi tắm trước đây."
Văn Thu Tỉnh nói: "Anh tự nhiên đi."
Mắt cũng không thèm nhìn hắn.
Bởi vì đang xem phim, nam chính và nữ chính đang ba ba ba kịch liệt.
"Chậc chậc." Toàn là giả.
Hôn môi là cảm giác gì, cậu đâu phải không có kinh nghiệm.
Nhưng mà biểu tình của nam nữ nhân vật chính thoạt nhìn thoải mái muốn chết, có tính lừa dối và tính kích động nhất định.
Khiến Văn Thu Tỉnh hoài nghi, có phải tư thế hôn của cậu và Will không đúng hay không.
"Cậu đang xem gì vậy?" Bất tri bất giác, Phong Đình đã tắm xong, tiến vào trong chăn, ôm lấy thanh niên đang xem phim từ phía sau, môi mỏng dán vào vành tai đối phương.
"Phim người lớn." Văn Thu Tỉnh trả lời.
"..." Phong Đình sửng sốt.
"Thể loại nam nữ." Không biết xuất phát từ tâm thái gì, Văn Thu Tỉnh hiển thị màn hình bị ẩn giấu, màn hình sáng loáng lập tức ánh vào mắt Phong Đình.
Hắn rất nhanh tắt trang web đi, lồng ngực phập phồng, sắc mặt hơi kém.
Văn Thu Tỉnh có thần kinh thô nữa, cũng biết mình mạo phạm đối phương, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi."
Thật ra... cậu cảm thấy mình rất kỳ cục.
Không thiếu thứ này, cũng chẳng có gì đẹp đẽ.
Lại như chột dạ muốn chứng minh điều gì, giả vờ xem say sưa ngon lành.
"Xí, ngủ!" Văn Thu Tỉnh nắm tóc.
Không có chú ý tới lưng mình toàn bộ đều dán vào người Phong Đình.
"Cậu thích phụ nữ ư?" Giọng Phong Đình từ phía sau truyền đến, nhiệt khí phả vào vành tai cậu.
"Phí lời!" Văn Thu Tỉnh xoa xoa lỗ tai, mới phát hiện Will cách mình gần như vậy.
"Nhưng cậu không ghét tôi." Phong Đình nói với giọng điệu không chắc chắn lắm.
"Ừm." Văn Thu Tỉnh hào phóng thừa nhận.
Phong Đình cong khóe miệng, trong con ngươi xanh biếc chảy xuôi dòng nước ấm áp.
"Nộp bài tập nhé?" Đây là từ hắn học được từ miệng Văn Thu Tỉnh.
"Nộp em gái anh." Văn Thu Tỉnh trợn trắng mắt.
"Tôi không có em gái." Phong Đình nói: "Thế nhưng có một người chị, đã lấy chồng nhiều năm."
"..." Anh đây thật cô đơn.
"Cậu thì sao?"
"... Chỉ có mình tôi." Văn Thu Tỉnh bĩu môi, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Phong Đình có vẻ nhận ra được gì đó, không tiếp tục dò hỏi.
Mấy ngày qua, bạn học Văn lần đầu tiên trải nghiệm ngủ một cách tự nhiên thế này, cũng lần đầu tiên lo lắng trong lòng, mất ngủ.
Phong Đình ngũ giác nhạy cảm khác hẳn với người thường: "Sao vậy?"
Câu dò hỏi động viên nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối.
"Không có chuyện gì." Đoán chừng có hơi buồn bực.
"Vết thương trên vai anh thế nào rồi?" Dù sao cũng không ngủ được, Văn Thu Tỉnh hỏi.
"Tốt rồi." Phong Đình nói.
"Nhanh vậy á?" Văn Thu Tỉnh không tin, bật đèn, cởi áo người ta ra nhìn: "Há, tốt thật rồi này, cái thể chất gì thế không biết?"
Hâm mộ vỗ vỗ vai người ta, cậu nhớ tới lúc còn đánh nhau trước đây, mấy vết thương như của Will, không bảy ngày không lành được.
"Văn." Giọng Phong Đình trầm trầm, thăm dò ôm bạn đời vào trong lòng, ánh đèn mờ ảo càng làm hắn thêm mê hoặc.
Nhìn vào khuôn mặt này, rất ít người có thể cự tuyệt hắn.
"Anh bành trướng rồi, Will." Thứ Văn Thu Tỉnh nói đến chính là, động cơ của Will biến chất.
Mặt Phong Đình ửng đỏ, cười nhẹ: "..." Nếu bàn về nói năng lớn mật, hắn không bằng một đầu ngón tay của đối phương.
"..." Văn Thu Tỉnh cười lạnh, giả bộ đi.
Cơ mà tối đó vẫn làm, không vì gì khác, chỉ vì có thể ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau mở mắt ra trong căn nhà mới, Văn Thu Tỉnh nhất thời sửng sốt, có chút không quen.
Nhờ phúc của Will, cậu nghĩ, quỷ nghèo là cậu lập tức trờ thành người có tài sản.
"Chậc chậc." Thế sự khó lường.
May mắn, bạn học Văn không phải người không biết tốt xấu, không định cứ giống như trước, chẳng quan tâm đến chuyện của Will.
"Buổi chiều mấy ngày nay anh đi đâu?" Cậu vừa mặc quần áo vừa hỏi.
"Đi vòng vòng thôi." Phong Đình nói.
"Không nói thì thôi." Văn Thu Tỉnh cười nhạo.
"Cậu nhạy cảm quá." Phong Đình mặc quần dài, đứng trước mặt bạn đời, trên thân thể cao lớn điểm xuyết vài dấu răng và vết cào rõ mồn một.
Nhìn kiệt tác của mình, Văn Thu Tỉnh không cho là nhục, ngược lại cho là vinh quang.
"Tôi đến đấu trường." Sau một lát, Phong Đình quay đầu nhìn cậu.
"Lợi hại." Văn Thu Tỉnh khen ngời tự đáy lòng.
"..." Phong Đình không biết nên nói gì, hắn chỉ có thể lặng thinh, dùng quần áo che lại vết tích trên người.
_______________________________________________________________________________
Editor có lời muốn nói: Văn ~ Thu ~ Tỉnh ~ là ~ cậu ~ trai ~ cuồng ~ dã ~