Chỗ Chúng Tôi Đây Cấm Độc Thân

Chương 7: Chương 7








"Vậy anh là đấu sĩ hả?" Văn Thu Tỉnh hỏi: "Tôi có thể đến xem không, bảo đảm không làm phiền anh."

Thanh niên lộ ra biểu tình ngoan ngoãn nhất từ trước tới nay.

Phong Đình nhìn mà khó lòng từ chối, nhưng hắn vẫn lắc đầu: "Nơi đó không thích hợp với cậu."

"Là sao?" Văn Thu Tỉnh hỏi.

"... Dù gì cũng không hợp." Phong Đình khuyên nhủ: "Nếu cậu thấy chán, có thể mua một khoang dinh dưỡng, như vậy ra ngoài sẽ an toàn hơn."

Mặc dù hoạt động trên Internet ít nhiều sẽ mất đi cảm giác chân thực, thế nhưng Phong Đình ủng hộ việc bạn đời không bước chân ra khỏi cửa.

"Đừng vậy chứ, dẫn tôi đi mở mang tầm mắt đi mà." Văn Thu Tỉnh dùng mũi chân chọc chọc người nào đó, mở giọng cầu xin.

Phong Đình ngoái đầu nhìn lại, liếc mũi chân to gan kia: "..."

"Được." Giọng hắn khàn khàn, trở tay bắt được mắt cá chân thanh niên, cầm trong tay một hồi lâu mới thả ra.

"Thần kinh!" Sau khi Văn Thu Tỉnh giành được tự do, lập tức bới túi hành lý tìm mũ và khẩu trang.

Thuận tiện cũng tìm cho cả Will.

Dù sao cậu vẫn không phóng khoáng đến mức mang một khuôn mặt thu hút sự chú ý của người khác, đi đến nơi bẩn thỉu xấu xa đó.

Phong Đình ngầm thừa nhận hành động của Văn Thu Tỉnh.

Thậm chí tìm ra một cái áo gió màu sắc ám trầm khiêm tốn phủ lên người đối phương, bao đến chặt chẽ.

"Được rồi Will, tôi không muốn mang khăn quàng cổ." Văn Thu Tỉnh giật khóe miệng cự tuyệt.

"Tôi chỉ là lo lắng cho cậu." Phong Đình tới gần bạn đời nhà mình: "Tóc tai hơi rối này." Người đàn ông xốc mũ lên chải lại tóc, lặng lẽ hạ một nụ hôn xuống mái tóc cậu.

Văn Thu Tỉnh không phải người chết, chỉ là cậu không nói gì.

Bây giờ tình cảm, nhưng sau một quãng thời gian sẽ biến thành chuyện cười.

Ra khỏi tiểu khu hoàn cảnh yên tĩnh thanh nhã, bọn họ lên rồi một chiếc xe huyền phù.

Đây là lần đầu tiên Văn Thu Tỉnh trải nghiệm cảm giác ngồi xe huyền phù, không khỏi ngạc nhiên, tới gần Phong Đình.

"Cậu hối hận rồi à?" Phong Đình nắm bờ vai cậu, như chỉ cần cậu nói phải, sẽ lập tức quay ngược đường về, đưa cậu trở lại.

"Không!" Sau khi Văn Thu Tỉnh thích ứng, ngồi xích ra cách Will một khoảng: "Anh cả nghĩ quá rồi."

Sao cậu có thể hối hận chứ, cậu còn ước gì mình có thể ra ngoài nhiều nhiều đây.

Sau khi đối phương rời đi, Phong Đình cảm thấy trong lồng ngực trống rỗng, mất mát nhìn bạn đời, ánh mắt chăm chú.

"Đánh nhau có khó không?" Văn Thu Tỉnh hỏi.

Cậu biết Will đến đấu trường khẳng định không phải là chơi đùa vì buồn chán, đơn giản là vì kiếm tiền.

Vừa lúc, thiếu tiền cũng không phải chỉ mình Will.

Văn Thu Tỉnh tự nhận thân thủ vẫn được, biết đâu có thể dựa vào con đường này kiếm tiền nhanh chút.

Phong Đình cau mày: "Văn, ý nghĩ của cậu rất nguy hiểm." Hắn cầm lấy bàn tay Văn Thu Tỉnh nặn nặn, giống như nhắc nhở.

Còn ý nghĩ to gan lớn mật của Văn Thu Tỉnh, sau khi đến đấu trường, đã xanh lét mặt mày nghiêm túc triệt để bỏ đi.

Giời ạ, ở nơi này không phải đánh nhau với người, mà là... thú hoang.

Sàn đấu thú to lớn, tiếng người huyên náo.

Trên sân đấu bị người nhìn chăm chú, một đấu sĩ cầm lưỡi lê đang đối chiến với một đầu dị thú thoạt nhìn rất hung mãnh.

Mấu chốt là thể tích giữa đấu sĩ và thú hoang cách rất xa nhau, người xem tê cả da đầu, dường như chỉ cần sơ ý một chút, vị đấu sĩ kia sẽ bị thú hoang nuốt chửng...

Giao đấu tàn khốc như vậy, căn bản chẳng bàn đến nhân tính, kết quả cuối cùng không phải đấu sĩ chết dưới miệng thú, thì là thú hoang chết dưới đao đấu sĩ.

"..."

Đám người trên khán đài phất cờ hò reo, đều bị trận đánh sinh tử đặc sắc giữa người và thú hấp dẫn lực chú ý.

Không có ai chú ý bọn họ đi vào từ trong đám người.

"Gràooooo ——" Một tiếng thú rống đinh tai nhức óc truyền đến.

Người Trái Đất họ Văn nào đó không khỏi run rẩy, cả hành trình tay chân lạnh lẽo, nện bước cứng nhắc.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ sung sướng, Will choàng tay ôm lấy cậu, dẫn cậu vào hậu đài, đi gặp người phụ trách nơi này.

Có điều tin tức nhận được lại làm người không cười nổi.

Người phụ trách đấu trường Mina, nhìn nhìn người dang ông cao lớn không đến một mình hôm nay, biểu tình tiếc nuối mở miệng: "Will, lúc trước cậu biểu hiện quá tốt, dẫn đến tỉ lệ bồi dẫn hiện tại của cậu cực thấp."

Điều này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết.

Văn Thu Tỉnh và Phong Đình cùng nhìn nhau, một người tràn ngập lo lắng, một người im lặng động viên, bầu không khí cứ vậy mà trở nên dính nhớp.

Mina hơi run run: "Hai người là bạn đời?"

"Ừm." Phong Đình nói: "Cô không muốn sắp xếp cho tôi ra trận nữa?"

"Ồ không." Mina phủ nhận: "Không có chuyện này, chỉ cần cậu đáp ứng đối chiến với dị thú cấp một, tôi có thể lập tức cho cậu vào trận."

"Không được." Phong Đình cau mày, dị thú cấp một là tinh thú không phải người ở khu bình dân có thể tùy tiện đối phó, nếu hắn đánh bại một con dị thú cấp một trên sàn đấu, nhất định sẽ gây nên náo động.

Mà điều hắn cực không muốn bây giờ chính là gây nên sự chú ý của bất kỳ ai.

Đặc biệt là người có liên quan với vương thành.

"Không gì là không thể, tôi biết cậu có thực lực này." Mina khuyên nhủ: "Đây là cơ hội của cậu, Will à."

E rằng người khác nghe đến dị thú cấp một sẽ cảm thấy đây là ý nghĩ viển vông, nhưng Mina có dự cảm, biểu hiện ưu việt lúc trước không phải thực lực chân chính của Will.

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, chói lóa, khí chất phi phàm, không ai tin hắn sẽ là một bình dân.

Mina kiêng dè Will, đồng thời cũng muốn thu được lợi ích từ Will.

"Không được, tôi không đồng ý." Phong Đình nói, kéo người bạn đời đầu óc mơ hồ bên cạnh muốn rời đi.

"Will!" Mina liếc nhìn thanh niên được Phong Đình che chở cẩn thận, nói rằng: "Cậu đang lo lắng điều gì, tôi cứ nghĩ cậu rất thiếu tiền cơ?"

Bằng không người như đối phương, căn bản không đời nào đến đấu thú trường.

Nguyên nhân duy nhất chính là thiếu tiền.

Phong Đình dừng lại bước chân, Mina nói không sai, hắn xác thực rất thiếu tiền, đặc biệt là sau khi mua một căn nhà tốt nhất ở khu bình dân, tổng điểm tín dụng còn lại trên người hắn, vừa nhìn liền biết không đủ để bạn đời sống một mình trong vòng một năm hoặc lâu hơn.

"Will, không muốn làm thì đi thôi, đừng nhùng nhà nhùng nhằng." Văn Thu Tỉnh giật nhẹ người đang do dự, lúc gần đi cho Mina một cái liếc mắt lạnh lùng.

"Văn này." Phong Đình kéo lại thanh niên, muốn nói lại thôi: "Biết đâu có thể mạo hiểm một lần."

Mina nở nụ cười: "Tôi..."

"Cô im miệng." Văn Thu Tỉnh trừng Mina, quay đầu lại nói: "Mạo hiểm cái rắm, mạng nhỏ của anh cũng chỉ có một, nhưng tiền có thể từ từ kiếm."

"Thế nhưng không có thời gian." Phong Đình nhỏ giọng nói, bàn tay ôm đối phương không tự chủ nắm chặt, như thể làm vậy có thể tóm được thứ gì.

"Mina, sắp xếp cho tôi vào trận."

"Will!"

Văn Thu Tỉnh quả thực không dám tin, người đàn ông này vì tiền, dám lấy mạng nhỏ của mình ra đặt cược.

Tức chết cậu!

"Cậu ở đây chờ tôi, Mina sẽ chăm sóc cậu." Phong Đình tâm ý đã quyết, giao Văn Thu Tỉnh cho Mina.

"Tôi không biết cậu đang lo lắng điều gì, thế nhưng dị thú cấp một đối với Will mà nói, là dễ như ăn cháo, căn bản không làm khó được cậu ta." Mina rất không hiểu, sau đó vào Internet đăng tin, nội dung là sau nửa giờ, sẽ có người đối chiến với dị thú cấp một.

Văn Thu Tỉnh mới không tin, nếu quả thật dễ như ăn cháo, vậy Will do dự cái gì?

Cho nên cậu nhận định thật ra Will không nắm chắc, trận chiến này rất nguy hiểm.

"Tôi ra ngoài xem thử." Trong đầu Văn Thu Tỉnh hiện lên cảnh tượng mới vừa nhìn thấy, không yên lòng Will.

"Không, cậu không thể ra ngoài." Mina lắc lắc ngón tay thon nhỏ.

Lúc nãy Will dặn cô, không thể để bạn đời của hắn chạy đến trước đài.

"Sự xuất hiện của cậu sẽ chỉ làm cậu ta phân tâm mà thôi." Mina cười khúc khích nhắc nhở.

"..." Thanh niên kiêu căng khó thuần, dùng đôi mắt êm dịu như hạnh nhân trừng bà chị đã lớn tuổi còn cưa sừng làm nghé này.

Cho nên Văn Thu Tỉnh chỉ có thể ở trong phòng làm việc của Mina, mở ra trang web của đấu trường, xem phát sóng trực tiếp trận đấu.

Sau đó cậu phát hiện còn có thể đặt cược qua mạng, cậu đương nhiên hi vọng Will thắng, cho nên mắt cũng không chớp cược toàn bộ cho Will.

Nếu Will thua, số điểm tín dụng đó coi như chôn cùng Will, dù sao cũng là tiền của đối phương.

Văn Thu Tỉnh bực bội nghĩ.

Sau khi tin tức khu bình dân có người đối chiến dị thú cấp một công bố ra ngoài, bùng nổ như sấm dậy đất bằng, đưa tới náo động trên mạng.

Văn Thu Tỉnh lật qua lật lại mấy topic bàn tán sôi nổi mới xuất hiện này đó, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Cậu không phải dân bản xứ, lúc đầu căn bản không biết dị thú cấp một đại biểu cho cái gì, mãi đến khi đọc topic mới biết, dị thú cấp một có thể tích khổng lồ, sức mạnh kinh người, hai mươi năm trước dị thúc cấp một vẫn là sinh vật ngoài hành tinh đế quốc phái ra chiến hạm và binh lính ưu tú nhất toàn lực đánh giết khi xâm chiếm dị tinh, Will lần này sợ rằng lành ít dữ nhiều.

Văn Thu Tỉnh bấm gọi người nào đó: "Will, nếu anh chết, tôi sẽ mang theo con anh tái giá, để người khác đánh con anh, ngủ người của anh, anh hiểu chưa?"

Phong Đình đang chuẩn bị ở phòng nghỉ ngơi: "..."

Trái tim đập thình thịch hồi lâu mới bình thường lại, không thể tin được mà dò hỏi: "Cậu mang thai rồi ư?"

Văn Thu Tỉnh: "..."

Rất tốt, anh đã thành công khiến tôi một lần nữa muốn về Trái Đất.

Văn Thu Tỉnh thất bại mà lau mặt: "Không, tôi đùa anh thôi, anh đừng vì vậy mà ảnh hưởng đến tâm tình."

Nếu Will bởi vì chuyện này mà phân tâm, bị dị thú cắn nát, vậy thì tội lỗi quá.

"Cám ơn cậu đã an ủi tôi." Giọng Phong Đình trầm thấp gợi cảm, lại nghiêm túc nói với cậu: "Tôi rất chờ mong cậu mang thai con của tôi."

Màng nhĩ Văn Thu Tỉnh ngứa ngáy.

Văn Thu Tỉnh cắt đứt truyền tin.

Sau nửa giờ, cậu từ phòng trực tiếp thấy được, Will đánh cho con dị thú cấp một uy phong lẫm lẫm kia đến mẹ cũng không nhận ra.

Lại liếc mắt nhìn phần bình luận đã sôi sùng sục.

"Không dám tin tưởng! Con dị thú cấp một hôm nay không phải còn đang bú sữa chứ!"

"Dị thú cấp một! Mau tỉnh lại! Mặt mũi tinh cầu nhà mi đều bị mi vứt sạch rồi nghe không!"

Bình luận xuất hiện với phần lớn nội dung như vậy, tất cả đều đang thăm hỏi con dị thú bị đánh đến mơ màng này.

Từ đó cho thấy, phần lớn người dân đế quốc kỳ vọng rất lớn vào dị thú cấp một.

"Khiếp sợ! Khu bình dân thực sự là ngọa hổ tàng long, cư nhiên có người lợi hại như thế á?"

"Đáng tiếc che mặt mất tiêu rồi, chỉ có thể nhìn thấy vóc người, cơ mà vóc người đấu sĩ thật không tệ!"

"Wow, mấy người nhìn thấy dấu răng tren người vị đấu sĩ này hơm?"

"Há, còn có vết cao, quyến rũ quá đi!"

"Đệt..." Văn Thu Tỉnh lấy ngón tay điều chình màn hình, rút ngắn khoảng cách kiểm tra, nửa thân trên của Will ở trần, quả nhiên tràn đầy kiệt tác của cậu.

Không thể không bội phục đôi mắt sáng như tuyết của nhân dân quần chúng, vậy mà cũng nhìn ra cho được.

Cho nên mọi người đối với trận đấu thú này, ngoài việc cùng nhau nhục mạ con dị thú không bú sữa kia, thì là để ý dấu vết phong lưu trên người đấu sĩ.

Dồn dập suy đoán đại mỹ nhân nhiệt tình như lửa tối hôm qua trải qua đêm xuân với đấu sĩ, là người như thế nào.

Có người nói nhất định là một cô em tóc vàng mắt xanh, làn da trắng nõn ngọt ngào.

Có người nói nhất định là một nữ vương môi đỏ dáng người ma quỷ, màu da như mật, mái tóc dài lượn sóng.

Văn Thu Tỉnh thân là người trong cuộc, hận không thể mở cửa đánh cược với bọn họ, dùng điều này tàn nhẫn kiếm đầy bồn đầy bát.

"Nữ vương đầu mấy người ấy, ông đây là nam."

Chẳng qua nếu Will không gặp nguy hiểm, tâm tình của cậu cũng khá hơn.

Bình luận lung tung trên Internet cũng có vẻ không quan trọng.

Mà cuộc biểu diễn này thành phần đối chiến chiếm đa số, sau khi dị thú cấp một ầm ầm ngã xuống, trọng tài tuyên bố kết thúc trận đấu.

Dưới cái nhìn của người ngoài nghề, đấu sĩ có lực bộc phát kinh người, mới vào trận đã chiếm thượng phong, nhưng thể lực dần dần không chống đỡ nổi, hoà nhau với dị thú cấp một.

Đấu sĩ dũng mãnh thực lực không tầm thường, cuối cùng dùng hết toàn lực mới khó khăn đánh bại dị thú cấp một, có thế mới phù hợp với đối chiến trong tưởng tượng của mọi người.

Mà khoảng thời gian cuối Văn Thu Tỉnh đang hóng hớt, căn bản không thấy Will biểu diễn, bằng không cậu cũng là một thành viên trong đám người ngoài nghề.

Kinh nghiệm đánh nhau trên Trái Đất của cậu, nói thật, ở hành tinh nhà người ta chỉ có thể tính là cùi bắp, hoặc là ngay cả cùi bắp cũng không bằng.

"..." Quả là một sự thật mất mặt.

Phong Đình đội một đầu tóc đen ướt nhẹp, dưới tiếng hoan hô của khán giả ma xuống sân, đi tới phòng thay quần áo rửa đi vết mồ hôi trên người.

"Kết thúc rồi." Văn Thu Tỉnh hỏi Mina: "Tôi ra ngoài được chưa?"

"Đương nhiên." Mina gọi một người dẫn cậu đến phòng thay quần áo: "Nhóc cưng, cậu có người bạn đời rất tốt."

Bà chị đây ghen tị lắm đó.

Văn Thu Tỉnh nhướng mày: "Cảm ơn, quốc gia phân phối."

Nói xong, như một cơn gió lao nhanh ra cửa.

Chờ cậu bước vào phòng thay quần áo, Phong Đình nóng lòng muốn tìm cậu cũng tắm xong.

Một vị mỹ nữ muốn tiến lên lau khô tóc cho hắn.

Phong Đình nghiêng đầu nhìn thanh niên đi tới, tronng con ngươi xanh thẳm tràn ngập mong đợi.

Nhưng mà Văn Thu Tỉnh chỉ bĩu môi, tìm chỗ ngồi xuống chờ hắn.

"Không cần." Phong Đình từ chối nhân viên phục vụ, tự mình dùng khăn lau tóc, không tiếp tục để ý đến cô.

"Anh nổi tiếng rồi." Lúc đối phương đi tới, Văn Thu Tỉnh tự tiếu phi tiếu nhả ra một câu.

Liền thấy người đàn ông vừa thắng trận cau mày, ngoài ý muốn không mấy vui vẻ.

"Chúng ta về thôi." Phong Đình hiển nhiên không muốn nói chuyện nhiều, cũng không muốn ở lại.

"Điểm tín dụng tới tay rồi à?" Văn Thu Tỉnh đặt tay lên cánh tay cứng rắn của ai đó.

"Ừ." Lần này Phong Đình không có thân sĩ tránh ra, mới vừa rời khỏi đấu trường, cực kỳ muốn chạm vào chàng trai đáng yêu này.

"Nhanh ghê." Văn Thu Tỉnh nhanh chóng mở tài khoản ra nhìn, phát hiện tiền thắng cược cũng được gửi đến, không khỏi vui mừng cho Will xem: "Ha ha, hồi nãy tôi dùng tất cả điểm tín dụng cược anh thắng đó!"

Bây giờ tiền nhiều gấp năm lần!

Quả thực là biết cách làm giàu, được tới chẳng mất công.

Bởi vì điều này, Văn Thu Tỉnh bắt đầu ngập tràn dã tâm về cuộc sống ở tương lai tinh tế.

Nhưng tầm mắt Phong Đình không dừng trên những điểm tín dụng nọ, hắn không chớp mắt nhìn gương mặt vui cười của Văn Thu Tỉnh, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.

"Đêm nay ra ngoài ăn, tôi mời." Văn Thu Tỉnh nhảy xuống ghế, bào Will đi theo: "Anh mệt không? Lát nữa muốn ăn cái gì cứ gọi thoải mái, đừng khách khí với tôi."

Phong Đình há miệng, nhìn hoàn cảnh chung quanh, cuối cùng nhẫn nại gật đầu: "Cảm ơn, tôi không mệt."

Chỉ là một con dị thú cấp một, thật ra rất đơn giản...

Gần đó không có nhà hàng nào lọt mắt Văn Thu Tỉnh, cậu gọi một chiếc xe huyền phù.

Trên xe, trong một không gian tương đối riêng tư, có thể che đậy sự dò xét của tài xế đối với toa xe.

Người đàn ông vẫn cứ bảo thủ từ tận trong xương, sau khi tiến vào nơi này, cả người bắt đầu không che giấu sóng tâm tình dập dờn nữa.

"Cậu vừa lòng với biểu hiện của tôi không?" Phong Đình tới gần bạn đời, nhốt đối phương vào trong góc.

Văn Thu Tỉnh: "..."

Văn Thu Tỉnh bất thình lình bị hormone nồng nặc hun đến suýt ngất đi: "Will, anh..." Quần què gì vậy.

Thế nhưng đối diện với hai mắt nghiêm túc của đối phương, trái tim cậu lại mềm nhũn không muốn mắng người, thôi, cậu qua loa: "Anh biểu hiện rất tốt."

Tuy rằng dáng vẻ do do dự dự trước đó hại cậu lo lắng hồi lâu.

"Vậy cậu có thể hôn tôi một chút không?" Phong Đình tái hiện tư thế mặc người xâm chiếm, nhìn như bình tĩnh, thực ra gương mặt tuấn tú đã đỏ bừng.

Nội tâm Văn Thu Tỉnh chửi một câu tam tự kinh (aka f*ck your mother), mẹ, tên này không bị ngu chứ, cái gì gọi là cậu có thể hôn tôi một chút không?

Nói cứ như muốn cậu hôn khó lắm ấy, Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, khắp toàn thân từ trên xuống dưới, chỗ nào mà cậu chưa chơi...

"Will." Văn Thu Tỉnh nói: "Muốn tôi hôn anh cũng không phải không được, anh cầu xin tôi đi."

"Xin cậu đấy!" Phong Đình không do dự.

Đôi mắt màu quyến rũ kia, vẫn cứ rất chân thành, đây mới là thái độ cầu xin chính xác.

Văn Thu Tỉnh dồn Phong Đình vào góc, Phong Đình dựa lưng vào vách xe huyền phù.

Hắn dùng tư thái người dưới, hưởng thụ sự quan tâm của bạn đời, lâu thật lâu không thả ra.

Sau năm phút, Phong Đình mím đôi môi hồng hồng ngồi thẳng dậy, dáng vẻ như bị người hưởng dụng quá độ.

Hai mắt mông lung lộ vẻ thỏa mãn, còn cả sung sướng.

Làm người hưởng dụng, vẻ mặt Văn Thu Tỉnh quái dị, còn có hơi choáng váng.

"Khụ..." Cậu đây là thắp sáng kỹ năng hôn môi với gay à?

Hứ, Will là gay không sai được, nhìn vẻ mặt hưởng thụ của hắn thì biết... thì biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.