Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 21: Chương 21: Khiêu khích




Dương Mai ôm ngực đứng trong gió đêm, sợi tóc hỗn độn yểu điệu như lá liễu, quyến rũ trôi nổi giữa không trung. Giang Thủy nhìn trong chốc lát mới dịch tầm mắt đến trên mặt cô.

Dương Mai từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Giang Thủy, sau một lúc lâu cô dẫn đầu mở miệng: “Anh có chuyện gì?”

Giọng điệu của cô khá lạnh cộng thêm không khí lạnh lẽo buổi đêm càng có vẻ lạnh đến thấu xương.

Giang Thủy biết tâm tình cô không tốt, nói chuyện cố tình nhu hòa chậm rãi hơn: “Anh ta không làm khó dễ cô chứ?”

“Anh ta” này là chỉ Tôn Uy, bọn họ đều hiểu.

Nhưng Dương Mai không nói một lời, cô đang yên tĩnh tự hỏi, đôi mắt cô như đã hiểu rõ hết thảy rực sáng lấp lánh trong bóng tối.

Cuối cùng cô nói: “Không có.”

“Được, vậy là tốt rồi.” Biết rõ đáp án hẳn là như vậy nhưng Giang Thủy vẫn nhẹ nhàng thở ra.

Dương Mai nói: “Anh tới tìm tôi là vì hỏi cái này? Hỏi xong rồi? Không có việc gì tôi lên đây.”

Cô nghiêng người định đi, Giang Thủy tay mắt lanh lẹ ngăn cô lại, hơn phân nửa thân thể che trước người cô: “Cô từ từ.”

Dương Mai nói: “Còn có chuyện gì, có thể một lần nói cho xong không?”

Giang Thủy hạ tay đang cản cô xuống, Dương Mai đợi vài giây, quay đầu lại liền đi về phía cửa khu nhà: “Không nói thì tôi đi đây.”

Giang Thủy đứng yên bất động, ánh mắt lại theo sát bóng dáng cô: “Cô sẽ không đi. Nếu không cô đã không xuống lầu.”

Dương Mai nghe xong quay đầu lại, híp mắt nhìn kỹ anh, đột nhiên cười: “Giang Thủy, tôi muốn hỏi anh cái này, vì sao anh lại xuất hiện ở đây.”

Giang Thủy rũ đầu: “Tôi muốn nói mấy câu với cô.”

“Được, anh nói đi.”

Giang Thủy nghiêng đầu nhìn nhìn xe mình, đây là động tác theo bản năng, một lát sau anh mới nói: “Khi đó là tôi không suy xét chu toàn, mới có thể dùng bên đầu cô đụng qua, tôi muốn nói xin lỗi cô.”

Dương Mai gật gật đầu: “Được, còn gì nữa.”

“Còn có …” Giang Thủy nhìn thẳng cô, mắt đen hơi co lại, “Cô cho tôi thời gian.”

Đề tài đến đây thì ngưng hẳn. Giang Thủy lái xe đi, Dương Mai cũng lên lầu. Bọn họ thập phần ăn ý gặp thoáng qua, một người không giải thích, một người khác cũng không hề truy vấn.

Ngày thứ hai tập xe xong, Giang Thủy đưa Trương Tây Tây và Lâm Dương về nhà trước, thời điểm một lần nữa lái xe lên đường, Dương Mai hỏi anh: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Ngoài xe là cảnh vật ngày càng xa lạ, Giang Thủy lai xe về hướng nông thôn, ven đường gần như không có người qua lại, xe cộ trên đường cũng rất ít. Con đường rộng lớn, nhựa đường mới trải thô ráp, bánh xe đi lên tạo ra tiếng loạt xoạt rung động.

Giang Thủy tập trung lái xe, gương mặt anh hết sức chuyên chú.

Dương Mai vốn dĩ vẫn nhìn anh, nhìn lâu rồi lại quên chính mình muốn nói gì. Giang Thủy có thói quen lái xe bằng một tay, một cái tay khác luôn nhàn tản gác trên cửa sổ xe, cọ qua cằm, hoặc là giống như bây giờ, hai làn môi khẽ nhếch, nhẹ dán lên ngón trỏ.

Anh thoạt nhìn rất nghiêm túc, mà loại nghiêm túc này thực gợi cảm.

Thân thể Dương Mai hơi nghiêng về phía trước, cô nhìn ra ngoài thì phát hiện xe ngừng dưới một hàng cây bên đường, đằng sau đó là dòng sông nước chảy siết, ánh chiều tà lúc chạng vạng chiếu trên mặt nước tựa như được khảm những viên ngọc nhỏ vụn, sóng nước lóng lánh.

Giang Thủy xuống xe, mở cửa xe bên phía Dương Mai, Dương Mai nhướng mày hỏi anh: “Làm gì?”

“Luyện xe.”

Dương Mai nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện con đường này tuy hẹp nhưng trống trải, hơn nữa còn thẳng tắp, nhìn không thấy điểm đầu, giống như có thể nhắm mắt lại chạy một đường đến cuối.

Giang Thủy nói: “Sắp sửa thi rồi, bài hai qua rồi sẽ lập tức đến bài thi đường trường, trình độ của cô không qua được.”

Dương Mai xuống xe, nói: “Anh dạy bổ túc cho tôi?”

Giang Thủy nhấp môi, Dương Mai trêu đùa anh: “Anh dạy thêm cho tôi thế này, hội Lâm Dương có biết không?”

“Lâm Dương và Trương Tây Tây đã có thể thi qua.”

Giang Thủy nói chuyện hết sức nghiêm túc, Dương Mai cảm thấy không thú vị nhún nhún vai, ngồi vào ghế điều khiển.

Cô dẫm côn, động tác thật cẩn thận, Giang Thủy thấy tay cô đang nắm trên tay lái có vẻ dùng sức liền nói: “Thi đường trường kỳ thật đơn giản hơn thi sa hình, cô không cần khẩn trương.”

Dương Mai không nói chuyện, thời điểm đổi số theo bản năng cúi đầu nhìn lại nghe thấy thanh âm Giang Thủy bình tĩnh như nước thổi tới: “Đừng cúi đầu, mắt nhìn phía trước.”

“Tôi phải nhìn xem đổi thành số mấy.” Dương Mai nói.

“Dùng xúc giác của cô, đừng dùng mắt để nhìn.”

Dương Mai kéo kéo khóe miệng: “Tôi không cảm giác được.”

Giang Thủy ngó cô liếc mắt một cái, sườn mặt cô rất an tĩnh, nhưng bởi vì tư thế ngồi quá mức nghiêm chỉnh nên khuôn mặt an tĩnh này lại khiến cho người ta có cảm giác căng thẳng như gặp kẻ thù.

Đôi tay cô đều nắm chặt tay lái, thời điểm gạt cần số, tay phải buông xuống, cô rất nghe lời, nói không cho cúi đầu lần này liền thật sự không cúi đầu, cái tay kia không có mắt, sờ soạng lung tung ở giữa không trung mấy cái mới tìm được cần gạt.

Trên đường trống không, vào số bốn tốc độ xe khá nhanh. Dẫm côn, đổi số năm, nhưng mà Dương Mai lại giảm xuống số ba.

Giang Thủy nghĩ, cô thật sự là không cảm giác được, đổi số tay cũng có thể đổi sai.

Anh nhìn Dương Mai một cái, phát hiện biểu tình của cô vẫn như ban đầu, ngây thơ vô tri — chính cô cũng không biết mình đã đổi sai số.

“Dẫm côn.” Giang Thủy ra lệnh.

Dương Mai máy móc nghe theo, tay phải vừa muốn nâng lên sờ tay lái đã bị Giang Thủy bắt lấy, một lần nữa ấn trở lại trên cần gạt số.

“Cầm tay lái chỉ cần một bàn tay là đủ rồi, một tay khác đặt trên cần gạt.” Anh bình tĩnh nói.

Dương Mai cứng người một chút, đôi mắt nhìn xuống.

“Nhìn phía trước.” Giang Thủy nói, Dương Mai nhìn anh, phát hiện khi anh nói những lời này mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, giống như dù cho anh không nhìn, trong lòng cũng biết cô sẽ cúi đầu xuống nhìn đôi tay bọn họ đặt ở bên nhau.

Bàn tay Giang Thủy dày rộng, giống như một cái bao tay rắn chắc mang theo nhiệt lượng bao vây lấy tay Dương Mai. Anh giúp cô gạt cần số, lên số bốn, ngay sau đó lại lên số năm.

Cần gạt số của chiếc xe tập lái này quá mức cũ kỹ, ngày thường Dương Mai phải tốn chút sức mới có thể lay động nó. Nhưng Giang Thủy lại dễ như trở bàn tay mà tăng giảm số, Dương Mai có thể cảm nhận được sức lực của cái tay kia, bao bọc lấy tay cô.

“Thi đường trường chủ yếu là kiểm tra cô tăng giảm số, mỗi chiếc xe có từ ba đến bốn người, bình quân mỗi người bất quá là hai, ba phút, thời gian nhiều như vậy, tự cô phải nắm chắc.” Giang Thủy nhìn thời gian nói, “Chờ cô luyện được kha khá rồi tôi sẽ đặt thời gian kiểm tra cô.”

Qua đi mười mấy phút, Dương Mai luyện được kha khá rồi, Giang Thủy kêu cô dừng xe lại bên đường.

Từ khi bắt đầu lên xe đến khi khởi hành vẫn luôn rất trôi chảy. Tiếp theo chính là thử bài thi đường trường, huấn luyện vừa rồi đã có hiệu quả, hai phút rất nhanh qua đi.

“Được rồi, dừng xe bên đường đi.” Giang Thủy chỉ chỉ ven đường.

Dương Mai lái rất thuận, sau khi nghe xong còn có ý luyến tiếc: “Đã đến giờ rồi?”

“Đúng vậy.”

Chờ xe ngừng hẳn, Giang Thủy cười nhìn cô: “Lái đến nghiện rồi? Vậy lại đi một lần nữa.”

Dương Mai không biết cô đã luyện thêm mấy lần, tóm lại sau đó, không cần Giang Thủy kêu ngừng, cô cũng có thể tính được thời gian kiểm tra ngắn ngủi kia — sau khi lên số năm cô lại giảm tốc: “Thời gian vừa vặn.”

Giang Thủy vừa thấy, nói: “Đúng vậy, khá vừa vặn.”

Giờ này sắc trời đã tối, nơi chân trời phía xa nhà nhà sáng đèn, giữa một mảnh đen kịt lập loè điểm điểm trắng vàng. Ảnh ngược ánh đèn chiếu lên mặt sông lấp lánh, ánh sáng run rẩy theo dòng nước.

Dương Mai dừng xe lại, bật đèn xe.

Đèn xe sáng lên khiến tình hình giao thông phía trước trở nên rõ ràng. Nhưng bên trong xe khá tối, chỉ có đồng hồ trong xe yên lặng sáng lên.

“Thời gian sắp hết.” Dương Mai nói.

Giang Thủy theo tiếng nghiêng đầu, cô xoắn thân thể đối diện với anh.

Anh nghe hiểu, cô nói chính là —thời gian cô cho anh đã sắp hết.

Nhưng mà anh còn chưa rõ.

Giang Thủy đúng sự thật bẩm báo, Dương Mai “xuy” một tiếng mang theo ý cười hơi cạn. Cô giống như một đám sương mù mông lung, không hè để ý mà quẩn quanh, đôi tay không cho phép kháng cự chộp lấy quần áo trước ngực anh: “Thời gian nhiều như vậy, tự anh nắm chắc.”

Dương Mai cúi người ép xuống, eo có chút mỏi. Vạt áo Giang Thủy bị nắm đến nhăn lại, gió đêm từ cửa sổ luồn vào, chui vào cổ áo rộng mở của anh, phần phật vòng quanh.

Làm thế nào cũng không giảm được lửa nóng trong anh.

Anh trước sau vẫn bảo trì tư thế như cũ, giống như một pho tượng Phật điêu khắc. Còn Dương Mai tựa như một con yêu tinh, da mặt dày lại táo tợn tiếp tục quấn lên.

Giang Thủy trầm mặc khiến Dương Mai cảm thấy không vui, cô gãi gãi làn da anh, thanh âm rất thấp: “Muốn hay là không muốn, nói một lời cho sảng khoái đi.”

Giang Thủy híp híp mắt, như là đang kiểm tra gì đó.

Dương Mai chờ lâu bỗng nhẹ nhàng nói thầm một câu: “Hèn nhát.” (Từ này nguyên bản là “nạo” có nghĩa là “nhát gan, hèn nhát, nhút nhát”)

Trong nháy mắt rụt người, lại bị mạnh mẽ kéo trở về.

Ngay sau đó, bả vai bỗng nhiên tê rần, bị người dùng sức mạnh túm qua. Cô không thể khống chế mà hút khí một cái, lúc này lực trên vai mới giảm đi nhưng cổ áo lại bị bắt lấy.

Mông cô bị nâng lên, toàn bộ nửa người trên bị Giang Thủy xách qua. Thân thể mất đi cân bằng, hai tay quơ loạn vài cái, dưới tình thế cấp bách đè trên bụng Giang Thủy, cảm giác như đè trên một tảng đá cứng rắn.

“Nói chuyện chú ý chút, Dương Mai.” Ngón tay cái cùng ngón trỏ tay phải của Giảng Thủy tựa như cái kìm, dùng sức siết chặt gương mặt Dương Mai, “Đừng kích tôi, hiểu không.”

Dương Mai trầm mặc nhìn thẳng anh, dù cho miệng cô bị nắm đến biến hình, thoạt nhìn có chút buồn cười, nhưng vẫn không thể che dấu ánh mắt khiêu khích của cô —

Cô căn bản không sợ anh, bất luận anh nói cái gì, cô vẫn là dáng vẻ không sợ trời sợ đất.

Biểu tình này làm Giang Thủy nhìn đến ngẩn ngơ, anh không khỏi nhớ tới con sơn dương (dê núi) quật cường. Nghĩ như vậy, anh liền an tĩnh lại.

“Cô cố ý.”

Giang Thủy như mộng mới tỉnh, không rõ nguyên do mà ngẩng đầu, Dương Mai cười có chút ý vị sâu xa, đôi mắt quyến rũ liếc xuống, Giang Thủy liền nhìn xuống theo. Tay anh còn đang chộp cổ áo cô, cổ áo bị mở, lộ ra phong cảnh bên trong.

Giang Thủy lập tức buông lỏng tay, Dương Mai cười ha hả, ngón tay chọc chọc trước ngực anh: “Xem kìa, nói xem anh xấu hay không xấu.” (“xấu” ở đây nguyên bản là “nạo” giống với trên kia, từ này có nhiều nghĩa ở đây dùng nghĩa “xấu xa” này theo kiểu chơi chữ cùng âm khác nghĩa với bên trên)

“Sao cô cứ phải…” Giang Thủy còn chưa dứt lời liền “tê” một tiếng, bàn tay Dương Mai đi xuống, kín kẽ dán lên gốc đùi anh.

“Anh có phải đàn ông không?” Dương Mai mang theo cười “hừ” một tiếng.

“Dương Mai, đây là ở trong xe.”

“Tôi biết.”

Giang Thủy ngăn chặn tay cô: “Làm không được.”

Dương Mai hài hước cười hai tiếng, rút tay ra sờ má anh, ngón tay cái cố ý vô tình cọ cọ râu anh: “Vậy sao.”

Đôi mắt cô lóe sáng giảo hoạt, còn sáng hơn cả ngọn đèn.

Giang Thủy nói với đôi mắt này: “Tôi là nói, để lần sau.”

Dương Mai vẫn cười như cũ: “Được.”

Miệng lưỡi bình tĩnh không gợn sóng này, sóng mắt lưu chuyển nhìn chăm chú này, cười khẽ ý vị không rõ này.

Giang Thủy âm thầm mắng: “Mẹ nó…”

Anh thả Dương Mai lại, dùng tốc độ nhanh nhất xuống xe, vọt tới ghế lái: “Xuống xe.”

Dương Mai ngoan ngoãn trao đổi vị trí với anh.

Tốc độ xe bay nhanh.

“Đi đâu?”

Giang Thủy cắn cắn răng cấm, nói: “Nhà tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.